Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 141: Ngàn dặm đường của Phương Hận Thủy



Phương Hận Thủy từng nghĩ rất nhiều lần rằng ngày nào đó chính mình có thể được một thế ngoại cao nhân nhìn trúng, sau đó truyền cho y một thân võ học để từ đó tung hoành thiên hạ vô song. Mà dọc đường từ lúc xuất phát ở huyện thành nhỏ đến thành Trường An, y lại ảo tưởng vô số lần rằng mình tuấn mỹ đẹp trai phong độ trẻ tuổi như vậy có phải sẽ có diễm ngộ gì hay không? Nếu cả hai giấc mộng đó đều không thành, thì cũng thật buồn rầu.

Mà trên thực tế, năm nay y đã hai mươi hai tuổi nhưng đều chưa từng có kỳ ngộ như vậy.

Hai mươi năm trước cuộc sống không có sóng gió gì, thuở nhỏ tập võ nhưng thiên phú không cao, nhà y ở thị trấn cũng coi như giàu có, cha y nghiến răng nghiến lợi tặng hai trăm lượng bạc chúc thọ cha vợ Huyện thái gia, sau đó xin cho đứa conmột chân bộ khoái. Phương Hận Thủy rất may mắn, sau hai năm làm bộ khoái thì Bộ Đầu bởi vì lúc đến thanh lâu uống rượu tìm vui bị trúng gió chết. Là người có võ nghệ đứng thứ hai ở huyện thành nhỏ, y thuận lý thành chương trở thành Bộ đầu.

Nhưng, hai mươi năm qua không có bất kỳ thế ngoại cao nhân nào xuất hiện.

Lại nói đến diễm ngộ, trước khi rời khỏi huyện thành nhỏ Phương Hận Thủy cố ý ăn mặc một phen. Y nghe nói nữ tử đế đô không những có tướng mạo đẹp như thiên tiên hơn nữa mỗi người đều nhiệt tình như lửa, y đứng trước gương đồng cẩn thận xem xét chính mình cũng thấy có vài phần tư bản. Nhưng y vẫn không để ý đến một chuyện, khoảng cách giữa huyện thành nhỏ với đế đô quá xa. Mà huyện nhỏ ở Giang Nam có rất nhiều thuyền, nhưng trong huyện nha ngay cả một con ngựa cũng không có. Hơn nữa lộ phí Huyện lệnh đại nhân cho y quả là hữu hạn, y chỉ có thể túng quẫn đi về phía trước.Mới đi được mấy trăm dặm, bộ quan phục Bộ Đầu mới tinh cũng đã dính đầy tro bụi. Vì thế y phát hiện, nếu như mình không tàn nhẫn tiến vào thanh lâu thì sẽ không có diễm ngộ gì rồi.

Nhưng chơi gái cũng tính là diễm ngộ sao? Tính sao? Tính sao?

Sở dĩ Phương Hận Thủy đến đế đô, là vì một năm trước ở chỗ y, trong một làng chài ở huyện nhỏ đã xảy ra án mạng. Mà thân phận của người chết lại có chút đặc thù, không ngờ lại là mười mấy tăng nhân đầu trọc, cho nên Huyện lệnh đại nhân không dám trì hoãn, vội vàng biết tờ thông báo để gửi qua dịch trạm đưa đến Hình Bộ ở đế đô.

Trong cảnh nội của đế quốc có mười mấy tăng nhân đã chết, người Hình Bộ cảm thấy nên điều tra cẩn thận. Vì thế giao trách nhiệm cho Huyện lệnh phái người đếnĐế Đô tỉ mỉ điều tra lại vụ án, mà Phương Hận Thủy là chủ sự của vụ án này, cho nên y chỉ có thể ngàn dặm xa xôi từ huyện thành nhỏ chạy tới đế đô.

Quan trên nói một câu, người dưới mệt muốn gãy chân.

Phương Hận Thủy đã từng lấy làm tự hào với diện tích lãnh thổ của Đại Tùy, lấy làm vẻ vang vì thân là con dân của quốc gia lớn nhất Trung Nguyên. Nhưng sau khi khởi hành y mới hiểu được, diện tích lãnh thổ ngàn dặm đối với y mà nói thật sự không phải là một chuyên tốt. Dựa vào hai cái đùi đi đến đế đô, mặc dù không mệt đến chết nhiều nhất cũng còn lại nửa cái mạng.

