Một thứ rác rưởi không thể tu hành, làm sao có thể đạt được cửu môn xuất sắc? Một tên không thể tu hành, cần gì phải tới nơi này để mất thời gian?
Phương Giải mặc kệ những thanh âm nghị luận dần dần cao ngất này, sửa sang quần áo một chút, sau đó đứng ở cửa gian thứ nhất của nhà gỗ, cung kính nói:
- Đệ tử Phương Giải, cầu kiến viện trưởng.
Trong phòng trầm mặc một hồi có một thanh âm già nua bất đắc dĩ nói:
- Tuy rằng dựa theo lễ tiết ta phải nói mời vào, nhưng chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy tấm biển sao? Đây là nhà vệ sinh...
..Phương Giải có chút xấu hổ đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn lão giả ngồi đối diện chính mình với vẻ xin lỗi. Dù sao vừa rồi, bởi vì hắn tư duy theo quán tính và có chút khẩn trương căn bản cũng không chú ý đến gian phòng ốc đó là nhà vệ sinh của Viện trưởng đại nhân.
Lão giả ngồi đối diện hắn quả thật rất bình thường, nếu không phải bởi vì đã xác định ngươi này chính là viện trưởng đại nhân của Diễn Võ Viện, Phương Giải không thể tưởng tượng được nếu mình gặp một lão giả bình thường như vậy trên đường..., liệu mình có thể nhớ rõ dung mạo của ông ta không. Thật giống với những lão trưởng giả ở trong Đế Đô, mặc rất tùy ý, áo vải giày vải, trong tay dường như luôn có một cái tẩu bốc khói.
Râu của viện trưởng đại nhân rất dài, cơ hồ rũ xuống tới ngực. Nhưng râu của ông ấy không có một sợi bạc, cùng với tóc của ông ấy thoạt nhìn còn rất trẻ. Hơn nữatrên mặt ông ấy cũng không thấy nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận giống như thanh niên. Trên trán trơn bóng, nhìn không thấy tang thương mà lão nhân nên có.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt này..., rất khó xác định của viện trưởng đại nhân. Nhưng Phương Giải vẫn cứ cảm thấy, viện trưởng đại nhân hẳn là rất già rất già rồi.
- Có phải nên chúc mừng ngươi đoạt giải nhất trước sau đó mới nói đến chuyện chính sự không?
Chu viện trưởng để cái tẩu trong tay xuống một bên, bưng chén lên uống một ngụm trà rồi bắt đầu nói chuyện. Phương Giải ngẩm nghĩ một chút rồi đáp:
- Đệ tử cảm thấy ngài nhất định là có rất nhiều việc bận, cho nên vẫn là trực tiếp nói chuyện chính sự đi.- Ừ.
Chu viện trưởng gật đầu nói:
- Kỳ thật cũng không có chuyện chính sự gì.
Khóe miệng Phương Giải giật giật, không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Ngươi... Nên biết, sở dĩ ngươi đạt được thành tích cửu môn xuất sắc, có chút may mắn.
Chu viện trưởng trầm mặc một hồi rồi nói.
Phương Giải gật đầu nói:
- Đệ tử biết, đây là do bệ hạ nâng đỡ và viện trưởng đại nhân chiếu cố. Nếu dựavào bản lãnh thực sự của đệ tử, có thể thi được Diễn Võ Viện là đã phải cảm ơn trời đất rồi. Mà đệ tử tin tưởng chính là, dưới sự dạy bảo của ngài đệ tử nhất định sẽ đạt được thành tích tốt.
- Nói láo.
Chu viện trưởng bĩu môi nói:
- Trong lòng ngươi nghĩ như vậy sao?
- Ách...
Phương Giải không hiểu rõ tính cách của Chu viện trưởng, cho nên chuẩn bị dùng phương pháp nịnh bợ thiên xuyên vạn xuyên để ứng đối. Thật không nghĩ đến lão đầu này tựa hồ không có một chút hứng thú đối với lời khen tặng của mình, thậmchí có chút chán ghét. Phương Giải biết mình làm sai cách rồi, cho nên lập tức đứng thẳng người chân thành nói:
- Không thể đạt được vị trí thứ nhất, nhưng vào nhóm mười người vẫn có thể nắm chắc.
- Lúc này mới giống lời nói thật, thực lực của ngươi trong số đệ tử ở đây có thể đứng vào nhóm năm.
Chu viện trưởng dừng một chút nói:
- Nhưng ngươi có biết, tại sao ngươi đoạt giải nhất không?
