Xe ngựa chạy ổn định tới khi đến Sơn Hải Quan thì bắt đầu nhấp nhô. Dù sao Đông Cương là biên giới đoạt được từ nước Sở, đường xá xây dựng tất nhiên không bằng được Trung Nguyên. Tuy về độ giàu có thì người Đông Sở giàu hơn Đại Tùy, nhưng so với xây dựng cầu đường, Đại Tùy lại đầu tư hơn.
Có thể nói Đại Tùy coi trọng thể diện, nhưng ở mặt này chưa có ai lên án Đại Tùy.
Mấy ngày qua tốc độ của đại quân không tính là chậm, nhưng vì cam đoan binh lính không kiệt sức, nên hành quân khá từ tốn. Phương Giải dường như cố ý khiến cho người ta biết rằng hắn vẫn ở trong đại quân không có rời đi, cũng như muốn nói với mọi người rằng hắn không nóng nảy trở về.
Một tháng sau, đại quân tới Giang Đô.
Phương Giải cố ý lệnh cho đại quân theo đường vòng tới Giang Đô, giống như Hoàng Đế vi hành.
Thành Giang Đô, từng là đô thành của Nam Trần.
Lúc Phương Giải tới Giang Đô, quan lại thân hào địa phương dựa theo nghi thức nghênh đón Hoàng Đế tiếp đón hắn. Triệu gia Giang Đô tới Đông Cương bị Mộc Quảng Lăng hại cho một phen, kết quả nguyên khí đại thương. Quân đội mà Triệu gia mang tới Đông Cương cơ hồ toàn diệt, mối thù giữa Triệu gia và Mộc gia coi như đã kết.
Lúc trước Triệu gia chủ động mang toàn bộ binh lực tới Đông Cương tiếp viện. Việc này vốn là một chuyện được người người khen ngợi, nhưng sau khi tới Đông Cương bị Mộc Quảng Lăng nghi kỵ, người của Triệu gia tổn thất thê thảm. Triệu gia Giang Đô vì thế mà suy sụp. Vốn là muốn bảo gia vệ quốc, kết quả lại chết vì tính kế của đồng liêu.
Tuy Triệu gia cây lớn rễ sâu, địa vị vững chắc ở Giang Đô, nhưng sau lần đả kích này, Triệu gia gần như bị ngăn cách khỏi quyền lực địa vị. Thành Giang Đô trở thành nơi vô chủ, bề ngoài vẫn tuyên bố trung thành với triều đình, nhưng ngay cả chủ nhân cũng mất.
Các gia tộc khác đều muốn tranh giành vị trí này, nhưng không ai dám đi đầu.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, ai đi đầu thì sẽ là mục tiêu bị mọi người chỉ trích. Rơi vào đường cùng, tất cả bàn bạc đưa ra một biện pháp giải quyết, đó là đưa người trẻ tuổi còn sống của Triệu gia lên, mặt ngoài vẫn là người của Triệu gia làm chủ, kỳ thực chỉ là con rối. Các sản nghiệp của Triệu gia, sớm đã bị các gia tộc khác ăn mòn dần.
Giờ Triệu gia chỉ là cái vỏ bọc.
Một đám nữ lưu chỉ biết khóc sướt mướt than vãn cây đổ khỉ tan, chỉ có một mình Triệu Thiên Khuê mới 16 tuổi vất vả chống đỡ. Cái tên Triệu Thiên Khuê nghe có vẻ khí thế, nhưng tính cách lại yếu đuổi như thư sinh.
Phương Giải cố ý mang binh đi đường vòng tới Giang Đô, kỳ thực là vì Triệu gia.
Ngoài thành Giang Đô.
Hễ là người có địa vị đều tới, đầu người lúc nhúc, chiêng trống vang trời.
Hiện tại Phương Giải đã là người đứng đầu Trung Nguyên, tuy còn chưa đăng cơ, nhưng ở trong mắt người bình thường, trong mắt các hào môn, đã không ai có thể lay động được địa vị của Phương Giải. Từ xưa tới nay vốn chú ý tới việc đứng thành hàng, lúc này Phương Giải còn chưa xưng đế, nếu mọi người không thừa dịp lúc này đứng thành hàng, thì về sau làm gì có quả ngon mà ăn?
- Thần Triệu Thiên Khuê, dẫn theo đồng liêu thân hào thành Giang Đô cung nghênh Vương gia.
Phương Giải mặc một bộ áo dài màu đen thêu hình rồng đi xuống xe ngựa, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường. Hắn xuất đầu lộ diện là xua đuổi đi các hoài nghi. Không ít người nghe nói Phương Giải bị trọng thương ở Đông Cương. Nếu Phương Giải không ra ngoài, khó tránh khỏi xuất hiện những lời đồn linh tinh.
- Mau mau đứng dậy, phụ thân ngươi là người mà ta kính nể nhất.
