Chẳng hạn như lang kỵ Mông Nguyên đánh đâu thắng đó trên thảo nguyên, không gì cản nổi, nhưng chỉ có thể cảm thán khi nhìn sông Nghi Thủy. Vị trí bá chủ của thủy sư Hắc Kỳ Quân trên sông là không thể lay động. Chiến thuật dựng cầu nổi học được từ người Hán không có biện pháp thi triển dưới sự nghiền ép của Hắc Kỳ Quân.
Lần gần với thành công nhất, chính là lần đầu tạo ra được cầu nổi rồi trăm người vượt qua. Đáng tiếc vì tính toán độ rộng của sông Nghi Thủy chưa chính xác, thế nên thiếu mất một đoạn. Chưa đợi người Mông Nguyên nghĩ biện pháp giải quyết, thì cung tên của thủy sư Hắc Kỳ Quân đã tàn sát binh lính qua cầu.
Về sau Mông Nguyên thay đổi biện pháp, cưỡng ép rất nhiều dân chúng người Hán, để bọn họ dựng cầu nổi qua sông. Lần này binh lính Hắc Kỳ Quân không dám bắn tên, mà là dùng hai chiến thuyền đụng gãy cầu nổi rồi cứu dân chúng lên.
Mông Nguyên nghĩ mọi biện pháp nhưng đều không thành công.
- Có đôi khi cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Đại Tự Tại nhìn bóng lưng của Cửu tiên sinh, lắc đầu nói:
- Bởi vì có người tu hành mà thế giới này trở nên khác biệt. Một quốc gia hùng mạnh hay không là nhờ vào cái gì? Quân đội hùng mạnh? Kho lúa đầy? Hay là có trăm triệu dân chúng? Không phải…có đôi khi cho dù thân là người tu hành, cũng muốn mắng một câu…
Mông Ca nhìn về phía y, trong mắt có chút khinh miệt.
- Ngươi đúng là đồ dối trá.
Y nói.
Đại Tự Tại cười ha hả:
- Khống chế một quốc gia, không phải là quân đội hùng mạnh, mà là cá nhân. Điều này khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được, nhất là ngài, bệ hạ tôn kính. Nếu thế giới này không có người tu hành, có lẽ chiến tranh sẽ trở nên công bằng. Hiện tại chỉ một Tiêu Nhất Cửu ngăn cản ở bên kia sông, chúng ta liền không qua được. Tuy nhiên nói gì thì nói, cho dù thế giới này không có người tu hành, ngài cũng không dễ gì qua được sông. Pháo hạm của Hắc Kỳ Quân giống như một con hồng hoang mãnh thú, mà trong tay ngài, lại không có đồ long đao.
Y ngồi xuống nói:
- Như thế nào mới tính là công bằng? Thế giới này không có công bằng sao? Nếu không có người tu hành, con người sẽ phát triển vũ khí, thật giống như Hắc Kỳ Quân bây giờ. Sau khi có được hỏa khí, chiến lực của Hắc Kỳ Quân tăng lên rất nhiều. Trước kia giữa các quốc gia có một quy củ bất thành văn, chính là người đại tu hành không được tham dự vào chiến tranh. Nhưng quy củ này không có chút ý nghĩa nào. Có người tu hành nào nhìn thấy quốc gia của mình bị xâm lược mà không ra tay không?
Mông Ca nói:
- Cho dù là người tu hành mạnh nhất, liệu có tàn sát được hết người trên thế giới này không?
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Không thể.
Mông Ca nói:
- Cho nên, một thế giới có người tu hành vẫn công bằng hơn một chút. Lúc người đại tu hành không thể khống chế được, có lẽ ngay cả tính mạng của đế vương cũng không an toàn. Nhưng lúc vũ khí không khống chế được, thế giới này liền không an toàn.
- Ngài đã trở thành một tín đồ trung thành rồi.
Đại Tự Tại mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy cao hứng thay cho ngài.
Mông Ca lắc đầu:
- Cũng có lẽ là ta sai.
- Vì sao?
Đại Tự Tại hỏi.
Mông Ca hít sâu vào một hơi:
- Tuy ta đưa ra quyết định sau khi từ Đại Luân Tự về, nhưng trong lòng thủy chung có một vấn đề không hiểu được. Rốt cuộc phát triển như thế nào mới là chính xác? Để người tu hành quyết định vận mệnh quốc gia sao? Vậy thì không được. Giống như hơn một nghìn năm qua Đại Luân Minh Vương một mực áp chế gia tộc của ta. Y có thể quyết định sinh tử của toàn bộ gia tộc bất kỳ lúc nào. Trừ khi gia tộc sinh ra một người đại tu hành có thể đánh bại được Đại Luân Minh Vương. Bằng không vận mệnh này khó mà thay đổi được.
- Nếu đế vương nắm trong tay vũ khí có thể hủy diệt thiên địa, thì mới thích hợp hơn.
Đại Tự Tại khó hiểu hỏi:
- Không phải ngài vừa nói, thế giới có người tu hành mới công bằng hơn sao?
