Lúc trước Nạp Lan Định Đông cũng thật không ngờ rằng Mộc Nhàn Quân lại lựa chọn ở lại đây mà không quay về bên cạnh Mộc Quảng Lăng. Mộc Tư Hoan trở về, vì muốn bảo vệ bản thân, khẳng định sẽ bí quá hóa liều. Liên hoàn kế của Nạp Lan chính là muốn nội bộ Mộc gia lục đục, ít nhất phải khiến cho Mộc Quảng Lăng không có ngày nào yên.
Có lẽ vì Mộc Nhàn Quân nhìn ra được kế sách của Nạp Lan, cho nên chỉ phái một thuộc hạ đắc lực trở về báo tin cho Mộc phủ.
- Ngươi không trở về Mộc phủ, không sợ người ngươi phái về không kịp, khiến Mộc Tư Hoan đi trước sao? Tuy tu vị của Mộc Tư Hoan không tính là cao, nhưng dù sao y cũng là người được phụ thân ngươi tin tưởng. Nếu y đánh lén, phụ thân ngươi chưa chắc đề phòng được.
Nạp Lan có chút tò mò hỏi.
- Với tu vị của phụ thân ta, người như Mộc Tư Hoan làm sao gây tổn thương được? Cho dù ông ấy không đề phòng, thì Mộc Tư Hoan cũng không có bản lĩnh đó. Hơn nữa…tin tưởng? Ông ấy có bao giờ tin tưởng ai đâu?
Ngữ khí của Mộc Nhàn Quân có chút chán nản, mà Nạp Lan Định Đông nhạy bén phát hiện ra cách xưng hô bất thường của y. Lúc trước khi nhắc tới Mộc Quảng Lăng, y thường dùng tới hai chữ phụ thân, nhưng lần này lại dùng ông ấy. Qua đó có thể thấy được tâm tình lúc này của Mộc Nhàn Quân.
Những điều mà Mộc phủ làm với Xích Mi Quân, đã tạo đả kích không nhỏ với người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo này. Kỳ thực điều này liên quan tới tính cách đã dần thay đổi của y. Nếu là trước kia, Mộc Nhàn Quân sẽ thấy việc Mộc Quảng Lăng làm với Xích Mi Quân không có gì sai lầm. Thân là gia chủ Mộc phủ, bất kể khi nào cũng phải đặt lợi ích của Mộc phủ lên hàng đầu. Hiện tại các quân Đông Cương đã có dấu hiệu đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân. Nếu không hành động gì, địa vị thống trị của Mộc phủ ở Đông Cương sẽ lung lay.
Nhưng Mộc Nhàn Quân bây giờ, không giống lúc trước.
Sau trận chiến ở đảo Bồng Lai, tâm cảnh của y đã thay đổi cực lớn. Lúc y tận mắt thấy năm nghìn tráng sĩ liều mạng tới thời khắc cuối cùng vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ gia đình, tâm tình của y sao có thể không bị ảnh hưởng được? Y và năm nghìn tráng sĩ kề vai chiến đấu, những binh lính kia huyết chiến trên từng tất đất ở đảo Bồng Lai, máu của bọn họ cũng từng bắn lên khuôn mặt y, sao mà nóng rực, sao có thể không động dung?
Trận chiến ở đảo Bồng Lai, đã đánh động nhân tính của y.
Về cuối do thủ quân trên đảo thiếu tiếp tế vật tư, nên bọn họ phải mang theo cái bụng đói chiến đấu với thuyền và pháo của người nước ngoài. Không ai thể tưởng tượng được các binh lính đó đã chịu đựng như thế nào. Tới hiện tại Mộc Nhàn Quân vẫn không quên những binh lính với cái bụng khô quắt, không quên được bọn họ tay nắm binh khí mà phát run.
Đói khát, tuyệt vọng.
Những thứ đáng sợ nhất thế gian không đánh bại được những binh lính kia, người nước ngoài có thực lực cường đại cũng không đánh bại được bọn họ. Bọn họ dùng cái chết của mình để chứng tỏ tôn nghiêm.
Nạp Lan Định Đông không nhìn thấy trận chiến thảm thiết ấy, nhưng y có thể tưởng tượng được năm nghìn Mộc phủ binh kia tận chức tận trách như thế nào. Đúng vây, đó là trách nhiệm của quân nhân. Có lẽ bình thường ở các nơi khác, bọn họ từng tác oai tác quái, có lẽ bọn họ từng ức hiếp người lương thiện, có lẽ bọn họ từng đánh người già, bắt nạt phụ nữ, nhưng ở trên hòn đảo kia, mọi tội lỗi của bọn họ đều được máu tẩy sạch.
Quân nhân, vĩnh viễn là một quần thể khó hiểu.
Lúc tai họa tới, phần lớn quân nhân sẽ khắc sâu sứ mạng của mình.
