Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1419: Ông trời ban cho ta một hồi đại thắng



Lúc đội thuyền của Phương Giải đang xuôi dòng Trường Giang, thì ở Nhan Sơn Tây Bắc đang xảy ra chém giết. Nếu Phương Giải biết được tin này chắc sẽ rất cảm thán. Nhai Sơn cách Phan Cố không quá xa, quan đạo dưới chân núi là con đường duy nhất đi hướng Phan Cố.

Năm đó lúc rời khỏi Phan Cố, hắn cũng đi trên con đường kia.

Theo Nhan Sơn đi về hướng Phan Cố chừng ba mươi dặm có một cái đình, tên là đình Phóng Ưng. Theo truyền thuyết, Thái tổ Hoàng Đế có được một con Hải Đông Thanh quý báu ở đó, nhưng cuối cùng lại thả.

Kỷ niệm của Phương Giải với cái đình kia, tất nhiên không phải là một câu mà hắn nói với Lý Hiếu Tông trước khi rời đi:”Tướng quân có biết cách thành ba mươi dặm có một đình không?”

Càng không phải là lúc hắn đi ra khỏi cửa, Lý Hiếu Tông lẩm bẩm một câu, chí khí thật lớn.

Mà đó là 800 biên quân, mấy nghìn thi thể dân chúng Phan Cố được chôn ở đó. Về sau Phương Giải đổi lại tên cái đình thành đình Phóng Hạc. Cố nhân cưỡi hạc mà đi, không có ngày gặp lại.

Hiện tại Phương Giải cũng không biết rằng, trận chiến núi Nhai Sơn kia mới chỉ là mở đầu cho Mông Nguyên đi về hướng suy yếu. Cũng không biết vị thư sinh yếu ớt Tống Tự Hối kia, dùng một phương thức tàn ác gì khiến cho người thảo nguyên tự xưng là con cháu Lang Thần kia e ngại rất nhiều năm.

- Đang nghĩ gì à?

Mộc Tiểu Yêu đưa cho Phương Giải một chén trà nóng, lá trà không phải mới hái năm nay. Lá trà hái ở Giang Nam rồi được vận chuyển khắp nơi, nhưng Phương Giải sẽ không vì uống một chén trà mà hạ lệnh cập bờ. Hắn đang sốt ruột với chiến sự Đông Cương hơn. Hắn tin tưởng năng lực của Nạp Lan Định Đông, nhưng không tin tưởng Mộc Quảng Lăng.

- Đang nghĩ tới thành Phan Cố.

Phương Giải cười cười, có chút khổ sở.

- Nghĩ tới đám người Khâu Tiểu Thụ.

Mộc Tiểu Yêu không biết cái tên này. Nàng không như Phương Giải, vốn không có bằng hữu gì ở trong biên quân Phan Cố. Nàng chỉ biết Phương Giải thường xuyên lui tới cửa hàng của Tô Đô Cầu, cùng nhau uống say mèm với các biên quân kia. Nhưng mặc kệ Phương Giải có say tới đâu, thì đều mang về cho nàng một bầu rượu Lê Hoa và một bao thịt chín cho Đại Khuyển.

- Lúc trước vì muốn che giấu việc tạo phản, Lý Viễn Sơn giết chết Ngô Bồi Thắng. Mà Ngô Bồi Thắng vì muốn khiến Lý Viễn Sơn tưởng mình không biết gì, định giết ta, ta mới biết được, Khâu Tiểu Thụ, người mà luôn bị xem thường, mắng là nhát gan, cuối cùng thà chết cũng không ký vào lời khai vu cáo hãm hại ta.

Phương Giải nhìn chén trà nóng, khéo mắt hơi ướt.

- Ai nói bạn nhậu không có mấy người là chân thật?

