Cửu tiên sinh không ngẩng đầu, người đối diện cũng không ngẩng đầu.
- Kỳ thực ta chưa từng coi ngươi là đối thủ lớn nhất, thậm chí chưa từng nghĩ tới gặp mặt ngươi.
Cửu tiên sinh vừa đắp đất cho mộ vừa nói:
- Có những lúc nhân sinh thật không như ý. Một kẻ mà ta không coi là đối thủ lại trở thành đối thủ của ta. Kỳ thực lúc ta nhìn thấy nấm mồ đơn độc này, ta đã đoán ra được, nhưng ta không rời đi. Ta suy nghĩ vì sao mình lại bị lừa. Nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện không phải là ta đánh giá thấp ngươi, mà là đánh giá cao bản thân.
Đối phương cười cười, nụ cười rất nhỏ, giống như sợ quấy nhiễu linh hồn đang ngủ yên trong mộ. Đúng vậy, ngôi mộ này không có xương cốt, nhưng nếu con người thực sự có linh hồn, nhất định đang ở trong này.
- Ngươi có nghĩ tới, ngươi tính kế ta, nhưng người chết có khả năng là ngươi chưa?
Cửu tiên sinh hỏi.
Đối phương đứng lên, phủi tay nói:
- Ngươi không thấy bản thân hơi lải nhải à?
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng chính là bình tĩnh như vậy.
Phương Giải gỡ cái tẩu từ thắt lưng xuống, châm lửa hít một hơi. Hắn ngồi ở nấm mộ bên này, Cửu tiên sinh ngồi ở nấm mộ bên kia. Hai người không giống như là đối thủ, không giống như là kẻ địch, đương nhiên cũng không phải là bằng hữu. Giống như là người qua đường, chỉ xuất hiện trong cuộc đời đối phương một lần, sau đó liền trôi qua.
- Cái tẩu tượng trưng cho người già.
Cửu tiên sinh nói.
Phương Giải nhổ ra khói thuốc, nhìn khói thuốc tan vào không khí:
- Có lẽ, ta già hơn so với tưởng tượng của ngươi.
Cửu tiên sinh ừ một tiếng, tuy rằng y không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của Phương Giải.
- Thế giới này quả thực có quá nhiều việc khó hiểu, quá nhiều việc không biết. Giống như cái chỗ mà ta từng ở khá lâu kia. Rõ ràng thuộc về thế giới này, nhưng ta lại không hiểu. Nếu ta hiểu, thì ta có thể giết được ngươi từ rất xa.
Cửu tiên sinh không nhịn được cười:
- Đây nhất định là một việc thú vị.
Phương Giải khẽ cười, nhìn làn khói lượn lờ:
- Ai cũng từng nghe qua đọc qua rất nhiều chuyện xưa ly kỳ. Mà những người đã trải qua nhiều chuyện không tầm thường mới là nhân vật chính. Hoặc là vượt qua hiểm cảnh rồi gặp cơ duyên, hoặc là lúc nguy nan mới biết nhân quả, cuối cùng đều có một nhân sinh phấn khích. Kỳ thực mỗi người đều là một cuốn sách, đều là nhân vật chính trong cuốn sách đó. Chẳng hạn như ngươi, nhất định đã trải qua nhiều chuyện mà người thường căn bản không ngờ tới. Dựa theo quy luật của chuyện xưa, ngươi cảm thấy bản thân hẳn là nhân vật chính của chuyện.
- Ngươi thì sao?
Cửu tiên sinh cười hỏi:
- Có phải hay không thường xuyên nghĩ như vậy, từ nhỏ đã có? Ngươi cảm thấy bản thân nhất định sẽ không giống người bình thường, thậm chí có ảo tưởng thế giới này đang quay xung quanh mình. Nếu thiếu mình, không chừng thế giới biến thành hỗn loạn.
- Đúng vậy.
Phương Giải gật đầu:
- Tuy nhiên không chỉ là ta và ngươi nghĩ như vậy, có lẽ ai ai lúc nhỏ cũng từng ảo tưởng như vậy. Đợi tới khi trưởng thành, bị cuộc sống mưu sinh ràng buộc, sẽ không còn thời gian để mà ảo tưởng nữa. Những người lớn lên mà vẫn có ảo tưởng đó, hơn nửa là có kỳ ngộ.
Cửu tiên sinh ừ một tiếng:
- Giống như lời ngươi nói, nếu coi nhân sinh mỗi người là một cuốn sách, thì người đó tất nhiên là nhân vật chính. Ta bỗng nhiên hiểu ra, thế giới của ta hóa ra không lớn hơn người khác là bao nhiêu, cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi. Tuy nhiên, cuốn sách của ta có lẽ dày và nặng hơn một ít.
Hắn hỏi:
- Ngươi thì sao?
Phương Giải mỉm cười, cười rạng rỡ:
- Ta khác với người khác.
- Khác chỗ nào?