Phương Giải đi tới vài bước, dìu Triệu Thiên Khuê lên:
- Triệu lệnh công cao nghĩa, tới Đông Cương chiến đấu với giặc ngoại xâm, làm gương cho binh sĩ. Nếu không có người như Triệu lệnh công, thì chiến sự Đông Cương khó mà chấm dứt nhanh như vậy.
Phụ thân của Triệu Thiên Khuê trấn thủ Giang Đô, chức quan là Trung Thư Lệnh, cho nên Phương Giải mới xưng hô là Triệu lệnh công.
Triệu Thiên Khuê hiển nhiên không chuẩn bị trước với thái độ này của Phương Giải. Thấy Phương Giải nói trịnh trọng như vậy, ngữ khí cũng không giống là khách sáo, hai mắt y liền đỏ hoe hoe.
- Gia phụ có thể được Vương gia công nhận, dù chết cũng không uổng.
- Chắc ông ấy rất tiếc nuối.
Phương Giải lắc đầu:
- Tiếc nuối vì không thể chăm sóc được người nhà của mình. Ông ấy hy sinh vì nước, nước không dám quên, ta cũng không dám quên. Cho nên ta mới cố ý đi đường vòng tới Giang Đô gặp ngươi, xem người nhà của ngươi thế nào.
Phương Giải khoát tay, Liêu Sinh lập tức đứng ra đọc ý chỉ. Dùng danh nghĩ của triều đình ca ngợi người của Triệu gia, sau đó truy phong phụ thân của Triệu Thiên Khuê là Nhị Phẩm Đại Đô Hộ. Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, võ tướng thăng tới Tam phẩm đã là cực hạn. Ngoại trừ Đại tướng quân Lý Khiếu ra, không có một người nào có chức quan tới Nhị Phẩm. Phương Giải làm như vậy không thể nghi ngờ là thể hiện thái độ của mình.
- Ngươi có thể kế thừa Quốc công, lĩnh Tiết Độ Sứ Giang Đô.
Phương Giải vỗ vai Triệu Thiên Khuê, nói.
Đây chính là thể diện lớn!
Phải biết rằng Phương Giải mới chỉ phong hai Tiết Độ Sứ. Một là Tống Tự Hối giờ đang tiêu diệt tàn quân Mông Nguyên ở Tây Bắc, phong làm Tiết Độ Sứ Tây Bắc. Một là Nạp Lan Định Đông ở Đông Cương, phong làm Tiết Độ Sứ Đông Cương. Triệu Thiên Khuê chính là người thứ ba. Hai người trước có chiến công lớn, trong lòng mọi người đều rõ ràng. Triệu Thiên Khuê chưa lập một công lao nào, mà hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa lập gia đình, không ngờ có thể được Phương Giải coi trọng như vậy, lập tức khiến mọi người vô cùng rung động.
…
…
Triệu phủ
Trong căn phòng đặc biệt dành riêng cho Phương Giải.
Ngô Nhất Đạo chần chừ một lúc rồi nói:
- Làm vậy liệu người dưới có không phục không?
Phương Giải cười cười:
- Chính là muốn kẻ dưới không phục. Triệu Thiên Khuê tuổi còn nhỏ, thời gian qua chịu không ít ức hiếp, ta để lại cho y một ít binh mã, y tất nhiên sẽ trả thù. Chỉ khi đặt y vào thế đối lập với những người khác, ta mới có thể yên tâm dùng y. Người của Triệu gia đã phải trả giá quá lớn ở Đông Cương, cho nên phải ban thưởng. Triệu Thiên Khuê không có kinh nghiệm cũng không sao, ta lưu lại vài phụ tá đắc lực là được rồi. Các địa phương cần những khuôn mặt mới. Ta chỉ cần khiến y mang ơn ta là được…để lại binh mã cho y, là muốn nhìn xem y làm quyết liệt cỡ nào, đương nhiên…càng quyết liệt càng tốt.
Ngô Nhất Đạo cười cười:
- Đúng là liều thuốc mạnh.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Sắp tới Trường An rồi, không thể không chú ý tới địa phương. Chỉ khi địa phương an ổn, ta mới có thể yên tâm trở về đánh với những kẻ kia.
- Các tướng lĩnh khác có phật ý không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Phương Giải nói:
- Trước đó ta đã nói qua với bọn họ, công lao của bọn họ đều sẽ không thấp. Sau khi trở về Trường An ta sẽ luận công ban thưởng. Ta tính toán để cho Trần Định Nam trở về Vân Nam Đạo, Tiết Độ Sứ Ung Châu ban cho y là thích hợp nhất. Để Trần Bàn Sơn trở về đại doanh núi Chu Tước, Tiết Độ Sứ Hoàng Dương Đạo thì ban cho y. Giờ vẫn là lúc dùng tới vũ lực để trị, cho nên những tướng lĩnh mà ta tin tưởng kia, cần phân công tới các địa phương.