Sóng gió thành Trường An đã trở lại bình thường được một thời gian. Mấy nghìn đầu người rơi xuống ở Thái Thị Khẩu dần bị quên lãng. Nhưng người biết chuyện lại rất rõ ràng, một tổ chức bí ẩn và khổng lồ như Khống Thiên Hội, muốn trừ tận gốc không phải là chuyện dễ dàng.
Kiêu Kỵ Giáo vẫn luôn bận rộn, Trần Hiếu Nho càng bận.
Trong hai, ba tháng qua, Kiêu Kỵ Giáo bắt người tới chết lặng. Tầng cao nhất của Khống Thiên Hội không phải là Từ Hi, thậm chí không có nhân vật ở tầng cao nhất gì cả. Tương đối mà nói, những người như Thôi Hữu, Độc Cô Bính Văn, Diệp Mãn Văn chỉ là đại diện. Mà Từ Hi, chỉ là thanh kiếm mà Khống Thiên Hội phụng dưỡng.
Có lẽ lúc trước Từ Hi thua trong tay Vạn Tinh Thần rồi tinh thần sa sút, Khống Thiên Hội tìm tới ông ta rồi lưu ông ta lại. Hoặc có lẽ Từ Hi từng đi về phía tây giống như lời đầu bếp đã nói. Nhưng bất kể như thế nào, cho dù Từ Hi là kẻ bại, thì cũng không thể phủ định rằng ông ta đã tới một cảnh giới cao.
Một con quái vật từng thống trị giang hồ lại sụp đổ trong tay của ông ta, đối với ông ta mà nói, chẳng phải là một sự dày vò sao?
Có lẽ, đánh nát lòng tin của Từ Hi không phải là một kiếm của Vạn Tinh Thần, mà là sự sụp đổ của Nguyệt Ảnh Đường. Thẹn với tổ tiên, trong lòng đau đớn như dao cắt.
Thương thế của Phương Giải đã tốt hơn so với dự kiến. Điều này là nhờ vào một mạch không ngừng sinh ra lực lượng trong người hắn. Mà khiến Phương Giải vui sướng là, sau khi đánh với Từ Hi, thất mạch trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất. Chỉ khi hắn dốc toàn lực thì thất mạch kia mới hiện thành hình một cái cây.
Nói cách khác, thể chất của hắn đã đạt tới độ cao mới.
Cái cây này, chính là bổn mạng của hắn.
Nhánh cây càng nhiều, thì thể chất của hắn càng hùng mạnh.
Phương Giải từng nghĩ, có lẽ kiếm khí của Từ Hi đã kích thích thể chất của hắn. Sau khi bị thương, thân thể hắn tự hồi phục cũng tự nâng cấp lên. Phương Giải có cảm giác vui sướng giống như gặp người càng mạnh thì mình càng mạnh. Nhưng hắn lại không cho rắng chịu vài lần tổn thương là chuyện tốt.
Đương nhiên, sau khi Từ Hi chết, thế gian này đã không còn vài người có thể khiến hắn bị thương nữa.
Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu đã trở về, một người trở về núi Võ Đang tiếp tục làm Trương chân nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một người trở về thảo nguyên tiếp tục làm Thánh Nhân của tộc người Man. Có lẽ hai thân phận này mới hợp với bọn họ nhất. Nhất là Tiêu Nhất Cửu, ở trong bộ tộc người Man ông ta được kính trọng hơn xa khi ở Trung Nguyên. Bất kể là ai mà nói, cảm giác đó thực sự hấp dẫn.
Có bộ lạc người Man kiềm chế, Mông Nguyên suy yếu, ngay cả chuyện của mình còn không khống chế hết được, huống chi là chuyện ở Trung Nguyên?
Phương Giải còn thủ sẵn Mông Ca, thỉnh thoảng phái người mang tin tức của Mông Nguyên nói cho y biết. Điều này đối với Mông Ca mà nói, chẳng khác nào tra tấn.
Phương Giải khoanh tay đi trên con đường nhỏ của cung Thái Cực.
Ngụy Tây Đình đi theo sau, thái độ cung kính. Hắn là một người cực kỳ thông minh, cho nên hắn biết mình có được địa vị như bây giờ toàn bộ là nhờ Phương Giải. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một khi mình có biểu hiện không đúng, Phương Giải có thể phế bỏ hắn bất kỳ lúc nào.
Đây chính là tập quyền, hơn nữa là tập quyền được hình thành trên một cá nhân có tu vị hùng mạnh.
Không thể phản kháng.
- Các đạo Giang Bắc về cơ bản đã làm theo. Dân chúng chưa làm hành động gì vượt giới hạn. Bọn họ lý trí hơn so với dự đoán.
Ngụy Tây Đình bẩm báo.
Phương Giải gật đầu, hắn có thể hiểu được vì sao.
Dân chúng của thế giới này có kinh nghiệm không giống với dân chúng thế giới trước của Phương Giải. Mặc dù thế giới này vẫn phân chia giai cấp, phân chia giàu nghèo, nhưng quyền quý Đại Tùy không ức hiếp dân chúng như thế giới trước của Phương Giải. Cho nên lòng thù hận của dân chúng cũng không quá mãnh liệt.
- Mấy ngày nữa giao chuyện ở Giang Bắc Đạo cho thuộc hạ đắc lực của ngươi, còn ngươi thì chuẩn bị khởi hành tới Giang Nam…
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Hiện tại ngươi đã trở thành cái gai trong mắt những người khác, những việc ngươi làm ở các đạo Giang Bắc, đám người ở các đạo Giang Nam đều nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần tin tức ta phái ngươi tới Giang Nam truyền ra ngoài, thì số người muốn giết người có thể xếp hàng từ Trường An tới thành Xuân Ba.