Thời điểm nghe được vấn đề này, Phương Giải nghĩ đến lời nhắc nhở của Ngô Nhất Đạo. Thời điểm làm bất cứ chuyện gì, trước hết nên nghĩ xem bệ hạ muốn thế nào. Cho nên hắn cung kính hồi đáp:- Bởi vì bệ hạ muốn cho đệ tử đạt giải nhất.
Chu viện trưởng khẽ nhíu mày, lắc đầu nói:
- Ngươi rất không thành thật, ta không thích.
Phương Giải ngẩn ra, trong lòng tự nhủ tính tình của lão nhân này thực con mẹ nó cổ quái.
Chu viện trưởng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn các đệ tử đang được kiểm tra bên ngoài giọng điệu bình thản nói:
- Nhưng đã chứng minh ngươi là một kẻ thông mình, một khi đã như vậy ta sẽ nói thật cho ngươi biết. Ngươi có biết bệ hạ muốn để ngươi đạt giải nhất, tự nhiên có thể hiểu được hàm nghĩa trong chuyện này. Cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng... Bệ hạ tự tay sáng tạo ra một kỳ tích, liền sẽ không dễ dàng để cho người khác hủydiệt. Mà nếu kỳ tích này có một ngày dần dần bị người kéo từ chỗ cao xuống, thời điểm kỳ tích bị phá vỡ, bệ hạ sẽ làm như thế nào?
- Đệ tử không biết.
- Bệ hạ sẽ đích thân phá hủy ngươi.
Chu viện trưởng thản nhiên nói:
- Bệ hạ sáng tạo ra ngươi, cho ngươi trở thành kỳ tích. Mà sau đó nếu biểu hiện của ngươi không thể tiếp tục kỳ tích..., người tình nguyện để kỳ tích chết non cũng sẽ không để kỳ tích tan biến. Nếu ở đây ngươi bị những người đuổi theo phía sau vượt lên thậm chí đánh rớt cả thành tích lúc trước bệ hạ sẽ hủy diệt ngươi, như vậy còn có thể lưu lại một truyền thuyết cho đời sau. Tối thiểu, kỳ tích vẫn là kỳ tích, cho dù là kỳ tích biến mất quá sớm.- Nói cách khác, bây giờ ngươi là thể diện của bệ hạ. Bệ hạ đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nhưng tới thời điểm không bảo vệ được nữa, chẳng lẽ bệ hạ lại cho phép người khác đánh vào mặt của người?
Phương Giải hít một hơi thật dài, trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Xin viện trưởng chỉ rõ.
Chu viện trưởng hừ lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ nói còn chưa đủ hiểu sao?
Phương Giải không nói chuyện, bởi vì hắn biết Chu viện trưởng nhất định còn nói nữa. Ông ấy gọi mình đến, tuyệt đối không chỉ là muốn nhắc nhở mình mà thôi.
- Vừa rồi ta nói, ngươi là người thông minh.Chu viện trưởng ngồi lại ghế, nhìn Phương Giải như cười như không hỏi:
- Như vậy có muốn tiếp tục làm kỳ tích không? Có muốn trở thành kỳ tích giống như Lý Khiếu không? Có muốn vĩnh viễn không bị đánh rớt xuống phàm trần không? Có muốn làm cho mình trở thành một cường nhân phi thường không? Có muốn tên ngươi sau trăm năm vẫn được mọi người truyền tụng không? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi, nhưng ta cảm thấy nhất định phải bàn điều kiện với ngươi.
Phương Giải không kìm nổi nhíu nhíu khóe miệng, trong lòng tự nhủ hóa ra Chu viện trưởng cũng đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm đó a.
- Ngài nói đi.
Hắn mỉm cười nói.- Thể chất của ngươi rất đặc thù, đặc thù đến ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua. Cho nên...
- Ngài phải nghiên cứu đệ tử đúng không?
Phương Giải hỏi.
Chu viện trưởng hơi sửng sốt, cười hì hì nói:
- Nghiên cứu... Cái từ này không tồi. Được rồi, quả thật là ta nghĩ như vậy đấy, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta tiếp tục đàm phán.
- Đệ tử được lợi ích gì?
Phương Giải dứt khoát thả lỏng, hơi hơi nghiêng thân mình về phía trước nói:- Cụ thể một chút.
Chu viện trưởng dừng lại một chút, giang tay ra rất nghiêm túc nói: