Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 132-2: Ai cũng có bí mật (2)



Tạ Phù Diêu tiếng tăm lẫy lừng, chỉ có điều là một đệ tử thế gia đã bắt đầu xuống dốc. Gia tộc của hắn ta sau khi thành lập Đại Tùy đã đi xuống, tới thời cha hắn ta thậm chí không có ai làm tới quan tứ phẩm trở lên. Đối với tiền triều đại gia tộc có thể hô mưa gọi gió mà nói, đây thực sự là một sự bi ai.

Cũng chính vì vậy, Tạ Phù Diêu đã được kỳ vọng rất lớn.

Có lẽ như vậy, Tạ Phù Diêu càng nên dốc toàn bộ sức lực trong Diễn Võ Viện lên chức mới đúng. Nhưng trên thực tế, nếu thực sự làm như vậy hắn ta sẽ là kẻ ngu ngốc.

……

………..

Thế gia Đại Tùy hiện nay đã chiếm cứ địa vị chủ lưu sớm đã không phải là đại gia tộc nổi tiếng tiền triều nữa. Thế gia hưng phát của Đại Tùy từ trước đến giờ vẫn chưa từng buông tha chèn ép gia tộc huy hoàng của tiền triều. Thế gia hưng phát quyết không cho phép những thế gia cũ có cơ hội cưỡi lên đầu mình lần nữa.

Còn Hoàng đế vì ổn định giang sơn xã tắc, đối với những người của thế gia tiền triều, dù không thể bài xích rõ ràng, nhưng chắc chắn cũng sẽ dần khiến cho họ ra rìa trong thời gian dài, đẩy lui hoàn toàn ra khỏi vũ đài lịch sử. Tạ gia Giang Nam, gia tộc tương tự Vương gia, khi Đại Tùy mới thành lập còn có thể chiếm được vị trí nhỏ trong triều đình. Nhưng trăm năm sau, gia tộc của họ dần rơi vào hạng ba, qua mấy chục năm nữa có lẽ sẽ bị xuống dốc hoàn toàn.

Đúng lúc này, Tạ Phù Diêu niềm hy vọng của gia tộc muốn thể hiện mình, khiến cho Hoàng thượng để ý đến mình, nhưng tuyệt đối không thể gây hấn với những thế gia mới phát đó.

Cho nên, đối thủ mà y chọn là Phương Giải. Mặc dù khi ở công trường diễn võ, y đã ra tay với rất nhiều người, rất nhiều người kéo lại thành đoàn chiến, thậm chí còn bao gồm cả con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu Ngu Khiếu, gồm có cả Bùi Sơ Hành của Bùi gia, Thôi Bình Châu, thậm chí còn có cả một vị giáo thụ của Diễn Võ Viện.

Nhưng không hề nghi ngờ, mục tiêu của y chính là Phương Giải.

Sở dĩ kéo nhiều người vào đoàn chiến như vậy, y là muốn thể hiện mình. Mà bại bởi Phương Giải, y cũng là cố ý. Làm náo động, nhưng phải có chừng mực. Đó là một chừng mực rất khó đắn đo, Tạ Phù Diêu làm rất đúng. Trong kỳ thi của Diễn Võ Viện năm nay, nếu y cưỡi con tuyệt trần lao thẳng tới phía trước, không hề nghi ngờ, hắn sẽ nhận được sự chú ý của Chu viện trưởng và Bệ hạ. Tương tự cũng không có gì nghi ngờ, những thế gia mới hưng đó cũng sẽ chú ý tới y.

Giống như bất chấp tới áp đảo tất cả mọi người, những gia tộc tân hưng đó sao có thể tha cho y được? Không dễ dàng gì mới ép được những thế gia cũ đó xuống, sao có thể khiến cho họ thấy được sự hy vọng của trung hưng? Nếu Tạ Phù Diêu thực sự áp đảo được tất cả mọi người, có lẽ không tới ba năm y sẽ biến mất hoàn toàn.

Cho nên, Chu viện trưởng mới nói một câu thua cũng đúng lúc.

Y với thân phận của kẻ bại đã thu hút được sự chú ý, còn có biểu hiện gì hoàn mỹ hơn nữa chứ?

Mà hành động của y khiêu khích giáo thụ nhìn như vô lễ, nhưng trên thực tế đó mới là thể hiện sự kiêu ngạo của y chân thực nhất. Có lẽ khiến cho mỗi người tới tham chiến dố đều nằm trong kế hoạch của Tạ Phù Diêu, duy có giáo thụ Mặc Vạn Vật là ngoại lệ. Tạ Phù Diêu thách chiến Mặc Vạn Vật, là vì Tam sư huynh của y đã bị đệ tử rất ưu tú Mặc Khê Uyển này đánh bại nhiều năm trước. Còn y, không hy vọng có được danh vọng của Tam sư huynh.

Thôi Bình Châu đã nghĩ thông suốt điểm này. Hắn ta xác định chuyện Tạ Phù Diêu bị Phương Giải đánh một quyền bay đi tuyệt đối không có thi triển toàn bộ thực lực. Mà hắn ta cũng thấy biểu hiện khi đó của Phương Giải, cân nhắc một chút hắn ta cảm thấy Phương Giải có lẽ là đã chiến đấu tận lực rồi. Trong cuộc tỷ thí như vậy, người đã thể hiện được toàn bộ thực lực ra, dù biểu hiện thực lực kinh người, nhưng tuyệt đối không phải là điều gì đáng sợ nhất.