May mắn, trong nhà y cũng coi như giàu có. Lúc ra khỏi cửa cha y, người chưa từng đi đến đế đô, đút cho y một túi bạc, dặn đi dặn lại bảo y tới đế đô rồi nhất định không được làm mất mặt gia đình. Cha Phương Hận Thủy nói, đế đô lớn bao nhiêungươi biết không? Biết Hoàng cung có bao nhiêu người không? So với huyện nha ít nhất lớn hơn thập bội! Ngươi biết trong đế đô có bao nhiêu người giàu có nhiều tiền không? So với chúng ta ít nhất là giàu có hơn thập bội!

Phương Hận Thủy nghe cha y nói cũng đã cảm thấy rất lớn rồi, nhưng sau khi Phương Hận Thủy rời khỏi huyện nhỏ mới biết được cha y lừa y. Mặc dù quận thành so với huyện thành nhỏ cũng muốn lớn hơn thập bội, mặc dù quận phủ so với huyện nha ít nhất cũng lớn hơn thập bội, mặc dù người giàu có trong quận thành còn giàu hơn nhà y tối thiểu ba trăm lần thậm chí ba ngìn ba vạn lần.

Càng đi lâu, Phương Hận Thủy lại càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Nửa đường đi y không dám tiêu nhiều tiền, nhưng sau khi tới Kinh Kỳ Đạo, đến xe ngựa cũng không ngồi nổi. Hiện tại y mới biết được, hóa ra người nghèo thì khôngthể đi xa được. Huyện lệnh đại nhân chắc chắn cho rằng ba mươi lượng bạc tiền lộ phí cũng đủ cho y đến đế đô đi qua đi lại, là vô tri đáng xấu hổ cỡ nào.

Sau khi tiến vào Kinh Kỳ Đạo, Phương Hận Thủy bắt đầu đi bộ, theo quan đạo một đường đi về hướng bắc. Rốt cục, thởi điểm lấy nước uống ở trong một thôn nhỏ y nghe được, khoảng cách đến đế đô Trường An chỉ còn bảy mươi dặm. Y nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát, tính toán định vào nghỉ ngơi một lát, rửa qua hạt cát bên trong giày, đem máu trên chân rửa hết. Sau đó ăn chút lương khô, nếu có một chỗ sạch sẽ thậm chí có thể ngủ một giấc rồi mới tiếp tục đi.

Mặt trời đã mọc quá đỉnh đầu, phần da lộ ra ở cổ cũng đã bị rám nắng.

Nhưng thời điểm mắt thấy sắp đến ngôi miếu đổ nát, y bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm sau đó hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi y tỉnh lại, phát hiện mình đang ởtrong một rừng cây nhỏ. Cách đó không xa bên cạnh y có hai người đang ngồi, một già một trẻ.

- Các ngươi là ai?

Phương Hận Thủy hỏi một câu, sau đó nhớ tới chuyện trước đó mình bị hôn mê vội vàng đứng dậy ôm quyền nói:

- Đa tạ hai vị cứu giúp, chỉ có điều thật xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch không thể báo đáp, chỉ có thể hỏi tính danh của hai vị ân công, về sau về nhà sẽ vì ân công lập bài vị trường sinh.

Trong chốc lát y không thấy hai người kia trả lời, ngồi thẳng lên nhìn sang, đầu tiên là hoảng hốt một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ rồi lập tức nhảy ra sau một bước.- Tăng nhân?!

Theo bản năng y sờ yêu đao bên hông mình, mới phát hiện yêu đao này không biết khi nào đã bị tăng nhân trẻ tuổi cầm đi. Tăng nhân trẻ tuổi này đang dùng yêu đao của y chặt cành cây, sau đó tay chân nhanh nhẹn buộc lại thành một cỗ kiệu đơn giản, thoạt nhìn, không khác lắm so với hình dáng của cáng tre.

- Lại đây.

Sau khi tăng nhân trẻ tuổi buộc chặt cỗ kiệu liền vẫy vẫy tay với Phương Hận Thủy:

- Ngươi ở phía sau, ta ở phía trước.

- Ngươi có ý gì?Phương Hận Thủy hỏi theo bản năng.

Sau đó y đã nhìn thấy lão tăng kia ngồi lên cỗ kiệu một cách tự nhiên. Loại thái độ này, như thể sinh ra liền được người khác kính trọng và ngưỡng mộ, trời sinh nên được người khác khiêng đi, trời sinh chính là một nhân vật lớn.

