Hiện tại Phương Giải đang nằm trên một cái bàn đá cẩm thạch trơn nhẵn, lạnh lẽo. Hắn cảm thấy mình như một con dê đang chờ bị cắt xẻo vậy. Hắn để trần, cơ ngực hoàn mỹ và cư bụng tám khối lộ ra ngoài. Mười sáu tuổi đã có dáng người hoàn hảo như vậy, không biết bao nhiêu người phải ghen tị.
Phương Giải rất không thích cái kiểu nằm xuống, rồi bị người khác vây quanh xem như hiện tại. Nhưng nếu đã đáp ứng Chu viện trưởng, cho ông ta nghiên cứu rồi, thì đương nhiên không thể đổi ý.
Nhưng lúc đầu cũng đã nói rõ, nghiên cứu cơ thể hắn bao gồm cả nữ giáo thụ Khâu Dư.
Khâu Dư đứng bên cạnh Phương Giải, ngưng thần nhìn bụng của hắn. Thời gian dài nhìn chằm chằm vào một thân thể cường tráng, nam tính, nhưng nàng không lộ ra tâm tư gì khác. Chỉ có người bị xem là có chút không được tự nhiên. Thỉnh thoảng vặn vẹo bất an. Thế cho nên khiến cho Khâu Dư khẽ nhíu mày, thực sự không nhịn được thấp giọng nói một câu:
- Nằm im không cử động! Trò cứ như vậy, làm sao ta nhìn ra được?
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, làm gì có chuyện chiếm tiện nghi của người khác lại hợp tình hợp lý như vậy?
Nhưng hắn cũng rất muốn hiểu rõ cơ thể của mình. Cho nên đành cố gắng không nhìn Khâu Dư nữa, mà để tâm tình bình tĩnh lại. Khâu Dư nhìn chằm chằm vào bụng Phương Giải. Qua thật lâu mới bắt đầu nhìn chăm chú tứ chi của hắn. Tới cuối cùng, Phương Giải xác định, cho dù mình có mặc quần áo, cũng không giấu được bí mật gì.
- Sao rồi?
Chu viện trưởng ngồi một bên thưởng thức trà, hỏi.
- Rất kỳ quái.
Khâu Dư khẽ lắc đầu, thấp giọng đáp:
- Có thể xác định rằng hắn không có Khí Hải, tự nhiên cũng không có gân mạch thông với đan điền. Nhưng mười một khí huyệt trong người hắn lại mở. Ta không thể giải thích được vì sao, không có Khí Hải, khí huyệt mở thì có lợi gì?
- Xem khí huyệt đã mở của hắn có nội kình hay không?
Khâu Dư vâng một tiếng, lại ngưng mắt nhìn chăm chú vào Phương Giải. Phương Giải nghe thấy thân thể của mình đã mở mười một huyệt, hơi chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi cái gì. Từ lúc rời khỏi Phan Cố, hắn liền biết khí huyệt của mình đang dần dần khai thông. Lúc ở Phan Cố, hắn không thông một huyệt nào. Tới nơi này chưa tới một năm, đã thông mười một chỗ.
Khâu Dư đang nhìn hắn, hắn thì đang trầm tư.
Chẳng lẽ thân thể càng ngày càng mạnh lên, là nhờ khí huyệt dần dần thông hay sao? Dựa theo người thường tu hành, quả thực là như vậy. Khí huyệt nối với Khí Hải mở càng nhiều, như vậy nội kình thuyên chuyển tới Khí Hải càng nhiều. Đồng dạng, khí huyệt mở càng nhiều, thân thể tất nhiên cũng càng mạnh mẽ hơn. Nhưng vẫn dựa theo tu hành bình thường, trừ khi toàn thân mở ba mươi sáu khí huyệt trở lên, mới có thể tu hành được. Như vậy, hiện tại Phương Giải nhiều nhất chỉ có thể coi là người bình thường.
Chỉ khi ba mươi sáu khí huyệt phân bố ở tứ chí và ngực, bụng mở ra, như vậy nội kình mới có thể thông thoáng. Cường hóa thân thể, khiến nội kình tuần hoàn trong người.