Cửu tiên sinh hỏi.
Phương Giải quay đầu, nhìn về phía Cửu tiên sinh:
- Mỗi người có thể coi mình là nhân vật chính của cuốn sách. Ngươi như vậy, hắn như vậy, người trong thiên hạ đều như vậy, nhưng ta không phải vậy. Trong mắt ta, ta là nhân vật chính, không phải nhân vật chính của một cuốn sách, mà là nhân vật chính của mọi cuốn sách.
Cửu tiên sinh cau mày:
- Dã tâm thật ghê gớm.
Hai người chỉ cách nhau một nấm mồ, bên trong có một linh hồn tiếng tăm.
Mà bên cạnh linh hồn đang ngủ say này, hai nam tử thoạt nhìn không quá lớn tuổi đều đứng lên. Mặt đối mặt, nét mặt có chút tương tự.
- Ta cảm thấy, ta mới có thể giết ngươi.
Cửu tiên sinh rất nghiêm túc nói:
- Ngươi chết, thì cuốn sách của những người kia đều là của ta.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ta đợi ngươi tới lấy.
- Bỗng nhiên ta lại nghĩ, nếu ta bất ngờ thua trong tay ngươi, chẳng phải ta rất oan uổng sao?
Cửu tiên sinh nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải mỉm cười:
- Cảm ơn ngươi đã nghĩ như vậy, ngươi đã thua hơn nửa.
- Trên con đường trở thành nhân vật chính trong cuốn sách của người khác, luôn luôn gặp người chết.
Phương Giải nhấc Trực Lộ đao lên, chỉ về phía Cửu tiên sinh:
- Mà lúc này ngươi lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ta biết ngươi muốn thuyết phục ta liên thủ với ngươi, sau đó sẽ tiết lộ cho ta một ít bí mật, để ta cảm thấy có ngươi giúp đỡ, ta sẽ thành công hơn nữa, đúng không? Nhưng ta không muốn cho ngươi có cơ hội nói gì cả. Một khi ngươi thuyết phục được ta, thì ta biết phải làm sao? Ta muốn thiên hạ này là thiên hạ của một mình ta, không cần chia sẻ.
Phốc
Một ngọn lửa xuất hiện trên thân đan rồi lan ra ngoài, ngọn lửa dài chừng ba mét cháy hừng hực trên thân đao, phát ra tiếng lách tách.
Cửu tiên sinh sửng sốt, dường như không ngờ Phương Giải lại nói như vậy.
- Ta biết ngươi đã tạo ra được kết giới của mình, nhưng ngươi chưa từng trai qua hắc ám.
Cửu tiên sinh giơ hai tay lên.
Phương Giải đang định tiến về phía trước, thì trời bỗng nhiên đen xì.
Đen rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, bầu trời biến thành một màu đen, đưa tay không thấy được năm ngón. Đáng sợ hơn là Phương Giải có thể cảm giác được ngọn lửa trên mũi đao, nhưng lại không thể nhìn thấy. Đây chẳng phải là điều kỳ quái sao? Lửa là thứ chiếu sáng bóng đêm. Cho chỉ là một đốm lửa nhỏ cũng có thể thắp sáng được. Kim hỏa của Phương Giải không gì không thiêu đốt được, là ngọn lửa thuần túy của thiên hạ. Nhưng trong bóng đêm này, ngọn lửa này không thể tạo ra ánh sáng.
Ngay cả lửa đều mất đi ánh sáng, bóng đêm này là gì vậy?
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta, cảm thấy ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý là do khi thế giảm xuống. Ngươi sai rồi. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, sở dĩ ta dám đến, sở dĩ ta nói vậy không phải vì ta không nắm chắc, mà là vì ta hoàn toàn nắm chắc.
Thanh âm của Cửu tiên sinh truyền tới từ trong bóng đêm, không biết phát ra từ đâu.
Hắc ám
Hắc ám là lòng người khủng hoảng.
Phương Giải có thể nghe được tiếng ngọn lửa của mình đang đốt, lại không nhìn thấy ngọn lửa.
Một giây sau, Phương Giải khiến ngọn lửa thiêu đốt quanh người mình. Cho dù không nhìn thấy, nhưng Phương Giải biết ngọn lửa đang ở đó. Có lẽ hắc ám của Cửu tiên sinh thực sự khiến ngọn lửa mất đi ánh sáng, có lẽ chỉ là che đi các giác quan của Phương Giải. Mặc kệ ngọn lửa mất đi ánh sáng hay là Phương Giải mất đi thị giác, thì ngọn lửa vẫn chưa biến mất.
Kim hỏa tạo thành một hỏa cầu xung quanh Phương Giải. Phương Giải đứng bên trong hỏa cầu.
Phốc.
Dường như có thứ gì đó đánh vào ngọn lửa. Phương Giải lập tức nghe thấy tiếng đụng chạm. Đây không phải là nội kình, có lẽ là ám khí hay thứ gì đó.