Phương Giải chậm rì rì đi về, mà tình cảnh lại chẳng chậm chút nào.
Có lẽ là vì Phương Giải cố ý, khiến Mộc Tam dẫn theo đám người Ngô Nhất Đạo đi một vòng nhỏ mới tới trước điện Thái Cực. Mà lúc này, phần lớn quan viên đang ngồi ăn ở bên ngoài cửa chính điện Thái Cực. Mỗi người một bát gạo tẻ, hai đĩa rau thịt.
Tất cả ăn uống một cách quy củ, cảnh tượng thật khó gặp.
Sau đó chỉ trong chớp mắt, không ít quan viện bị ô uế quần áo.
Bị người đứng sau phun vào.
Tán Kim Hầu đột nhiên đánh bay Thôi Trung Chấn, sau đó các nhân vật lớn trong Hắc Kỳ Quân lao tới tay đấm chân đá. Cảnh tượng quá bạo lực và bất ngờ, khiến không biết bao nhiêu người phun cơm vào người trước.
Phương Giải đi rất chậm, hơn nữa dường như không có ý định giải thích gì cả.
Hắn đi thẳng vào điện Thái Cực rồi ngồi ở vị trí cao nhất. Chỗ đó đã đặt lại long ỷ. Có lẽ đây là một thái độ mà Phương Giải muốn cho mọi người xem.
Mà mọi người, làm sao có thể ăn tiếp được nữa.
Mọi người nhanh chóng đứng dậy xếp thành hàng, nối đuôi nhau tiến vào điện Thái Cực. Trong lòng người nào cũng cực kỳ rung động, bởi vì bọn họ không hề ngờ tới chuyện này. Một đại tướng trong Hắc Kỳ Quân được Phương Giải coi trọng nhất, tay nắm binh quyền, phòng thủ Trường An, đám triều thần đều cho rằng Thôi Trung Chấn sẽ được ban thưởng không ít.
Nhưng vì sao lại như vậy?
Bốn Kiêu Kỵ Giáo lôi Thôi Trung Chấn mặt dính đầy máu tiến vào, vứt y xuống đất. Tán Kim Hầu ra tay đã trực tiếp phá đi tu vị của Thôi Trung Chấn. Không biết y đã gãy mấy cái xương, nhưng bộ dáng cực kỳ thảm thiết.
Đám người Ngô Nhất Đạo đánh xong rồi giả bộ như không có việc gì đứng vào vị trí của mình.
- Có phải các vị rất ngạc nhiên?
Phương Giải cười hỏi.
Đúng là ngạc nhiên, nhưng không ai dám hỏi.
- Mỗi người trong các vị đều có bạn bè hoặc bạn thân. Một khi có việc phải ra ngoài, tìm người bạn này trông nhà giúp mình. Nhưng lúc trở lại thì phát hiện bạn của ngươi thừa dịp ngươi không ở nhà, đã thu mua không ít gia đinh và tôi tớ, định đuổi ngươi ra khỏi nhà…
Phương Giải cúi người ra đằng trước, nhìn Thôi Trung Chấn:
- Các ngươi sẽ làm như thế nào?
- Ngươi…
Thôi Trung Chấn chật vật ngồi dậy, trợn mắt nhìn Phương Giải:
- Ngươi đừng lấy cớ! Ngươi căn bản là thấy ta công cao lấn chủ, muốn diệt trừ ta mà thôi! Muốn giết thì cứ giết, đại trượng phu có thể giết nhưng không thể làm nhục. Ngươi không cần vu oan cho ta như vậy! Tất cả chỉ vì muốn thu hồi binh quyền của ta đó sao?
Thôi Trung Chấn quét mắt nhìn các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân:
- Ta hôm nay, chính là ngày mai của các ngươi.
Phương Giải không nhịn được vỗ tay:
- Không hổ là đại tướng của ta, tới lúc này vẫn có thể tính kế ly gián.