Chính vì hào quang của những binh lính kia, đã soi sáng tâm hồn u tối của Mộc Nhàn Quân. Có lẽ ngay cả y cũng không phát hiện ra sự thay đổi này. Y cũng chưa từng nghĩ tới, từ lúc y bắt đầu ghét cái việc Mộc Quảng Lăng ra tay với Xích Mi Quân, ghét cái việc Mộc Quảng Lăng ra tay với các đội ngũ khác, y và cha của mình đã cách nhau càng ngày càng xa, cũng cách giấc mộng làm chủ nhân Mộc phủ càng ngày càng xa.
- Buổi tối người nước ngoài có thể tấn công lần nữa.
Mộc Nhàn Quân không muốn nghĩ tới phụ thân nữa, cho nên chỉ đại doanh của người nước ngoài ở phía xa xa:
- Ngươi xem, phía sau đại doanh của người nước ngoài vẫn còn tập kết đội ngũ. Bên cạnh đội ngũ tập kết còn có thể nhìn thấy khói bếp nổi lên, hiển nhiên là đang đợi ăn cơm.
Mộc Nhàn Quân nhìn trời chiều:
- Trời sắp tối rồi, xem chừng người nước ngoài sẽ ăn cơm sau khi trời tối. Mà sau khi ăn xong khoảng một canh giờ, chính là thời gian người nước ngoài sẽ tấn công.
Nạp Lan Định Đông biết Mộc Nhàn Quân nói không sai. Vị thiếu chủ Mộc phủ từng sống an nhàn sung sướng, trải qua rất nhiều trận chiến, đã càng ngày càng trưởng thành.
Nếu ăn com xong mà liền tấn công, đầu tiên là trời còn chưa đủ tối, thứ hai là ăn xong người sẽ có một chút mệt mỏi lười biếng. Đợi một canh giờ để tiêu hóa, là lúc thể lực lấy lại đầy đủ.
- Thật kỳ quái.
Nạp Lan Định Đông nói:
- Dựa theo lẽ thường, tập kích đêm đều là sau giờ Tý. Lúc đó là lúc người ta buồn ngủ nhất. Nhưng người nước ngoài có vẻ như không muốn đợi tới giờ Tý.
Mộc Nhàn Quân buông Thiên Lý Nhãn xuống:
- Ta không biết vì sao người nước ngoài bố trí như vậy, nhưng ta biết rằng nếu nửa canh giờ sau ngươi mang binh xông ra ngoài tập kích, thì người nước ngoài đang ăn cơm sẽ không kịp chuẩn bị.
Nạp Lan Định Đông cười rộ lên:
- Khó trách tướng sĩ Xích Mi Quân phục ngươi như vậy. Hóa ra không chỉ vì khuôn mặt tuấn tú của ngươi.
Mộc Nhàn Quân nhíu mày, liếc Nạp Lan Định Đông một cái, lười nói thêm.
…
…
Kỳ thực ở chiến sự Đông Cương, Plens đại công không chỉ huy sai lầm gì cả. Lão già này đã cố gắng giúp người nước ngoài thu hoạch lớn nhất. Ông ta nhạy bén phát hiện ra Mộc phủ và các đội quân người Hán khác xảy ra mâu thuẫn, cho nên ông ta bắt đầu lợi dụng mâu thuẫn đó. Tuy tốc độ tấn công của người nước ngoài ở Đông Cương kém xa lúc tấn công Đông Sở, nhưng phần lớn các trận chiến, người nước ngoài không hề chịu thiệt.
Nhưng hiển nhiên, điều này vẫn chưa khiến Lai Mạn Đại Đế hài lòng.
Cho nên y lệnh Plens mang binh giao chiến với Mộc phủ, còn Phượng Hoàng Đài này thì giao cho người khác. Người khác này, là một nam tử tuổi chừng 25, khá là cao ngạo.
Y tên là Ngụy Nhân Cách.
Ở dưới trướng của Lai Mạn Đại Đế, có nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi hơn y. Nhưng lại không có ai lập nên nhiều công trạng như y. Người này có huyết thống quý tộc, từ 16 tuổi đã nhập ngũ. Thời khắc cầm vũ khí mặc quần áo quân nhân, y liền khiến người ta cảm thấy không tầm thường. Y giống như được sinh ra vì chiến tranh. Cao ngạo chỉ là tính cách của y. Ác độc vô tình mới là thủ đoạn của y.
- Plens quá già rồi.
Ngụy Nhân Cách cao chừng 1m9, nhưng không cường tráng như những người nước ngoài khác. Trái lại, tuy y rất cao, nhưng lại rất gầy, cho nên nhìn y giống như một người bệnh mới khỏi. Y có làn da trắng đặc trưng của người nước ngoài, có môt bộ tóc ngắn xoăn tít. Lông mi màu vàng nhạt, con ngươi màu xanh đậm cất giấu một sự thô bao khó tưởng.