Nhưng những điều này, không liên quan gì tới Phương Giải cả. Hắn chỉ mở mười một khí huyệt, hơn nữa là phân bố ở vị trí khác nhau, chẳng hề thông nhau chút nào.
- Không có!
Khâu Dư nhì chốc lát, mới xác định nói:
- Trong mười một khí huyệt mở, không tìm thấy chút nội kình nào cả. Hiện tại sở dĩ hắn có thể đạt tới thể chất của người tu hành, thậm chí có thể chất cao hơn người tu hành bình thường, là vì cơ thể của hắn rất mạnh. Toàn bộ lực lượng của hắn có nguồn gốc từ cơ thể, chứ không phải là nội kình.
- Chỉ dựa vào cơ thể, có thể có lực lượng ngang với người tu hành?
Chu viện trưởng trầm tư một lát, sau lại hỏi:
- Mười một khi huyệt kia phân bố ở đâu?
- Hai cánh tay, mỗi cánh có ba chỗ. Hai chân, mỗi chân hai chỗ…
- Còn một chỗ?
- Ở…
Khuôn mặt Khâu Dư bỗng đỏ lên, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Ở cái chỗ giữa hai chân…
- À?
Chu viện trưởng giật mình kinh hãi. Không nhịn được nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Phương Giải. Khi thấy mơ hồ hình dáng rất lớn dưới quần, Chu viện trưởng dùng thanh âm bất đắc dĩ nói:
- Cho tới giờ chưa từng thấy người nào mở khí huyệt ở chỗ đó. Chẳng lẽ vật kia cũng có thể phát ra nội kình?
Khâu Dư đỏ mặt nhắc nhở:
- Hắn không có nội kình.
- Đúng vậy…điều này chỉ có thể coi là thiên phú dị bẩm…Mẹ nó chứ, đúng là thiên phú dị bẩm gân gà!
Chu viện trưởng không nhịn được thấp giọng mắng một câu. Nhưng không biết vì sao, trong giọng nói có chút ghen tị.
Phương Giải đỏ mặt, nhưng rất kiêu ngạo nói:
- Ai nói là thiên phú dị bẩm gân gà? Nếu ngài làm điều tra dân ý, hỏi các nam nhân xem muốn chỗ nào mạnh mẽ nhất, ngài đoán xem, có bao nhiêu người chọn chỗ đó mạnh mẽ? Chỉ sợ không thấp hơn một nửa, thậm chí là hơn bảy, tám thành!
- Tục!
Chu viện trưởng hơi giận nói:
- Tục không chịu được!
Phương Giải biện luận:
- Thiên phú dị bẩm mà có chỗ hữu dụng, thì không tính là gân gà. Thiên phú dị bẩm mà có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nhân loại, càng không phải là gân gà.
Khâu Dư xấu hổ xoay người, không dám nhìn Phương Giải nữa. Chu viện trưởng tức giận vuốt vuốt râu, cũng không nói chuyện, chỉ là trừng mắt nhìn Phương Giải.
Mà người nào đó, cảm thấy hôm nay mình thật chính nghĩa.
Bất kể như thế nào, chuyện tốt như vậy, người đàn ông nào chả muốn, không phải vậy sao? Mặc kệ nó là gân gà hay không phải gân gà, lão tử rất mạnh rất thô bạo, phải kiêu ngạo chứ!
…
….
Phía sau núi của Diễn Vũ Viện.
Dưới thác nước.
Sau khi kết thúc buổi nghiên cứu vào buổi sáng, Phương Giải lại bị Khâu Dư mang tới đây. Có lẽ là muốn trả thù. Hắn dám đánh cuộc với bất kỳ ai, Khâu Dư bảo hắn tiếp tục đứng dưới thác nước chống cự lực đẩy của nước, tuyệt đối là vì muốn trả thù mấy lời chính nghĩa của mình sáng nay.
Cho nên, vì không thể yếu thế, Phương Giải lại cởi sạch quần áo. Dù sao đối với vị nữ giáo thụ kia mà nói, mình mặc hay không mặc quần áo chả khác gì nhau. Phương Giải cũng không chút nghi ngờ rằng, đừng nói là cách một tầng quần mỏng. Cho dù hắn mặc giáp sắt, cũng không ngăn được cặp mắt kia.