Hắn nghiêng tai nghe ngóng, mơ hồ nghe thấy tiếng kèn:
- Người của ngươi hẳn là đang phát động tấn công Sướng Xuân Viện đúng không? Dựa theo đạo lý, hiện tại ta nên phái thủ hạ đi tới cứu người thân của ta. Sau đó các ngươi có thể có cơ hội giết ta. Sau khi ta chết…ngươi sẽ lập tức dẫn người của mình phong tỏa cung thành, triệu tập binh mã đóng các cửa thành lại. Lúc đó sẽ không có ai nghi ngờ ngươi, cho nên ngươi có thể danh chính ngôn thuận mang binh tiêu diệt hết những người cản trở ngươi…
Phương Giải cười cười:
- Kế hoạch của các ngươi rất hoàn mỹ, không có một sơ hở nào. Nhưng các ngươi có biết các ngươi sai ở đâu không? Các ngươi sai ở chỗ…các ngươi cho rằng ta là một người làm việc theo quy củ, tất cả kế hoạch đều được thiết kế dựa theo tính cách này của ta. Nhưng khi nào thì ta làm việc theo quy củ vậy? Các ngươi cảm thấy, ở đại triều hội, ta sẽ dựa theo trình tự phong chức cho triều thần, không thể có chuyện có người muốn giết ta vào thời điểm này, bởi vì đó sẽ là sỉ nhục của Hắc Kỳ Quân….cho nên ngươi mới dám lộ liễu đi theo những người khác. Ngươi cảm thấy rằng nếu ta không có chứng cớ thì sẽ không tùy tiện động vào ngươi.
- Hơn nữa, ngươi nhất định phải xuất hiện ở đại triều hội. Nếu ngươi không xuất hiện, chẳng lẽ ta không nghi ngờ? Nhưng ngươi xuất hiện, vì sao ta không trực tiếp tiêu diệt ngươi trước?
Phương Giải một hơi nói hết, sắc mặt dần âm hần:
- Các ngươi thiết lập một kế hoạch hoàn mỹ trên giấy tờ, không tìm thấy sơ hở nào. Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, đã bao lâu rồi các ngươi không chân chính chém giết với người khác?
- Các ngươi không, mà ta có.
Phương Giải nhìn Thôi Trung Chấn:
- Ta không để người khác đập nát miệng của ngươi, chính là vì lưu lại miệng cho ngươi nói.
Trong mắt Thôi Trung Chấn đầy hoảng sợ, câm miệng không nói gì nữa.
- Mộc Tam, nói rõ mọi việc cho các vị ở đây.
Phương Giải đứng dậy, bước ra ngoài điện Thái Cực.
- Những người trong đại diện này, nếu ai bị dọa tới đái ra quần thì chính là trong lòng có quỷ.
Hắn đi ra điện Thái Cực, nhìn bên ngoài.
- Nếu đã động thủ, vì sao còn chưa ra?
…
…
Sướng Xuân Viện.
Lúc tiếng chiêng mở đại triều hội vang lên, đột nhiên có vô số thích khách từ bốn phương tám hướng lao ra, tấn công điên cuồng vào Sướng Xuân Viện. Hộ vệ bên trong Sướng Xuân Viện liều chết chống cự, nhưng vẫn bị đám thích khách kia đẩy lùi. Sau đó có mấy người có tu vị rất cao từ bên ngoài đột phá vào, tới thẳng lầu gỗ ba tầng.
Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc đứng sóng vai.
Các nàng bế cốt nhục của Phương Giải.
Bạch sư Hỗn Độn đứng sau hai nàng, mắt lộ hung quang.
Bên ngoài sân, hai thị vệ cung đình ngã xuống, sau đó có mấy chục người mặc áo đen từ bên ngoài tiến vào, bọn họ trông thấy tòa lầu gỗ nho nhỏ kia. Người cầm đầu có tu vị rất cao cường, hẳn là thủ lĩnh cảu đám thích khách này. Y nhận được chỉ thị, nhất định phải công phá tòa lầu gỗ, nhất định phải bắt được gia quyến của Phương Giải. Nếu không bắt được, thì phải giết chết.
Phòng ngự ở Sướng Xuân Viện quả thực rất mạnh, nhưng không mạnh như bọn họ tưởng tượng. Bọn họ một mực tiến vào nhưng không gặp phải đối thủ mạnh mẽ nào. Đám thị vệ cung đình, cấm quân, Kiêu Kỵ Giáo, cùng một số khách giang hồ bảo vệ xung quanh, nhưng tu vị của bọn họ không tính là cao.
Cho nên y có chút nghi ngờ.
Mà biện pháp giải tỏa nghi ngờ tốt nhất, chính là giết đi lên.
Vô số thích khách từ bên ngoài tiến vào, hướng tới lầu gỗ ba tầng.
Sau đó…
Bọn họ đều chết hết.
…
…
Một lão già tóc bạc trắng từ đằng xa lướt nhanh tới, tốc độ của ông ta hơn xa những người đằng sau. Từ lúc đại triều hội mở tới lúc này chỉ mới có hơn 10 phút, nhưng những người kia đã đột phá tầng tầng phòng ngự của cung Thái Cực rồi giết tới điện Thái Cực, hiển nhiên thực lực của bọn họ rất mạnh.
