Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1357: Đừng thề linh tinh



Phương Giải đứng dậy muốn đi, Mông Ca vô thức giơ tay ngăn cản lại.

Gã tiến một bước cản trước người Phương Giải, hai mắt lóe lên vẻ thất vọng. Nhưng sau khi ngăn cản Phương Giải, gã lại không biết nên nói gì để khuyên hắn. Lúc này Mông Ca thật giống như một người bệnh đi khắp nơi tìm cách chữa. Có người chỉ cho gã một vị Thần y có thể cứu được gã. Vị Thần y này chính là cây cỏ cứu mạng với gã, gã đâu còn tâm tình nào khác, chỉ muốn Thần y này nhanh chóng chữa bệnh cho mình.

Ngay cả hoài nghi với người chỉ chỗ cũng không có.

- Phương Giải!

Mông Ca do dự một lát rồi nói:

- Thảo nguyên do ai làm chủ thoạt nhìn không liên quan gì tới ngươi, nhưng vì sao ngươi không nhìn xa hơn? Nếu thảo nguyên vẫn do thứ đó làm chủ, sớm muộn gì nó cũng gây họa tới Trung Nguyên, trừ khi ngươi chết…Ta không biết vì sao Tang Loạn nói chỉ có ngươi mới giúp được ta, ta cũng không biết vì sao thứ trong Đại Luân Tự kia muốn diệt trừ ngươi, nhưng ta lại biết, ngươi có thể uy hiếp được nó.

- Ngươi không coi nó là địch, nhưng nó lại coi ngươi là họa lớn trong lòng.

Phương Giải nhìn Mông Ca, mỉm cười lắc đầu nói:

- Đợi tới lúc ngươi biết làm sao để tạ tội với trăm họ người Hán bọn ta, thì hẵng nói tiếp. Đừng ngăn cản ta, chớ bức ta giết ngươi. Ngươi nên rõ ràng, ta không giết ngươi, là vì một khi ngươi sống, ta mới có lợi, chứ không phải là ta không muốn giết ngươi. Mặc kệ Mông Liệt có tạo phản hay không, mặc kệ Cái Xá và Đại Tự Tại mưu đồ cái gì, thì chỉ cần ngươi còn sống, bọn chúng sẽ kiềm chế lẫn nhau, người Mông Nguyên các ngươi càng loạn càng tốt. Nếu ta giết ngươi, vậy chẳng khác nào ủng hộ cho những kẻ cướp Hãn vị kia. Lưu lại ngươi, là vì ngươi còn sống sẽ còn tranh giành với bọn chúng, mà ta thì có lợi.

Mông Ca nói:

- Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ có hậu báo.

Phương Giải bật cười:

- Chưa từng nghe nói sói trên thảo nguyên có nhân tính.

Mông Ca sững sờ, trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Ngươi cứ nói đi, ngươi muốn cái gì?

Phương Giải thở dài:

- Tới lúc này ngươi mới nghĩ tới phải trả giá để được ta giúp. Giác ngộ của ngươi thật là chậm. Tuy nhiên, thân làm một đế vương mà cúi đầu trước kẻ địch nhờ vả, ta có thể hiểu được tâm tình này…cho nên ta rất thích.

Phương Giải lách qua Mông Ca, tiếp tục đi về phía trước:

- Ta không phải thánh nhân lòng mang thiên hạ, dân chúng trên thảo nguyên không phải là dân chúng của ta, dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi? Ta thích kẻ địch, nhất là một vị đế vương cao quý cúi đầu trước ta nhờ vả. Ta chính là tiểu nhân như vậy đó, chắc ngươi đánh giá cao ta rồi.

Mông Ca biến sắc. Sự tôn nghiêm của đế vương bị Phương Giải giẫm lên như vậy, đã sắp tới biên giới không thể tha thứ với y rồi. Nhưng sự phẫn nộ đó sẽ khong bùng phát. Một người như Mông Ca, cho dù là tức giận tới cực điểm thì vẫn có thể duy trì được lý trí.

Giống như lời nói chuyện giữa Đại Tự Tại và Cái Xá, Mông Ca sẽ vì cứu thiên hạ vạn dân mà hy sinh thuộc hạ của mình sao? Đáp án chắc chắn là không. Mông Ca sẽ thay đổi mục đích vì người mà hắn cần xin giúp đỡ dày xéo lên tôn nghiêm của hắn không? Đáp án cũng là không.

Đối với một người như Mông Ca, trừ mạng sống và ngai vàng Đại Hãn ra, những thứ khác đều có thể bỏ qua, bao gồm tôn nghiêm của mình. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải đổi được một lợi ích thật lớn.

- Sớm muộn gì ngươi cũng phải gặp nó.

Mông Ca nhìn bóng lưng của Phương Giải, gầm lên:

- Tới lúc đó, ngươi vẫn phải cần sự giúp đỡ của ta. Đúng vậy, ta quả thực cần ngươi mới diệt trừ được vật kia. Nhưng tới lúc ngươi nhất định phải diệt trừ vật kia, ngươi cũng không thể thiếu trợ giúp của ta.