Mộc Tiểu Yêu không biết Khâu Tiểu Thụ, cũng không biết Lý Cảm Đương, kẻ thường xuyên kheo khoang là mình đầy nghĩa khí nhưng lại là người đầu tiên bán rẻ Phương Giải. Nhưng nàng có thể cảm giác được sự đau đớn trong lòng hắn. Đau đớn này dù là trải qua mấy chục năm cũng không biến mất. Cho dù tới khi Phương Giải chết đi, đau đớn này cũng theo hắn tới thế giới bên kia.

- Chớ nghĩ nữa!

Mộc Tiểu Yêu an ủi:

- Hiện tại chỉ cần nghĩ, làm sao đánh thật tốt trận chiến ở Đông Cương. Chỉ cần đánh bại người nước ngoài, bảo vệ Trung Nguyên bìn an, thì cuộc sống về sau sẽ càng tốt hơn. Huynh xem, Giang Nam khắp nơi là cảnh xuân, đợi cho thiên hạ thái bình, huynh nhất định sẽ khiến khắp nơi nều tươi đẹp như Giang Nam.

Phương Giải lau đi khóe mắt:

- Lại nghĩ tới Đại Khuyển.

Trong lòng Mộc Tiểu Yêu tê rần.

Nam tử mà bị nàng gọi là Đại Cẩu nhiều năm kia, giống như đã dần dần phai nhạt trong trí nhớ của nàng. Nhưng mỗi lần nhớ lại, trong lòng lại đau đớn. Có lẽ những năm ở chung kia, mọi người đã coi nhau như người một nhà.

- Sắp tới Động Đình Đạo rồi.

Mộc Tiểu Yêu đành phải tiếp tục chuyển chủ đề. Nàng biết Phương Giải là người như thế nào. Có lẽ lúc này Phương Giải thực sự không có tự tin, có lẽ hắn đã tính toán tới thất bại, cho nên hắn mới hồi tưởng lại cuộc sống trước kia.

- Sau khi tới Động Đình Đạo, có thể liên lạc được với người mà Nạp Lan Định Đông phái tới tiếp ứng.

Nàng nói.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu, nhưng tâm tư vẫn chưa thu hồi lại:

- Nếu đánh xong trận chiến này, nàng có đồng ý cùng ta trở lại Phan Cố một chuyến không? Những năm qua lang thang vất vưởng, cho dù về sau vinh quang hơn, nhưng chúng ta vẫn thua thiệt bọn họ. Trở về đốt ít tiền giấy, có lẽ về sau sẽ không thể muốn gặp bọn họ lúc nào thì gặp nữa rồi.

- Ừ!

Mộc Tiểu Yêu gật đầu.

- Muội còn nhớ, cách Phan Cố không xa, chừng hai, ba trăm dặm có một ngọn núi tên là Nhai Sơn. Chúng ta từng đi qua nơi đó, muội và huynh ở chân núi đợi tin tức, còn Đại Khuyển thì tới Phan Cố tìm hiểu xem nơi đó có ẩn cư được không. Nhiều năm như vậy, cái lều bằng gỗ xây trên đó chắc cũng đã sụp rồi nhỉ?

- Đi xem!

Phương Giải đang cười, nhưng đôi khi nụ cười lại cất giấu ý nghĩa khác, đâu chỉ là vui vẻ. Lúc người bi thương cười lên, thì càng thêm bi thương.





Nhai Sơn

Tống Tự Hối nhìn thoáng qua mưa to như trút, không nhịn được bật cười.

Đã rất lâu rồi Tây Bắc không có mưa. Vừa mới giết Thát tử Mông Nguyên xong, mưa lại xuống.

Lúc y được hai thân binh dùng cán đưa lên núi, đi nửa đường thì mưa to liền trút xuống. Mây đen tới cực nhanh. Lúc mới chém giết trời còn nắng chang chang, nhưng tới lúc người Mông Nguyên đầu hàng thì mưa đã ướt đẫm đại địa.

- Vừa giết Thát tử, liền có mưa lớn!