Lão già hạ xuống đất, nhìn thoáng qua đằng sau Phương Giải. ông ta có thể nhìn thấy Thôi Trung Chấn người đầy máu nằm ở đất, cho nên sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi, cảm giác giống như vừa mới tiến vào cửa liền bị người ta quất cho một cái.
- Nói ra cái tên.
Phương Giải nhìn ông ta, nghiêm túc nói:
- Tới lúc này rồi, các ngươi cũng không cần phải giấu diếm nữa.
- Ta họ Bạch, bạch trong ‘một chuyến này sẽ không uổng công’.
Lão già đáp.
Phương Giải cười rộ lên:
- Lời này nghe thật thối, đáng đánh.
Bạch Lão nhìn người trong điện Thái Cực, khoát tay nói:
- Đi cứu tiểu tử Thôi gia về. Người này để ta tự đối phó.
- Ngươi không được, ngươi không có thời gian.
Ngô Nhất Đạo từ đại điện bay ra, đứng ở bên cạnh Phương Giải:
- Thỉnh Chủ Công giao người này cho thần.
Phương Giải gật đầu:
- Đánh đi.
Ngô Nhất Đạo thét dài một tiếng, bay lên lao về phía Bạch Lão. Sắc mặt của Bạch Lão hơi thay đổi, nhưng không lộ vẻ lo lắng. Ông ta tiếp đón Ngô Nhất Đạo, hai người lập tức gây ra một trận cuồng phong ở bên ngoài điện Thái Cực. Phương Giải khẽ nhíu mày, nhìn đống hoa bị nát, có chút đau lòng.
- Xuất hiện đi, lão già này không phải là người giết ta, mà chỉ là kẻ thăm dò. Thời gian của mọi người vốn không nhiều, sao không trực tiếp bước một bước cuối cùng?
Hắn nói xong, thật lâu không có ai trả lời.
Nhưng Phương Giải lại xoay người nhìn bên cạnh, không biết từ khi nào có một lão già đứng trên một bông hoa, cả người đã còng xuống, mặc một bộ quần áo gấm hoa mỹ, nhưng vì gầy gò, nên nhìn có vẻ buồn cười.
Trong tay ông ta cầm một cây kiếm.
- Ngươi đúng là một kẻ âm độc!
Lão già thở dài:
- Ta thực không ngờ ngươi lại là một người không biết thưởng thức vẻ đẹp. Kế hoạch hoàn mỹ như vậy, nên bước từng bước một mới đúng, giống như việc trồng hoa, trồng một vườn hoa xong chỉ còn chờ nhìn thấy hoa nở. Nhưng ngươi lại trực tiếp nhổ bông hoa lên, quá thô bạo rồi.
Ông ta nhìn Phương Giải, nói:
- Sơ hở lớn nhất của kế hoạch này chính là Thôi Trung Chấn, trong lòng bọn ta đều biết rõ. Bởi vì Thôi Trung Chấn nhất định phải tới đại triều hội thì mới thoát thân. Dựa theo đạo lý, ngươi cũng sẽ để cho y thoát thân, bởi vì chỉ khi y thoát thân, kế hoạch tiếp theo mới có thể tiến hành, sau đó ngươi mới thấy toàn bộ những gì ngươi muốn thấy…Nhưng vì sao ngươi lại chặt đứt nó?
Phương Giải cười cười:
- Ngươi thật già, thật xấu.
Lão già biến sắc.
- Quả thực độc…
Ông ta nắm chặt cây kiếm trong tay:
- Bọn ta có thể đoán được trong tay ngươi có hai lá bài tẩy, một là Tiêu Nhất Cửu, một là Trương Dịch Dương. Bọn ta đoán rằng ngươi sẽ đặt hai người đó, một ở Sướng Xuân Viện, một ở cung Thái Cực. Thật không ngờ rằng ngươi đặt cả hai người đó ở Sướng Xuân Viện.
- Độc với chính bản thân mình.
Lão già nói:
- Ta chỉ muốn biết, ngươi toàn lực bảo vệ vợ con của mình, nhưng nếu ngươi chết, thì hết thảy còn ý nghĩa gì nữa? Thoạt nhìn thì ngươi có vẻ đã tính trước mọi chuyện, chớ không phải là ngươi cho rằng tiêu diệt Thôi Trung Chấn là phá hủy kế hoạch của bọn ta? Nếu ngươi nghĩ vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi…. Thôi Trung Chấn, vốn có cũng như không.