- Vậy thì đến lúc đó hãy nói sau.

Phương Giải quay đầu nhìn Mông Ca:

- Ngươi đã quên một việc…bất kể là bây giờ hay tương lai, bất kể có cần phải đối mặt với thứ trong Đại Luân Tự kia không, đều là ngươi cầu ta, mà không phải là ta cầu ngươi.

Cả người Mông Ca run lên, lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Nếu y có thể phóng thích được lửa giận, thì có lẽ đã đốt sạch sông lớn trước mặt rồi. Tên người Hán đáng giận kia, cứ như vậy liền xoay người rời đi, bước lên thuyền nhỏ ở bờ sông, dùng gậy trúc dài đẩy một cái, thuyền nhỏ liền lướt đi như bay.

- Kiêu ngạo, ngông cuồng!

Mông Ca cắn răng nói, nếu ánh mắt có thể biến thành dao găm, thì Phương Giải đã bị bầm thây vạn đoạn.

Thân là Đại Hãn Mông Nguyên, một trong những người rất có quyền lực ở thế gian này, y đâu từng ăn nói khép nép với người khác như vậy? Buông tha tôn nghiêm của Đại Hãn, buông tha tôn nghiêm của gia tộc Hoàng Kim, nhưng y không đổi được kết quả mà y muốn có. Đây mới là điều y không thể nhịn được. Nếu ăn nói khép nép mà đổi được kết quả, thì tôn nghiêm có tính là gì?

Mông Ca nhìn Phương Giải và thuyền nhỏ biến mất trong ánh trăng. Ánh trăng như một tầng sương mù mỏng manh dấu đi người Hán kia.

- Kỳ thực chắc Đại Hãn đã đoán được sẽ có kết quả này?

Đại Tự Tại từ chỗ tối đi ra, nhìn Mông Ca nói:

- Tuy nhiên ít nhất ta biết được, Đại Hãn và ta có chung một suy nghĩ. Cầu kẻ địch, không bằng cầu người bên cạnh.

Y nhìn về mặt sông xa xa:

- Hắn biết ta ở gần đây, có mấy lời không chỉ nói với Đại Hãn, mà còn nói với ta.

Y day day hàng lông mày đẹp:

- Hắn đang đợi, đợi chúng ta cho hắn chỗ tốt. Hắn cũng đang đợi để biết nhiều hơn về Đại Luân Tự. Người như hắn, một khi chưa hiểu hết về kẻ địch, hắn sẽ không tùy tiện ra tay.





Đông Cương

Phượng Hoàng Đài

Tiếng pháo đã vang lên cả ngày, tới khi trời dần tối mới chấm dứt. Tiếng súng như mưa to đánh vào lá sen cũng dần dần biến mất. Từ sáng sớm tới hiện tại, khó có một lúc để người ta thở dốc. Thời gian trước người nước ngoài bỗng nhiên tấn công mãnh liệt. Nhìn cờ của kẻ địch, Nạp Lan Định Đông phân tích, đội quân này không phải là đội quân người nước ngoài ban đầu.

Nghe nói lúc trước lãnh binh là một người tên là Plens đại công, là một tướng lĩnh lớn tuổi nhất dưới trướng của Hoàng Đế Agoda Lai Mạn. Lai Mạn thích dùng những người trẻ tuổi, bởi vì người trẻ tuổi đầy sức sống và tinh thần chiến đấu. Plens vẫn có thể duy trì địa vị của mình ở trước mặt Lai Mạn, chứng tỏ lão già này không đơn giản.

Kỳ thực ở đất nước Agoda bên kia đại dương, ấn tượng của mọi người với Plens rất trực tiếp.

Đó là một con chó già do Lai Mạn Đại Đế nuôi, tuy răng nanh đã mòn nhưng vẫn biết cắn người.

Đám chó săn còn nhỏ chỉ biết xông về phía trước, lúc cắn người cũng là liều mạng cắn. Plens thì không giống, y biết cắn ở chỗ nào mới có tác dụng nhất.

Tuy nhiên, từ việc người nước ngoài thay đổi đội ngũ tấn công Phượng Hoàng Đài, chứng tỏ Lai Mạn Đại Đế không vừa lòng với lão già kia cho lắm. Từ lúc người nước ngoài bắt đầu xâm lấn Đông Cương, Plens vẫn phái tinh binh tấn công Phượng Hoàng Đài. Nhưng Hắc Kỳ Quân trông coi Phượng Hoàng Đài thật giống như bức tường thép, mặc cho gió táp mưa sa cũng không hề sứt mẻ.

Không thể phủ nhận rằng, Plens đánh thắng không ít trận ở Đông Cương.

Hiện tại người nước ngoài đã khống chế được 1300 dặm từ bờ biển trở vào phía tây. Trước sau đánh tan Khánh Dương Quân và Giang Đô Quân, người nước ngoài càng ngày càng ít gặp kẻ địch mạnh mẽ. Nhưng lý do mà Lai Mạn Đại Đế tức giận là vì Plens với tinh binh như vậy lại không chiếm được một tòa Phượng Hoàng Đài.