Tống Tự Hối cười to như phát điên, cười ho ra máu.

Không biết khi nào, mưa giống như nhỏ lại. Tống Tự Hối nhìn xung quanh, mới phát hiện mình được đưa tới một cái lều gỗ cũ nát. Không biết đã bao nhiêu năm rồi, đã sụp một bộ phận, chỉ miễn cưỡng che được ít mưa mà thôi.

Cũng chính vì thế, y mới tỉnh ngộ vừa rồi mình hơi thất thần.

- Tướng quân, Thát tử Mông Nguyên đã đầu hàng!

Chử Phi Vân cả người đầy vết thương vượt qua màn mưa đi tới, máu loãng trên cơ thể cũng đã bị mưa rửa sạch sẽ. Nhưng trên người y vẫn còn vết máu, là máu bên trong vẫn còn chảy.

- Tỵ chức thật không ngờ, binh lực của chúng ta chưa bằng một phần ba Mông Nguyên mà lại dành chiến thắng. Lúc ấy tỵ chức tưởng rằng mình phải chết, nhưng thật không ngờ Thát tử hung hãn lại sợ hãi. Tướng quân, coi như thuộc hạ phục ngài!

Y cười ha ha, cười tới khuôn mặt vặn vẹo.

Tống Tự Hối nhìn thuộc hạ râu ria xồm xoàm này, áy náy trong lòng vẫn không tán đi. Y gượng dậy, sau đó cúi đầu nói:

- Trận thắng hôm nay toàn bộ nhờ tướng quân và các huynh đệ của sáu thắng địch doanh. Ta thay toàn bộ tướng sĩ cảm ơn các vị. Nếu như không có các vị kiên trì, chỉ sợ quân ta đã toàn diệt.

- Tướng quân!

Chử Phi Vân vội vàng tiến lên đỡ lấy Tống Tự Hối:

- Tướng quân cần gì cảm ơn ta như vậy? Tướng quân cần gì phải áy náy? Chẳng lẽ chỉ có tướng quân mới nên giết địch, mà bọn ta không phải sao? Phàm là đàn ông mặc áo lính, thì đã chuẩn bị tử chiến với kẻ địch rồi. Chẳng lẽ tướng quân cảm thấy mình mới là người thích hợp lao vào vạn quân sao? Thứ cho tỵ chức nói lời khó nghe, ngài có năng lực bày mưu tính kế, nhưng ngài có bản lĩnh giết địch trong vạn quân không?

Y vừa nói hết, Tống Tự Hối liền mỉm cười.

- Trận mưa này tới rất tốt. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là còn một nhóm người Mông Nguyên nữa sẽ đến. Trận mưa lớn này coi như là ông trời ngăn cản viện binh của Thát tử thay cho chúng ta. Binh lực của chúng ta chỉ có hạn, trận chiến vừa nãy đã dùng hết sức lực của binh lính rồi, nếu lại đánh trận nữa…

Tống Tự Hối còn chưa nói hết lời, thì có binh lính vượt mưa to tiến vào.

- Tướng quân!

Y chắp tay nói:

- Thám báo vừa gửi về tin tức, cách đây mười dặm phát hiện lang kỵ của Mông Nguyên. Mưa to ảnh hưởng tầm mắt nên không biết có bao nhiêu người, nhưng hiển nhiên rất đông. Hiện tại chiến trường ở dưới chân núi còn chưa quét dọn xong, quân địch đầu hàng cũng không biết xử lý như thế nào. Tướng quân, giờ chúng ta phải làm gì?

Một câu này khiến Tống Tự Hối lại lo lắng.

- Hiện tại kẻ địch đang ở đâu?

Y hỏi.

Binh lính báo tin đáp:

- Lúc thám báo trở lại nói rằng, lang kỵ cách Nhai Sơn chưa tới 20 dặm. Y vội vã trở về báo tin, chỉ sợ hiện tại đã tới 15 dặm rồi. May mắn mưa lớn, đại đội binh mã của lang kỵ không thể tăng tốc được, hiệu lệnh phát ra cũng không rõ ràng, đội ngũ phân tán.