Khâu Dư phát hiện mình không làm gì được tên vô lại này, đành phải xoay người đi, không nhìn hắn.
Lần trước đứng dưới thác nước, rơi vào cảm ngộ, Phương Giải nghĩ tới rất nhiều việc. Chẳng hạn như con ngươi màu đỏ, chẳng hạn như hắn hôn mê. Nhưng lần này Phương Giải không suy nghĩ tới mấy thứ đó. Hắn muốn thực sự cảm nhận cơ thể của mình.
Dòng thác từ đỉnh núi đổ xuống, giống như là những nắm đấm liên tục đấm vào người hắn vậy. Tấn công với cường độ như vậy, thật là một cách luyện tập rất tốt. Mà Phương Giải, trong những nắm đấm liên miên kia, cảm nhận sự biến hóa của cơ thể. Lúc hắn tĩnh tâm, lập tức cảm thấy sự phản ứng tinh tế của cơ thể.
Do dòng thác đổ xuống không ngừng, nên cảm giác đó biến mất rất nhanh. Hoặc là chưa biến mất, nhưng không cách nào cảm giác lại. Vì để bắt được cảm giác trôi qua tức thì đó, Phương Giải lui về phía sau một bước. Tránh khỏi thác nước, chỉ giơ hai tay cảm nhận. Mà sau khi rời khỏi thác nước, thì khó tránh khỏi những bọt nước đập vào người.
Mà Phương Giải, đang cần điều đó.
Bọt nước ngẫu nhiên bắn vào, tuy lực lượng không bằng thác nước, nhưng có gián đoạn. Như vậy Phương Giải có thể tập trung tinh thần cảm nhận phản ứng nơi bị bắn trúng. Đây là một việc tưởng chừng dễ dàng, nhưng thực tế, thì muốn bắt được cảm giác trôi qua tức thì đó, thật là khó khăn.
Khâu Dư nhìn một lùm hoa dại cách đó xa xa, suy nghĩ xuất thần. Qua hồi lâu, mới nhớ tới Phương Giải ở bên kia không phát ra âm thanh gì cả. Nàng lập tức quay lưng nhìn thoáng qua. Liền thấy vị thiếu niên trần truồng kia, từ từ nhắm hai mắt, hai tay đưa lên, giống như là bị hóa đá, đứng dưới thác không hề nhúc nhích.
Khâu Dư rất nhanh hiểu ý của Phương Giải, ánh mắt hiện lên sự khen ngợi. Tuy biện pháp của thiếu niên này hơi ngu chút, nhưng hắn có thể nhận thấy điểm đó, thật không dễ dàng. Cho nên Khâu Dư đã quên thân thể nam tính kia, cảm thấy hứng thú xem thiếu niên kia mất bao lâu mới phát hiện được sự biến hóa từ cơ thể mình.
May mắn, Phương Giải không để cho nàng đợi lâu.
Sau nửa canh giờ, Phương Giải chậm rãi mở mắt ra, sau đó thở dài một hơi.
Hóa ra là như vậy.
Nếu để thác nước và bọt nước công kích cơ thể hắn, như vậy mỗi một giọt nước chạm vào cơ thể hắn, cơ thể hắn sẽ vô ý thức làm ra phản ứng tức thì. Bởi vì dòng thác không ngừng đổ xuống, phản ứng của cơ thể cũng duy trì không ngừng. Chính vì vậy, Phương Giải rất khó phát hiện ra sự khác nhau. Mà bọt nước lúc đánh trúng lúc không đánh trúng. Tuy cảm giác trôi qua tức thì, nhưng sau nhiều lần, Phương Giải vẫn cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể.
Mỗi giọt nước rơi vào người, chỗ cơ thể tương ứng sẽ nhanh chóng cứng ngắc lại. Bởi vì điểm chịu lực quá nhỏ. Muốn cảm nhận được sự thay đổi này là rất khó.
Chỉ khi tập trung toàn bộ tinh thần, thì mới nhận ra được.
