Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1486: Mỗi bước mỗi người (2)



Lai Mạn lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, ngực cảm thấy hơi đau đớn.Y đã thật lâu chưa từng thấy đau ngực.Bởi vì ngực của y có thứ đồ vật ấy.Nhưng hiện tại, Lai Mạn biết được thứ trong ngực ấy của y cũng trở nên dần dần suy yếu.

Có thể vẫn duy trì cho y không bị loại lực ăn mòn này xâm lấn đã coi như không tầm thường.

Hai loại lực lượng quỷ dị trước tiên giao thủ, không hề nghi ngờ chính là, thiên thạch do Phương Giải mang đến đã chiếm được ưu thế.

Bởi vì nó...

Cũng đủ lớn.......Sau khi mười phút ngắn ngủi trôi qua, binh lính trong thành cũng đã ngã xuống đa số.

Tất cả những người ngã xuống ấy đều trở nên hư thối trong một thời gian ngắn.

Bình thường thì sau khi con người chết đi mới sẽ bắt đầu hư thối, nhưng những binh lính này còn chưa chết thân thể đã bắt đầu mục nát rồi.

Có ít người đang gian nan bò sát, tuy rằng không thể di động, nhưng ngay tại lúc ngón tay chạm vào mặt đất, da thịt tại chỗ đó liền bị mặt đất lột ra.Da thịt lưu tại trên mặt đất, xương cốt trắng hếu tại đầu ngón tay cứ vậy mà lộ rõ ra ngoài.Người bị ăn mòn, da bắt đầu bóc ra, thịt bắt đầu bóc ra.Mà lúc này, điều khiến cho đám người Phương Giải giật mình chính là đội quân Thiết giáp cấm vệ của Lai Mạn không ngờ lại không có tổn thất bất cứ người nào.

Hiện tại có thể phỏng đoán rằng, trên người của những thiết giáp cấm vệ đó nhất định cũng mang theo một thứ gì đó có thể giúp bọn hắn ngăn cản được lực lượng ăn mòn này.

- Đánh chết bọn chúng, sau đó bỏ chạy!Thanh âm Lai Mạn rất lạnh hạ lệnh.Có ít nhất bốn trăm thiết giáp cấm vệ bắt đầu bày trận tại trước người Lai Mạn, trận hình cùng tập trung hỏa lực điển hình.

Bọn chúng thuần thục nạp đạn, sau đó nhắm bắn.

Dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh cấm vệ, bọn chúng bắt đầu bắn, tiếng súng thậm chí cơ hồ đều duy trì nhất trí.

Bởi vậy có thể thấy được, tố chất chiến đấu của những binh lính này cũng không phải những binh lính bình thường có thể so sánh được.Ra tay đầu tiên chính là Thạch Vịnh.Đây cũng là lý do vì sau Phương Giải muốn dẫn y theo.Bởi vì giới của Thạch Vịnh, rất đặc biệt.Thạch Vịnh ngồi xổm xuống, hai tay mạnh mẽ nhấn xuống hướng mặt đất một cái.

Sau đó mặt đất phủ kín gạch xanh đất bắt đầu vỡ ra, bắt đầu từ vị trí dưới chân y, thật giống như có cái gì thật lớn ở dưới mặt chui ra, đem mặt đất ủi nứt đi vậy.

Dấu vết ủi nứt ấy nhanh chóng lan rộng sang hai bên, rồi tạo thành một cái hình tròn thật lớn, cuối cùng khép lại tại vị trí cách sau lưng Lai Mạn hai mươi mấy mét.Thình thịch một tiếng!Một bức Cốt tường chui ra từ dưới mặt đất, đem năm người Phương Giải che tại phía sau mặt tường đóCùng lúc đó, viên đạn cũng tới rồi.Thanh âm tích tích rầm rầm vang lên bên tai không dứt, số đạn không đếm được bắn vào trên cốt tường, để lại rất nhiều dấu vết.

Điều đó cũng không khác gì với phỏng đoán của Phương Giải.

Những viên đạn quái dị ấy có thể không nhìn nội kình và Thiên Địa nguyên khí của tu hành giả, nhưng lại không có lực xuyên thấu quá mạnh mẽ đối với những thứ thực chất hóa.

Viên đạn như thế có thể phá tan kình khí hộ thể của một đại tu hành giả, nhưng lại bắn không thủng được một khối đá tảngViên đạn bị cốt tưởng của Thạch Vịnh găn lại, văng tung tóe ra khắp mọi nơi.Nhưng, Phương Giải biết rằng cốt tưởng của Thạch Vịnh cũng kiên trì không được bao lâu.

Thứ nhất, Thạch Vịnh có thể khống chế được phạm vi lớn như thế đã là hết toàn lực, loại giới này có thể duy trì liên tục bao lâu không ai rõ.

Thứ hai, lực ăn mòn tại trên những viên đạn này cũng không yếu, nơi bị những viên đạn này bắn trúng sẽ lưu lại một điểm đen, sau đó theo thời gian trôi qua nó sẽ khuếch tán ra bốn phía.