- Hiệu lệnh không rõ?

Tống Tự Hối vừa nghe tới đây, hai mắt liền sáng ngời:

- Người Mông Nguyên dùng chiến kỳ và tiếng sừng trâu làm hiệu lệnh, nhưng hiện tại mưa lớn, trời lại tối, lang kỵ chỉ có thể dùng tiếng kèn để liên lạc. HƠn nữa kẻ địch nếu tới cứu viện, thì đội ngũ sẽ trải rộng ra chứ không đi thành hàng. Mà đường xá của Tây Bắc gặp mưa sẽ lầy lội, càng không phải chuyện tốt gì với kỵ binh.

- Hơn nữa kẻ địch không biết chúng ta đã đánh xong.

- Tướng quân có biện pháp gì à?

Chử Phi Vân hỏi.

- Có!

- Đỡ ta xuống núi!

Tống Tự Hối nhờ Chử Phi Vân dìu lấy mình, vội vàng đi xuống chân núi:

- Trận chiến hôm nay, không ngờ còn có thể thắng lớn hơn! Ha hả, cảm ơn ông trời đã ban cho ta trận mưa lớn này.

Mưa to, mây lại dày, chẳng khác nào trời tối, tầm mắt không nhìn được xa. Mông Liệt cưỡi ngựa đi đầu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Khí trời như vậy tuyệt đối không thích hợp chém giết. Trong phạm vi trăm mét gần như không nhìn thấy gì.

- Báo!

Bỗng nhiên có thám báo trở về nói:

- Đặc Cần, phía trước có đội ngũ của người Hán đột nhiên giết ra, thanh âm rất lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy tất cả đều là bộ binh.

- Kẻ địch chính là muốn thừa cơ hội này đánh lén chúng ta!

Mông Liệt trầm ngâm một lát rồi lớn tiếng nói:

- Hạ lệnh tấn công. Chiến sự Nhai Sơn khẳng định rất căng thẳng, mà đám người đó chỉ là nghi binh mà thôi. Bọn chúng nghĩ ta không dám vượt mưa tấn công, vậy thì ta càng muốn phá quỷ kế của bọn chúng! Nếu đúng là mai phục, thì cần gì phô trương thanh thế như vậy? Chắc chắn Nhai Sơn bên kia còn đang chém giết. Đội ngũ kia chỉ là ra vẻ huyền bí muốn ngăn cản chúng ta.

- Giết!

Hai vạn lang kỵ nhận được mệnh lệnh liền xông lên. Xa xa truyền tới tiếng kêu giết.

- Không thích hợp!

Mông Liệt nghiêng tai nghe ngóng, dường như chỉ nghe thấy tiếng Mông Nguyên.

Đúng vào lúc này, cánh trái cũng có tiếng kêu truyền đến. Mông Liệt vội vàng hạ lệnh phòng ngự. Đợi chốc lát không thấy có binh mã nào đánh tới, y liền hạ lệnh cho năm nghìn lang kỵ xuất kích. Không bao lâu, lại truyền tới tiếng kêu.

Trong mưa to, dường như khắp nơi đều có kẻ địch.

- Đặc Cần!

Thám báo quay lại, vẻ mặt hoảng sợ:

- Chặn đường phía trước đều là người của chúng ta. Bọn họ bị trói tay trói chân đứng ở đó. Kỵ binh của chúng ta xông vào mới phát hiện bị lừa, giết lầm không ít người nhà.

- Báo!

- Kẻ địch tấn công ở cánh trái đều là người của chúng ta, bọn họ bị trói tay lại, đều đang đứng ở đằng kia.

Trong lòng Mông Liệt liền căng thẳng.

Lần này, dường như gặp được đối thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.