Cho nên, khi người khác còn đang do dự, Thôi Bình Châu liền bước tới trước mặt Phương Giải.

- Chuyện giữa ta và ngươi làm trước đây là như nhau.

Thôi Bình Châu cười nói:

- Không giao đấu với đối thủ mạnh, cho nên hai chúng ta bây giờ ai cũng không dễ dàng gì chiếm được thể lực của đối phương.

Phương Giải chậm rãi đưa tay ra, nói một từ mời.

Thôi Bình Châu đáp lễ nói:

- Ngươi sẽ có niềm vui bất ngờ.

Phương Giải sững người, nhưng cũng chưa lý giải được lời Thôi Bình Châu là có ý gì? Thôi Bình Châu đã xông lên. Hai chân Phương Giải tách ra, thân hình đứng như cưỡi ngựa vậy, hai tay đặt ngang ngực đỡ lấy Hồi toàn thích của Thôi Bình Châu. Thôi Bình Châu rơi xuống đất, thoáng chốc cơ thể đã ngả ra phía sau. Từ phía trên ra quyền đấm về phía trước mặt Phương Giải. Phương Giải lại một lần nữa đón đỡ, nhân cơ hội này Thôi Bình Châu xoay người chính diện Phương Giải, một cước tấn công nhanh.

Quyền pháp của y chỉ cùng một từ có thể hình dung được, đó chính là nhanh.

Trong thời gian ngắn đã ra tay ít nhất 60 lần. Nhanh tới mức chỉ có thể thấy bóng tay mà không rõ tay nào mới là tấn công thực sự. Bóng tay trước còn chưa biến mất, tay sau đã tấn công tới. Mỗi một quyền đều mang theo lực tu vi. Nguyên khí thiên địa hóa thành quyền kình, cường độ có thể thấy rõ.

Phương Giải luôn phòng ngự bị động, kiên trì tới khi quyền thứ 90 bắt đầu rút về, cùng với tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu ngày càng nhanh, bước chân rút lui của Phương Giải cũng ngày càng lớn.

Xem ra, Phương Giải hầu như không có thời gian phản kích. Hắn liên tục rút lui. Dù toàn bộ chặn cú đánh của Thôi Bình Châu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, không ai biết sau đó hắn liệu có thể vì một chút sơ sẩy mà bị đánh ngã không? Đó chính là tu vi về cải tạo cơ thể con người. Tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu nhanh khiến cho người bình thường tuyệt đối khó có thể với tới được.

Mà đúng lúc này, mọi người ngồi trên điểm tướng đài quan sát trận đấu hầu như đồng thời trợn trừng mắt nhìn. Di Thân Vương Dương Dận thậm chí còn không kìm nổi há hốc miệng kêu lên kinh hãi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Có đôi mắt của nữ giáo thụ Khâu Dư xem thường, phản ứng hầu như nhanh hơn mọi người một chút. Mấy giây trước khi Di Thân Vương Dương Dận hô nhỏ, sắc mặt nàng đã hơi biến sắc rồi. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Chu viện trưởng khẽ nheo mắt, nhìn Thôi Bình Châu khí thế ép người đó từng bước đẩy lui Phương Giải, nhếch miệng, không biết là biểu hiện có chút hài lòng về ai?

…………

…………

Phương Giải từng bước lui về phía sau, không phát hiện mà cũng không thể phát hiện ra, ở gần sau lưng hắn, dưới đất dần có sự biến đổi. Một gò đất bỗng bay lên, trên không trung bỗng thay đổi hình dạng, biến thành một khúc côn đất rất thẳng. Không hề nghi ngờ, khối bùn đó đồng thời thay đổi hình dạng cũng đã cứng hẳn lên.

Khúc côn gỗ thành hình này trôi nổi trên không, khẽ run lên, chỉ về phía sau Phương Giải!

Phù sư!

Không ai ngờ, Thôi Bình Châu là một Phù sư tu vi không tầm thường!

Sở dĩ người thấy được cảnh tượng này khiếp sợ không phải sợ vì Thôi Bình Châu là Phù sư, mà sợ vì một Phù sư lại có thể dụng chiến lực hung hãn như vậy! Nên nhớ, lai lịch Phù sư đều không thích hợp cận chiến. Họ có khả năng khống chế tinh thần mạnh, có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành vũ khí, so với thủ đoạn tấn công của võ giả chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội kình càng khiến người ta khó lòng phòng bị hơn. Nhưng chính vì Phù sư sẽ chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành vật ngoài thân, một khi bị kẻ địch tiếp cận, đối với họ mà nói chính là ác mộng!

Sau đó, quyền nhanh của Thôi Bình Châu đã tuyên cáo. Dù y là một Phù sư, nhưng không ngại cận chiến!

Phương Giải lại lùi ba bước, cách khúc côn gỗ trôi nổi đó chưa đầy 2m, khóe miệng Thôi Bình Châu nhếch lên, ánh mắt chợt rùng mình!

Cây côn đất đó bỗng bắt đầu chuyển động, hung hăng đập phía sau lưng Phương Giải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.