- Ý của ngươi là, để ta và ngươi cùng nhau khiêng lão tăng này đi? Không nên, không nên, tuy rằng các ngươi đã cứu mạng của ta, nhưng ta còn có việc công, ta muốn đến Hình bộ để báo cáo vụ án. Tự các ngươi đi đi, ta nhớ đến ơn cứu mạng của các ngươi nên không đến quan phủ tố cáo, nếu như bị người khác nhìn thấy có tăng nhân đang ở Đại Tùy, thế nào ngươi cũng không có quả ngon để ăn!

Nhắc đến ăn, y không biết vì sao ánh mắt người tăng nhân trẻ tuổi nhìn mình lại quái dị như vậy.- Hoặc là ngươi đến khiêng, hoặc là ngươi sẽ chết.

Trần Nhai giơ tay lên chỉ chỉ tảng đá lớn bên cạnh Phương Hận Thủy, vì thế trên tảng đá lớn liền xuất hiện một lỗ hổng. Thật giống như, tảng đá này là một miếng đậu phụ bị người dùng chiếc đũa đâm vào một lỗ nhỏ. Phương Hận Thủy hoảng sợ, đi đến xem sau đó dùng ngón tay sờ sờ, sau đó chợt nói:

- Thật là làm cho ta sợ, trên tảng đá kia vốn đã có một cái hố như vậy!

Trần Nhai nao nao, mắng một câu ngu ngốc sau đó lại điểm một cái.

Trên tảng đá lại có thêm một cái hố, Phương Hận Thủy biến sắc, bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, sau đó liền đặt mông ngồi xuống đất muốn đứng lên cũng không nổi.Lão tăng ngồi trên cáng tre ăn lương khô của Phương Hận Thủy, mà tăng nhân trẻ tuổi đi phía trước cũng đã ăn lương khô của Phương Hận Thủy. Duy chỉ có Phương Hận Thủy, là không được ăn lương khô của mình. Không chỉ có lương khô, đến nước cũng bị hai tăng nhân này đoạt đi. Thân làm một Bộ Đầu Phương Hận Thủy từng được dạy bảo liều chết chiến đấu, nhưng y không có loại dũng khí này.

Thời điểm rời khỏi nhà, cha y nói cho y biết rằng nếu trên đường đi gặp phải cường đạo ngàn vạn lần đừng cậy mạnh. Đòi tiền thì cho y, cùng lắm thì xin cơm trở về là được. Chỉ cần còn mạng, lúc nào cũng có thể báo thù.

Đây là câu nói y cho rằng có đạo lý nhất trong những câu nói của cha y, bởi vì y cũng nghĩ như vậy. Tuy rằng y luyện võ hơn mười năm, hơn nữa có thể phân biệt được vết thương do các loại binh khí lưu lại. Nhưng cái đó không liên quan gì đến tu vi cao thấp của y, quê hương của y quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể xuất hiện mộtngười có thể tu hành.

Mà hiện tại ở bên cạnh y, có hai người có thể tu hành.

Tăng nhân có thể tu hành.

- Các ngươi muốn đưa ta đến đâu?

Phương Hận Thủy do dự một lúc lâu vẫn không kìm nổi hỏi, bởi vì y phát hiện đường lối đi lại hoàn toàn tránh được quan đạo, luôn luôn đi qua ruộng hoang hoặc là rừng cây, càng đi khoảng cách đến thành Trường An càng xa. Mà cái lão tăng kia vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, còn tăng nhân trẻ tuổi vẫn trầm mặc không nói.

- Nếu các ngươi không mang ta theo, các ngươi sẽ đi nhanh hơn.Phương Hận Thủy giật mình chuyển vị trí nâng cán, cảm thấy trên vai bị đè đau nhức:

- Ta nhìn ra được hai người các ngươi đều là người có thể tu hành, hình như người có thể tu hành cũng có thể bay đúng không? Ta không quản các ngươi làm những chuyện thương thiên hại lý gì, thật ra các ngươi có thể bay a, mang theo ta thì xong rồi nha, đi như thế này chậm hơn nhiều... Nếu chẳng may bị người khác đuổi thì các ngươi làm sao bây giờ? Đối với các ngươi mà nói, ta chính là một sự trói buộc có phải hay không?

- Câm miệng!

Tăng nhân trẻ tuổi trừng mắt nhìn y nói:

- Mang theo ngươi, tự nhiên có đạo lý.Phương Hận Thủy không dám nhìn ánh mắt âm tàn của tăng nhân trẻ tuổi, từ ánh mắt này y liền xác định tăng nhân này đã giết người. Một người bình thường, tuyệt đối không thể có ánh mắt làm cho lòng người kinh hãi như vậy. Cho nên y thông minh lựa chọn câm miệng, sau đó âm thầm suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn.