Lúc điểm đen khuếch tán đến trước người của Thạch Vịnh thì dù cho y còn có năng lực kiên trì được trong một lát nữa thì y cũng không thể không tách ra khỏi cốt giới, nếu không chính y cũng sẽ bị ăn mònKế tiếp, người thứ hai xuất thủ là Hạng Thanh Ngưu.Bọn họ không thể để cho đám Thiết giáp cấm vệ kia có đầy đủ thời gian được.Hạng Thanh Ngưu hít vào một hơi thật sâu, sau đó tiến về phía trước một bước.Hai con cá một đen một trắng từ trong bụng của hắn ta bơi ra, trên người cũng vây quanh một tầng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.

Sau khi rời khỏi cơ thể Hạng Thanh Ngưu, hai con cá một đen một trắng này nhanh chóng lớn lên, chỉ trong chớp mắt, hai con cá này đã biến thành hai con cá lớn có kích thước vài mét! Con cá vốn trông rất đáng yêu, trong khoảnh khắc biến thành mãnh thú hung dữ!Hai con cá cấp tốc xông nhanh về phía trước.

Thạch Vịnh rống lớn một tiếng, dùng hết chỗ lực lượng cuối cùng làm ra hai lá chắn bằng xương chắn tại phía trước hai con cá đen trắng.

Viên đạn của đám Thiết giáp cấm vệ không thể xuyên thủng lá chắn, chỉ qua mười giây ngắn ngủi, hai con cá đen trắng thật lớn liền vọt vào trong hàng ngũ của đám Thiết giáp cấm vệ đang đồng loạt nổ súng kia.Cái đuôi cá thật lớn đảo qua lập tức liền có mười mấy tên lính bị quét bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Hai con cá lớn dữ tợn này thật giống như khủng long nhào vào trong bầy cừu vậy, bất chấp mọi thứ không kiêng sợ giẫm lên kẻ yếu.

Đám thiết giáp cấm vệ ấy bị đâm cho rối tung trận hình, căn bản không thể ngăn cản.Sau một lát, đội quân Thiết giáp cấm vệ có ít nhất cũng bốn trăm người kia đã bị hai con cá một đen một trắng ấy quấy loạn cả lên

- Đại Chu thiên!Hạng Thanh Ngưu rống lên một tiếng, phốc nhổ ra một búng máu.Thứ gì đó mà những binh lính này mang theo trên người có lực ăn mòn quá mạnh mẽ, hai con cá trắng đen lại tiếp xúc trực tiếp với chúng, mặc dù có hai loại giới cách trở, nhưng thương tổn mà Hạng Thanh Ngưu phải gánh chịu cũng rất lớn.

Gã thi triển toàn bộ lực lượng ra, đã đến cực hạn.

Hai con cá một đen một trắng ấy sau một tiếng rít gào của Hạng Thanh Ngưu liền đột nhiên hé miệng, phân biệt phun ra một cơn lốc.

Đố là một phương thức thi triển lực lượng tu vi cùng loại với Cách sơn đả ngưu của Hạng Thanh NgưuLực lượng tu vi của Đại chu thiên không phải thi triển ra từ hai tay của Hạng Thanh Ngưu mà là từ trên người của hai con cá lớn một đen một trắng ấy.Ầm một tiếng!Thật giống như có một cái bàn tay khổng lồ từ trên trời đè xuống, tất cả các quân Thiết giáp cấm vệ đều bị áp lực cực lớn áp ngã xuống, mặt đất cũng theo đó bị áp hạ xuống ít nhất nửa thước.

Sau đó những binh lính này lại đột nhiên bị một cỗ lực hút thật mạnh, hút bay khỏi mặt đất, sau khi bay lên khỏi mặt đất cỡ hai, ba mét, loại áp lực đó lại xuất hiện một lần nữa, bọn lính bị hung hăng đập xuống đất.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần, tất cả quân Thiết giáp cấm vệ đều bị đánh chết.Áo giáp của bọn chúng đều bị ép đập đến biến dạng hoàn toàn, áo giáp đâm vào trong thân thể, máu tươi chảy ra rất nhiều.Làm được một bước này, Hạng Thanh Ngưu đã hết toàn lực.Hai con cá đen trắng nháy mắt biến lại thành bộ dáng nhỏ bé, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về rồi tiến vào trong bụng của Hạng Thanh Ngưu.

Chúng có vẻ suy yếu vô cùng, so với trước thoạt nhìn cũng mờ đi không ít.

- Mưu kế hay, phối hợp tốt!Lai Mạn vỗ tay bốp bốp mấy cái, nhìn về phía Phương Giải, nói:

- Bọn họ đều đang hết sức thanh trừ mọi chướng ngại cho ngươi, bước tiếp theo, chính là ngươi sẽ trực tiếp đối phó ta, đúng vậy đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.