- Ngươi và Phương Giải hiện tại phải phân thân chiếu khán nhiều tu hành giả như vậy, khi hai người các ngươi an toàn chúng ta mới an toàn được.
Những tu hành giả này chính là chuẩn bị để ngừa vạn nhất, hiện tại lớp xác bên ngoài vẫn thạch chỉ bị phá vỡ một cái lỗ nhỏ, cho nên ảnh hưởng đối với quân nước ngoài kia còn không có lan tràn đi ra ngoài quá xa, ngươi cùng với ta đi hỗ trợ cũng không phải giống như nhìn xem có thể hợp lực lột sạch cái lớp xác đó lên!Tình huống bây giờ chính là lớp xác bao phủ thiên thạch chỉ bị đạn pháo bắn thủng ra một cái động phạm vi đại khái cỡ nửa thước, loại lực ăn mòn đó chính là từ vị trí ấy toát ra.
Cho nên sự ảnh hưởng của thiên thạch vào bây giờ cũng không lớn, nhất là đối với đám quân đội nước ngoài ngoài kia, cơ hồ không có bất cứ thương tổn nào.Cho nên Phương Giải mới có thể khiến những tu hành giả đó đi ra, bảo vệ bốn cửa thành
- Đập nát cái hố thiên thạch kia đi, sau đó các ngươi đều rút mau!Xa xa truyền đến tiếng hô có chút suy yếu của Phương Giải:
- Hiện tại ta có thể đánh tơi bời người kia trong chốc lát ta chỉ sợ khống chế không được giới có phạm vi lớn vậy nữa rồi.
Mau chóng làm việc, sau đó tất cả mọi người đều rời khỏi đi!
- Chúng ta đều đi rồi, vậy ngươi thì sao?Hạng Thanh Ngưu hô.
- Khẩn trương làm việc! Mỗi lão tử lại càng dễ thoát thân!Hạng Thanh Ngưu thấy Phương Giải nói thật vội vàng, biết tu vi lực của Phương Giải hình như cũng sắp hao hết, cho nên không dám trì hoãn.
Bốn người vận dụng toàn bộ số tu vi lực cuối cùng, bắt đầu công kích lớp vỏ ngoài của thiên thạch kia.
Xác ngoài bị phá ra một cái hố, còn lớn hơn cái hố khi trước rất nhiều lần.Nhưng dù vậy, bốn người ước chừng phải cố gắng hơn mười phút mới lột xong nửa phần xác ngoài còn lại lên.
- Đi mau!Phương Giải một bên đánh Lai Mạn, một bên quay đầu lại hô:
- Ta đã sắp vô lực, nếu các ngươi không đi, tất cả mọi người đều phải chết!
- Ta không thể đi, các ngươi đi đi.Diệp Trúc Hàn lắc lắc đầu:
- Ta đi rồi, giới của hắn căn bản ngăn không được lực ăn mòn của thiên thạch.
- Ta dù sao cũng không đi.Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Cứ mặc hắn hét đi.Thanh âm buồn bực hờn dỗi của Thạch Vịnh vang lên:
- Đại sư huynh không đi, ta cũng không đi.
- Ta đi.Cái Xá hít vào một hơi thật sâu, cười có chút áy náy:
- Bây giờ là thời cơ tốt nhất để ta đi, nếu không đi chính là kẻ ngốc.
Lúc này rời khỏi đối với hai bên mà nói đều là lựa chọn tốt nhất, bằng không sớm muộn gì các ngươi còn muốn cùng ta đánh một hồi.Gã nói xong liền quay đầu chạy về hướng một cửa thành.Thạch Vinh muốn cản gã lại, lại bị Hạng Thanh Ngưu giữ chặt:
- Để y đi thôi.......Tất cả Tu hành giả bắt đầu rút lui, trước lúc lực ăn mòn của thiên thạch tràn ra, bọn họ đều nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó rất nhiều binh lính quân đội đế quốc Agoda giống như thủy triều tràn vào trong bốn cổng thành.
Ngoại trừ Phương Giải còn đang chiến đấu với Lai Mạn ra, ba người Hạng Thanh Ngưu đều chỉ lãnh tĩnh đứng tại chỗ, nhìn đám quân nước ngoài kia từ đàng xa xông tới.
- Từ cổng thành tới chỗ này ta từng đếm bước rồi, phải chạy hơn một ngàn sáu trăm bước.
Những kẻ tới gần thiên thạch vừa rồi, đứng xa nhất cũng không qua bảy trăm bước.Diệp Trúc Hàn dùng ánh mắt thương hại nhìn những binh lính đế quốc Agoda kia, nói:
- Bọn họ đã định trước không thể cứu Hoàng đế của chính mình về, cũng không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người chết ở chỗ này.Lời y dứt còn chưa được bao lâu, những binh lính Agoda chạy đầu tiên đã dần dần chậm lại, sau đó từ chạy biến thành đi, sau đó đều quỳ xuống, có người ôm đầu bóp cổ chính mình, ngã xuống đất co giật.
Trong phạm vi cỡ một ngàn thước lấy thiên thạch làm trung tâm, những ai tới bên cạnh nó cơ hồ không có một người nào có thể đi tiếp được vài bước nữa.Đúng lúc này, một phần Thiết giáp cấm vê khác đóng giữ ở trong đại doanh liền tách đám người ra lao đến.
Bọn họ là thân vệ của Lai Mạn, số lượng cỡ hơn một ngàn người.
Hơn bốn trăm người trước đó đều đã bị giết, số người dư lại bây giờ đã bắt đầu mạnh mẽ tiến công lại đây.
Trên người bọn họ mang theo cái gì đó có thể chống cự lực ăn mòn của thiên thạch cho nên bọn họ thoạt nhìn dường như cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
- Hiện tại đến lượt chúng ta nhức đầu.Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Thạch Vịnh, lá chắn của ngươi còn có thể dùng được không?
- Có thể Thạch Vịnh gật gật đầu:
- Tuy nhiên kiên trì không được bao lâu, nhiều nhất cũng cỡ mấy phút mà thôi.
Viên đạn của bọn chúng chắc cũng được mài từ thiên thạch, sẽ gây hại rất lớn cho cốt giới của ta.
- Có thể kiên trì bao lâu liền tính bấy lâu đi.Hạng Thanh Ngưu khoanh chân ngồi xuống, muốn triệu hai con cá một đen một trắng kia ra, lại phát hiện hai tiểu tử kia đã suy yếu đến mức không thể bơi ra được nữa.
Không phải chúng không muốn đi ra, mà là chúng nó hữu tâm vô lực.
Cho nên Hạng Thanh Ngưu không kìm nổi mà thở dài:
- Phỏng chừng lần này, chúng ta đều phải lưu danh sử xanh rồi.Gã ngẩng đầu hô với Phương Giải:
- Hey! Ngươi mà không nhanh hơn thì chúng ta sẽ chết trước Lai Mạn đấy!Phương Giải nào còn thời gian mà để ý đến gã?Lai Mạn lúc này đã bị Phương Cảnh đánh thành như một cái bao tải rách nát.
Cả người y mềm nhũn đã mất năng lực chống cự, toàn thân bị Phương Giải đánh đập rách tung toé, ngay cả đứng đều đứng không vững.
Mỗi khối xương trên người y giờ đều đã gãy, cố tình lại chưa có chết!Phương Giải một tay xé mở quần áo trước ngực Lai Mạn liền thấy được một thứ đang tản ra hào quang màu tím trên ngực y.
Đó là một thứ giống như hòn đá lớn cỡ bằng bàn tay.
Hình dạng của tảng đá ấy rất quái dị, thoạt nhìn thật giống như một con nhện màu tím thật lớnTám chân của con nhện đó cắm sâu vào trong da thịt của Lai Mạn.Bởi vậy có thể thấy được, căn nguyên lực lượng của Lai Mạn chính là vật này, do tám cái chân đó phân nhánh đem lực lượng đưa vào bên trong huyết mạch của y.
Bây giờ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, vật này còn đang hơi hơi nhúc nhích, có chút ít thứ giống như máu màu đen từ tám cái chân đang phóng thích ra bên ngoài, tiến vào trong thân thể của Lai Mạn.
Tuy nhiên thứ màu đen đó rất loãng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống cho Lai Mạn mà thôiPhương Giải không có tùy tiện giơ tay đi bắt lấy cái thứ giống như tinh thể màu tím kia, bởi vì hắn nghĩ tới phía trước lúc hắn từng dùng tay không tiếp một viên đạn, viên đạn đó cơ hồ phá hủy da của hắn.
Hắn hơi do dự một chút, trong tay ảo hóa ra một đạo tinh nhuệ lực, mạnh mẽ đâm xuống một phát.Không hề nghi ngờ chút nào, đạo kim duệ lực đó sau khi tới bên ngoài của tinh thể liền bị chặn lại.
- Ngươi không dám xuống tay?Cả khuôn mặt đều đã rách nát, Lai Mạn rõ ràng còn có thể cười lạnh nói:
- Ngươi sợ? Ha ha ha ha ha, ngươi sợ!Phương Giải hít vào một hơi thật sâu, sau đó gật đầu nói:
- Ta là sợ, nhưng nếu dùng một cánh tay của ta đổi đi một cái mạng của ngươi, đáng giá!Hắn tự tay trực tiếp bắt lấy thứ giống như con nhện màu tím kia, ngón tay dùng sức, đâm vào bên trong thịt của Lai mạn.
Lai Mạn đau gào thảm một tiếng liền ngất đi.
Ngón tay của Phương Giải bởi vì dùng sức bắt đầu run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ ra.
- Chết đi!Phương Giải rống giận một tiếng!Dùng sức lôi ra bên ngoài!