Sau khi y thử trốn đi vài lần lúc đi lấy nước tìm hoa quả hoặc đi vệ sinh đều thất bại, lại còn bị đánh, rốt cục xác định mình thật sự là xui xẻo. Chỉ có điều y nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hai tăng nhân này dù thế nào cũng phải mang mình theo? Nếu bọn họ thật sự có hành vi phạm tội ở Đại Tùy, vì sao lại không vội vàng trốn đi?

Cho nên những lúc nhàm chán kế tiếp, y luôn luôn suy xét vấn đề này.

Y làm bộ khoái đấy, có thói quen đứng ở vị trí của phạm nhân mà suy xét. Cứ như vậy nghĩ một lát sau đó y liền cho ra đáp án, y cho rằng đáp án rất hợp lý.Hai tăng nhân này nhất định là đã phạm lỗi rất lớn, cho nên bị người Đại Tùy đuổi bắt. Mà tu vi của hai người kia nhất định là rất cao, cho nên người đuổi bắt bọn họ tất nhiên cũng có tu vi rất cao. Trong nhận thức của y, người tu hành có thể bay. Một khi đã như vậy, dựa vào phán đoán bình thường hai tăng nhân này chạy trốn đương nhiên là phải bay thật nhanh. Mà người đuổi bắt bọn họ đương nhiên cũng phải bay rất nhanh.

Y có thể nghĩ được như vậy, hai tăng nhân này nhất định cũng suy tính như thế. Người đuổi bắt bọn họ nhất định sẽ cho rằng hai tăng nhân này sẽ chạy trốn rất nhanh, cho nên nhất định đuổi theo vô cùng nhanh. Vì thế hai tăng nhân này ngược lại không nhanh chóng chạy thoát, mà lại đi từ từ giống như bây giờ. Làm như vậy, là vì muốn thoát khỏi sự đuổi bắt.

Phương Hận Thủy cảm thấy mình đã đoán đúng, trên thực tế quả thật y đã đoánđúng.

Mà điều y không hiểu là, vì sao hai tăng nhân này lại mang mình theo?

Vào lúc ban đêm, Phương Hận Thủy rốt cục cũng mơ hồ biết được tác dụng của mình.

Nếu hai tăng nhân này đã quyết định không vội vã chạy trốn mà lại đi chậm rãi, như vậy liền cần một người đi lấy nước, tìm hoa quả đi dò đường cho bọn họ. Hai người bọn họ không thể lộ diện, mà mình chính là công cụ của bọn họ.- Đi tìm nước.

Sau khi dừng lại ở một mảnh rừng, tăng nhân trẻ tuổi lạnh lùng sai bảo một tiếng sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi. Bả vai Phương Hận Thủy rất đau chân cũng rất đau, nổi lên mụn nước chân lại càng đau. Nhưng y biết nếu như mình chần chừ..., người kia chắc chắn sẽ lại nghĩ ra thủ đoạn tra tấn mình.

Cho nên y không do dự, lập tức cầm lấy bình nước xoay người đi tìm nguồn nước.

- Nếu ngươi lại muốn chạy trốn, ta lại cắt thịt trên người ngươi. Cắt lấy thịt xong lại cho ngươi thuốc trị thương, không ngừng cắt, không ngừng thoa, cam đoan trước khi ngươi chỉ còn lại xương cốt sẽ không chết được, ngươi muốn chết cũng không thể chết.Tăng nhân trẻ tuổi lạnh giọng nói một câu, sau đó ngồi tê đít trên tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phương Hận Thủy cúi đầu mắng một câu, trong đầu tưởng tượng ra tình cảnh mình bị cắt thịt không kìm nổi rùng mình một cái. Y nghe nói người Phật tông luôn đề cao từ bi, hiện tại mới hiểu được hóa ra những thứ này con mẹ nó đều là gạt người.

- Cần gì phải đợi khi y muốn chạy trốn mới cắt thịt?

Vừa lúc đó lão tăng kia bộng nhiên mở mắt ra giọng điệu ôn hòa nói:

- Chỉ khi ngươi đã cắt thịt, thì hắn mới thật sự không chạy trốn tiếp. Không bị đau thì không biết đau đáng sợ. Nếu trong lòng người không có kính sợ, như vậy ngươi nên cho y biết cái gì là kính sợ.Tăng nhân trẻ tuổi ngẩn ra, sau đó cúi người nói:

- Đệ tử đã hiểu.

Giờ khắc này, Phương Hận Thủy cảm thấy tim mình ngừng đập. Sau đó... Y xoay người bỏ chạy. Nhưng chạy, không có ý nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.