Sau khi hiểu ra điều này, Phương Giải phán đoán, cơ thể của mình có thể tự làm ra phản ứng khi có ngoại lực tác động vào. Phản ứng đó là trở nên cứng rắn, ngăn cản sự tấn công của ngoại lực. Mà hiện tại phản ứng này còn rất mong manh. Cho nên có thể phòng ngự được bọt nước có lực yếu. Còn bọt nước bắn với lực mạnh, thì chỉ triệt tiêu được một phần, chứ không triệt tiêu được hết.
Phương Giải kinh hỉ nghĩ tới, nếu thân thể của mình liên tục phát triển, như vậy tương lại không phải là không cần quan tâm công kích của kẻ địch sao?
Nghĩ như vậy, Phương Giải ngay lập tức xoay người, muốn đi hỏi Khâu Dư. Mà lúc hắn xoay người, mới giật mình nhớ ra mình không mặc quần áo. Hắn cúi người, nhanh chóng mặc bộ viện phục đã ướt nhèm, sau đó từ tảng đá lớn, nhảy tới bờ biển.
- Tiên sinh.
Phương Giải thấy được Khâu Dư, liền vội vàng hỏi:
- Có thể hỏi tiên sinh một việc được hay không?
- Hỏi đi.
Khâu Dư chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, đợi Phương Giải hỏi.
- Thế gian này có một loại thể chất, có thể khiến đao thương bất nhập hay không? Tồn tại ở hiện thực, chứ không phải tồn tại trong lý tưởng.
- Có.
- Là ai?
- Nghe nói…
Khâu Dư dừng một lát, sau đó thanh âm có chút khác thường:
- Nghe nói, Đại Luân Tự của Phật tông trên núi Đại Tuyết Sơn có ba nghìn tăng binh kim thân, có thể đao thương bất nhập. Chỉ có điều không biết thể chất của bọn họ là trời sinh, hay là do tu luyện pháp môn nào mới có được. Còn có…lão tăng mà ngày đó bắt ngươi, y đã tu thành Kim Cương Bất Hoại của Phật tông. Chớ nói là đao kiếm tầm thường, cho dù là phi kiếm của cao thủ cũng không thể làm tổn thương được y.
- À?
Phương Giải hơi sửng sốt, không nhịn được có chút căm tức nói:
- Sao chỉ toàn là người Phật tông mới có bản lĩnh đó? Người tu hành của Đại Tùy chúng ta, không ai làm được à?
- Có…La Diệu.
Khâu Dư trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nếu ngươi muốn biết nhiều hơn, thì phải hỏi Chu viện trưởng. Còn ta thì không biết nhiều lắm về người trong Phật tông. Còn có một người, nếu ông ta đồng ý trả lời, ngươi có thể hỏi…Tuy nhiên, hiện tại ngươi không tìm được ông ta.
- Ai?
- Ngày đó ngươi có gặp qua. Lúc vây công lão tăng Phật tông kia, có một lão già mặc áo bào gấm màu xanh. Ông ta biết về Phật tông kim thân hơn ta nhiều…bởi vì….mười một năm trước, ông ta đã từng giao thủ với tăng binh kim thân của Phật tông.
- Ông ta ở nơi nào?
Phương Giải hỏi.
- Ông ta đuổi theo lão tăng kia rồi. Còn có, nữ tử nông thôn mà ngày đó cứu ngươi, cũng đi cùng.
Phương Giải ngẩn ra. Giờ mới biết vì sao lão bản nương mới chỉ gặp một lần liền vội vàng chia tay. Hóa ra, nàng và lão già mặc áo màu xanh kia đuổi theo con lừa ngốc rồi. Nếu lão bản nương có thực lực như vậy, Phương Giải không nhịn được nghĩ, liệu trước kia mình có đánh giá thấp thực lực của nàng ta hay không?
Như vậy, có phải nàng ta cũng biết những việc liên quan tới Phật tông hay không? Bằng không vì sao nàng ta phải đuổi theo?
Phương Giải chợt phát hiện, mình bỏ lỡ rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Lúc ở Phan Cố, vì sao mình không thể phát hiện ra, lão bản nương và Tô Đồ Cẩu đều là cao thủ, hơn nữa cỏ khả năng đã giao thủ với Phật tông? Rất nhiều bí mật, hóa ra có thể tìm được đáp án từ lúc ở Phan Cố.