Phượng Hoàng Đài có vị trí chiến lược quá quan trọng. Một khi người nước ngoài không chiếm được, thì Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài thật giống như con dao ở đằng sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng lại đâm vào một cái. Vì giảm bớt tổn thất, đội tiếp tế của người nước ngoài phải đi ít nhất 6, 7 trăm dặm mới có thể đưa đạn dược và lương thực tới tiền tuyến. Mà đoạn đường dài như vậy, tiêu hao hết bao nhiêu?

Hơn nữa, ở trong mắt người nước ngoài, đám người Tùy này hung hãn hơn những người Sở mà bọn họ từng tiêu diệt rất nhiều. Lúc trước bọn họ xâm chiếm bất kỳ chỗ nào, binh lính của đế quốc Agoda đều có thể ngông nghênh đi trên đường cái, một người có thể hù dọa cả một thôn. Nhưng ở vùng đất này, tướng lĩnh người nước ngoài thậm chí không dám phái một tiểu đội đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Một khi có người nước ngoài đi đơn lẻ, rất nhanh sẽ biến thành một cỗ thi thể.

Tính toán thời gian, người nước ngoài đã tiêu tốn thời gian ở Đông Cương gấp ba lần ở Đông Sở.

Nạp Lan Định Đông nhìn người nước ngoài lui lại như thủy triều, sau đó nhìn những binh lính mệt mỏi tựa vào tường thành. Sau khi đội ngũ người nước ngoài lui xuống, dân chúng tự phát lên tường thành mang thức ăn cho binh sĩ Hắc Kỳ Quân. Mà thợ thủ công thì nhanh chóng tu sửa lại tường thành.

Tường thành của Phượng Hoàng Đài được xây dừng từ những tảng đá lớn chắc chắn lấy từ Lê Sơn cách đây không xa, cho nên mới kiên cố như vậy. Nếu dùng gạch xây tường thành, chỉ sợ đã sớm bị pháo của người nước ngoài oanh tạc rồi.

- Các ngươi có vũ khí hùng mạnh giống như người nước ngoài.

Nam tử trẻ tuổi cụt một tay đứng bên cạnh Nạp Lan Định Đông, ánh mắt có chút mê man, dường như không muốn thừa nhận những điều mình nhìn thấy.

- Không thể không nói, Phương Giải đã đi trước mọi người.

Y nói.

Nạp Lan Định Đông cười nói:

- Cho nên mới có câu rằng, thành công không phải tùy tiện là có được. Chủ Công bọn ta có được thành công như ngày hôm nay, là vì ngài ấy chuẩn bị đủ nhiều và thấy đủ xa, xa hơn bất kỳ ai. Thực ra lúc trước các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân đều không hiểu vì sao Chủ Công lại mất nhiều công sức dựng lên hỏa khí doanh như vậy. Hiện tại mới biết, hóa ra Chủ Công đã nhìn thấy bên kia đại dương.

Mộc Nhàn Quân không phủ nhận, tuy lời của Nạp Lan Định Đông có hơi quá, nhưng y biết đó là lời nói thật.

- Người Đông Cương, vĩnh viễn sẽ ghi nhớ công ơn của Hắc Kỳ Quân.

Y nói.

Nạp Lan Định Đông lắc đầu:

- Đừng nghĩ vậy. Sớm muộn gì Đông Cương cũng là của Chủ Công bọn ta.

Mộc Nhàn Quân nhíu mày, hai hàng lông mày lộ ra sát khí.

- Ngươi muốn giết ta không chỉ một lần rồi.

Nạp Lan Định Đông căn bản không nhìn y, vẫn nhìn về phía xa xa như cũ:

- Nhưng ngươi cũng nhịn bấy nhiêu lần, bởi vì ngươi rất rõ ràng, hiện tại Đông Cương không thể thiếu Hắc Kỳ Quân bọn ta. Vị phụ thân kia của ngươi càng lớn tuổi càng hồ đồ, nhìn hiện tại quân đội các nơi đầu phục ai liền biết…Quyền chủ đạo ở chiến trường Đông Cương đã dần dần không thuộc về Mộc phủ nữa rồi, mà là Hắc Kỳ Quân bọn ta.

- Cho nên, ngươi thu hồi ý nghĩ giết ta đi.

Mộc Nhàn Quân trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đợi sau khi đánh lui người nước ngoài, Mộc phủ và Hắc Kỳ Quân nhất định sẽ có một trận chiến. Khi đó, ta sẽ giết ngươi.

Nạp Lan Định Đông mỉm cười nói:

- Đừng thề linh tinh thế, ông trời nghe được ngươi, nếu ngươi thề mà không làm được thì chẳng phải ông trời sẽ cười nhạo sao? Ngươi không trở về Mộc phủ, không trở về bên cạnh phụ thân ngươi, còn không phải vì ngươi đã thất vọng với y đó sao? Cho nên có những thời điểm, phải nhìn thẳng vào thực tế, thì mới nhìn thấy được tương lai.

Mộc Nhàn Quân nắm chặt tay, thật lâu sau lại vô lực buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.