Là một quý tộc, cho nên y biết cách bày ra phong thái cao quý của nam nhân. Lúc giết người y cũng không muốn bàn tay của mình dính dù chỉ một chút máu tươi. Trong mắt y, máu không phải là thứ thuần khiết, mà là thứ dơ bẩn. Có lẽ y cho rằng máu chảy trong người mình khác với dòng máu ti tiện chảy trong những người khác.
- Bệ hạ luôn khen ngợi Plens ở trước mặt chúng ta, nói rằng tuy ông ta đã già nhưng chưa bao giờ quên mài đao của mình. Lúc nhỏ ta từng kính trọng và ngưỡng mộ những người già như ông ta. Bởi vì bọn họ đã vì đế quốc lập nên rất nhiều công lao. Tuy nhiên đáng tiếc rằng, năm tháng không chừa một ai. Già chính là già, không dùng được chính là không dùng được.
Ngụy Nhân Cách lắc lắc chén thủy tinh, nhìn rượu đỏ đung đưa.
- Plens luôn kiên trì một chiến thuật lạc hậu. Ông ta tưởng dựa vào vũ khí hùng mạnh của chúng ta là có thể đánh bại được người Hán. Điều này hiển nhiên là sai. Quân nhân có kiêu ngạo của quân nhân, có đôi khi ý chí của quân nhân còn mạnh mẽ hơn cả vũ khí. Hiển nhiên, người Hán chính là như vậy.
Y nhìn ra ngoài, cười nói:
- Cho nên, muốn đánh bại được người Hán, thì ý chí của chúng ta phải mạnh hơn bọn chúng. Quan trọng là, phải giảo hoạt hơn cả người Byhahn.
- Ta lệnh cho một vạn người chờ bên ngoài ăn cơm. Các ngươi đoán xem, nếu tướng thủ thành Phượng Hoàng Đài nhìn thấy, sẽ nghĩ gì?
Y hỏi.
Một thuộc hạ đứng phía dưới cúi đầu nói:
- Hầu tước tôn kính, bọn chúng sẽ cho rằng ngài muốn tập kích đêm.
- Sau đó thì sao?
Ngụy Nhân Cách hỏi.
Thủ hạ này nghĩ một lát rồi nói:
- Sẽ tăng cường phòng ngự?
- Không!
Ngụy Nhân Cách lắc đầu:
- Đầu óc của ngươi vẫn thiếu linh hoạt, giống như tường thành Phượng Hoàng Đài kia, không biết động đậy. Ta đã cẩn thận quan sát mấy ngày rồi, cũng biết được phong cách chỉ huy của tướng người Hán kia, y là một kẻ giảo hoạt. Cho nên chúng ta phải lợi dụng sự giảo hoạt này. Ta cố ý cho bọn chúng nhìn thấy. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một giờ sau, người Hán sẽ từ Phượng Hoàng Đài bên kia lao tới. Bởi vì bọn chúng cảm thấy lúc chúng ta ăn cơm là lúc đề phòng thấp nhất.
- Lúc đó trời vừa mới tối không lâu.
Y cười cười, khóe miệng có dính rượu đỏ, nhìn như vết máu.
- Duy Thái Cách!
Y nhìn thuộc hạ kia, phân phó:
- Cách thời gian người Hán tấn công còn một tiếng, ta cho ngươi nửa tiếng tập hợp đội ngũ, mai phục ở khu rừng cách phía tây năm dặm. Nếu người Hán tới, thì đây là công lao ta thưởng cho ngươi. Nếu ngươi may mắn giết được tướng thủ thành, ta không ngại viết tên của ngươi rồi trình lên bệ hạ.
- Ngươi đang là Nam tước phải không?
Y hỏi.
Tướng người nước ngoài tên là Duy Thái Cách lập tức kích động, cả người khẽ run:
- Vâng, Hầu tước đại nhân, thuộc hạ kế thừa tước vị của cha mình.
- Ừ.
Ngụy Nhân Cách khoát tay nói:
- Đi thôi, xong trận chiến này, có lẽ ta phải gọi ngươi là Tử Tước đại nhân rồi.
Y nhìn ly rượu đỏ trong tay, dưới ánh đèn phát ra một màu đỏ quỷ dị:
- Lúc chiến đấu bắt đầu, ta sẽ đích thân mang binh trợ giúp ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không cướp công lao của ngươi đâu. Bởi vì ta cần thuộc hạ của mình trung thành với mình, cho nên ta sẽ không keo kiệt thỉnh công cho các ngươi.
- Chiến kỳ của đế quốc chính là một cuốn sổ ghi chép, ghi lại những người lập chiến công hiển hách. Phía trên tất nhiên sẽ có tên của Plens, nhưng ta hy vọng, tương lai tên của ngươi sẽ xếp trước ông ta.
Ngụy Nhân Cách cười cười:
- Như vậy, ta cũng cảm thấy vinh quang.
- Tuân lênh!
Duy Thái Cách chào theo nghi thức nhà binh:
- Tuyệt sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại nhân. Tối nay thuộc hạ sẽ cho người Hán biết cái gì gọi là sợ hãi.