Mông Ca nói:
- Công bằng mà ta nói, là công bằng với dân chúng. Người tu hành cao cao tại thượng, cho dù không khống chế được bọn họ thì người bọn họ muốn giết cũng chỉ là Quý tộc, Hoàng tộc, chứ sẽ không lạm sát dân chúng vô tội. Nhưng nếu vũ khí cũng đạt tới uy lực như vậy, một khi sử dụng thì ngay cả dân chúng bình thường cũng bị liên lụy. Lần này ta đông chinh, không phải đứng ở góc độ Đại Hãn Mông Nguyên đưa ra quyết định. Ta không phải là thần, nhưng tư tưởng của ta giống như phần lớn những người khác.
- Không hiểu.
Đại Tự Tại nói:
- Ta tưởng ngài quyết định làm vậy là vì muốn Mông Nguyên quật khởi.
- Nếu vì muốn Mông Nguyên quật khởi, thì ta lại hy vọng phát triển hỏa khí giống như Hắc Kỳ Quân.
Mông Ca nhìn Đại Tự Tại, nói:
- Đối với dân chúng khắp thiên hạ này, sự lựa chọn của ta là đúng. Nhưng lại là lựa chọn sai với gia tộc Hoàng Kim. Ta không biết vì sao ta lại quyết định như vậy. Lúc nhìn thấy cảnh kia ở Đại Luân Tự, ta biết ngay mình nhất định phải ngăn cản nó xảy ra. Thời khắc đó, ta quên mình là Đại Hãn Mông Nguyên, quên đi sứ mạng quật khởi gia tộc Hoàng Kim
Đại Tự Tại cau mày:
- Ngài…thật đúng là mâu thuẫn.
Mông Ca nhìn bên kia sông, chỉ chỉ nói:
- Nếu trong vòng 3 ngày mà các ngươi không giết được Tiêu Nhất Cửu, sau đó phá hủy pháo hạm của thủy sư Hắc Kỳ Quân, thì ta sẽ mang binh trở về. Hiện tại tổn thất của ta không tính là lớn, sau khi trở về tĩnh dưỡng một thời gian, Mông Nguyên có thể khôi phục lại như xưa. Một khi ta thoát khỏi suy nghĩ làm việc vì dân chúng thiên hạ kia, ta liền trở về là ta.
Đại Tự Tại trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
- Được, ba ngày sau, nếu Cửu tiên sinh chưa trở về, bốn người bọn ta cho dù là liều chết cũng phải ngăn cản được Tiêu Nhất Cửu.
Mông Ca lắc đầu:
- Tới hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu rõ một điều…lần đông chinh này, Phật tông mới là chủ lực, còn lang kỵ của ta chỉ là phối hợp. Bởi vì Phật tông của ngươi mới là nô bộc và tín đồ trung thành của thần, chứ không phải là ta. Nếu muốn nói rõ, vậy ta nhiều nhất chỉ là giúp đỡ cho thần mà thôi.
Trong lòng Đại Tự Tại chấn động, y bỗng nhiên nghĩ ra mình không để ý tới một việc.
Mông Ca quả thực đáp ứng giúp thần đông chinh lần này, nhưng đầu tiên Mông Ca là một Đại Hãn. Lúc y nhìn thấy uy lực hỏa khí của Hắc Kỳ Quân, sao có thể không động tâm được? Một khi vị Đại Hãn này cảm thấy hỏa khí phát triển mới là con đường mà nhân loại nên đi, vậy thì chỉ sợ lần đông chinh này sẽ bị bỏ dở giữa chừng.
…
…
Thành Trường An
Phương Giải đi trên đường cái, không cải trang, cũng không che mặt lại. Kỳ thực không nhiều dân chúng Trường An nhận ra Phương Giải. Cho dù là những người ở đường số 23 phía đông cũng không phải ai cũng nhớ mặt Phương Giải. Thành Trường An quá lớn, phần lớn mọi người là chưa từng gặp hắn.
Hắn đi trên đường cái phía tây. Nơi này hắn rất ít khi đến, cho nên dân chúng không nhận ra hắn.
Lúc này đi trên đường cái trong tòa thành lớn này, tâm tình không giống với lúc trước. Trước kia đi dạo trong Trường An, hắn dùng thái độ ngưỡng mộ ngắm nhìn Trường An. Cảm thấy nơi này quá lớn, dù thân ở trong đó cũng có cảm giác xa xôi.
Hiện tại, tâm tình của hắn khi ngắm nhìn Trường An hơi thô tục một chút. Giống như là một phú thương đang ngắm nhìn sản nghiệp của mình.
Nói khí phách chút, chính là đế vương đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Thời gian qua, thế cục của Trường An đã dần ổn định lại. Kẻ đáng chết đã giết bảy tám phần, mỗi ngày ở chợ bán đồ ăn đều có một nhóm tội phạm bị xử trảm. Cảnh tượng giống hệt năm đó Di Thân Vương bị xử trảm.
Hiện tại thành Trường An đạt tới một sự cân bằng tinh tế. Phương Giải cần dựa vào giết một đám người để lập uy, khiến mọi người rõ ràng hiện tại ai mới là chủ nhân của Trường An. Mà đám triều thần kia thì nghĩ rằng, hy sinh một nhóm người để Phương Giải chấp nhận. Song phương đều thỏa mãn, người chết chỉ như là giao dịch mà thôi.