Ngụy Tây Đình cười nói:
- Càng nhiều người muốn giết thần, càng chứng tỏ thiên hạ sắp đại định.
- Ngươi sẽ không chết.
Phương Giải nói:
- Ta sẽ phái người tốt nhất bảo vệ ngươi.
- Thần biết thần không chết được, cũng chưa đến lúc chết.
Ngụy Tây Đình nói:
- Đám người của Giang Nam hẳn là suy nghĩ đối sách. Nghe nói chính sách chia ruộng đã không còn gặp lực cản gì ở Giang Nam. Đó là vì đám người đó không dám đắc tội dân chúng.
- Như vậy cũng tốt.
Phương Giải nói:
- Ta vốn tưởng rằng muốn thiên hạ đại định thì phải mất ít nhất năm năm. Nhưng xem ra đám người kia thông minh hơn chúng ta tưởng. Bọn họ biết sự thay đổi này không thể ngăn cản được, nếu không muốn diệt vong, thì bọn họ chỉ có thể thích ứng. Ta chưa từng nghĩ diệt cỏ tận gốc, chỉ cần phần lớn mọi người trải qua một cuộc sống yên bình thì đã là thành tựu lớn rồi.
Ngụy Tây Đình cúi đầu nói:
- Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Phương Giải cười cười:
- Mã thí này không tồi.
Ngụy Tây Đình cười hỏi:
- Giang Nam phức tạp hơn Giang Bắc nhiều. Cho nên thần nghĩ, Giang Nam bên kia phải diệt từ từ. Nếu đám người kia chịu thua, bắt đầu chấp nhận thay đổi, vậy thì sách lược không thể giống với Giang Bắc. Thần cảm thấy, liệu có thể chấp nhận một số người không?
- Có là phải có.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Chứ giết thì không bao giờ hết được.
- Thần…còn có một thỉnh cầu.
Ngụy Tây Đình trầm mặc một lúc rồi nói.
- Việc gì?
Phương Giải hỏi.
- Thần muốn xây một tòa nhà ở Ung Châu?
Hắn dùng ngữ khí nghi vấn hỏi.
Phương Giải dừng bước, lắc đầu nói:
- Ta sẽ xây một tòa nhà ở Trường An cho ngươi.
…
…
- Ta từng đáp ứng Dương Thấm Nhan, xây lăng mộ cho em trai của nàng ấy.
Phương Giải đứng trên tường thành Trường An nhìn xuống:
- Nhưng sau trận chiến với Từ Hi, hoàng lăng đã sụp hơn nửa, nhất định phải trùng tu. Ta không muốn bị bêu danh, càng không dám đối mặt với ánh mắt của Dương Thấm Nhan.
Dương Phác Hổ ngồi trên tường thành, vung vẩy hai chân.
- Tuy ta có bối phận cao hơn những người nằm trong mộ kia, nhưng ta không quan tâm tới điều này cho lắm. Triều đại thay đổi là chuyện quá bình thường…Dù ngươi có trùng tu lại lăng mộ cho Dương gia hay không, ta sẽ không chửi. Năm đó người của Dương gia có thể dành được chính quyền, thì hiện tại người của Phương gia đương nhiên cũng có thể.
Y nói.
Phương Giải cười cười:
- Chưa chắc như ngươi nghĩ.
- Thế là gì?
Phác Hổ hỏi.
- Ai biết.
Phương Giải nói:
- Nếu ta không muốn làm Hoàng Đế, chọn một người thích hợp lên làm Hoàng Đế thì sao?
Phác Hổ quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi bị ngu à?
Phương Giải cười mà không nói.
Phác Hổ nói:
- Thứ nhất, nếu ngươi chọn một người mà ngươi coi là thích hợp, vậy thì người đó sẽ chết rất nhanh. Bởi vì chỉ cần ngươi rời đi, những người khác sẽ làm phản. Bọn họ sẽ nghĩ, vì sao lại là hắn? Mà không phải là ta? Một khi suy nghĩ như vậy xuất hiện, thì khó mà thu hồi lại. Thứ hai, nếu người ngươi tuyển không chết, vậy thì chỉ có thể là hắn đại khai sát giới. Hắn sẽ diệt trừ những người có khả năng uy hiếp được hắn. Thứ ba…ngươi cũng là người uy hiếp được hắn.
- Còn có, một khi ngươi làm vậy, thì chính lệnh của triều đình rất nhanh sẽ bị từ chối.
- Ta biết.
Phương Giải gật đầu:
- Những điều đó ta đều biết.
Phác Hổ nói:
- Chính sách mà ngươi đang thi hành, nhất định phải có một điều kiện tiên quyết. Chính là có một người tuyệt đối hùng mạnh, một kẻ độc tài cứng rắn. Nếu không thì không làm được.
- Cho nên…
Phương Giải nhìn y, cười:
- Ta vẫn ở Trường An.
- Tới khi nào?
Phác Hổ hỏi:
- Ngươi thực sự muốn rời đi?
- Không.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta thực sự không muốn làm Hoàng Đế, nhưng ta lại không thể không làm Hoàng Đế. Ta phải cam đoan trong vài chục năm mà ta thi hành ý tưởng của mình không có thay đổi gì, thì xã hội mới mới dần thành hình. Đợi tới lúc có người muốn phản nghịch, cho dù ta đáp ứng, thì dân chúng cũng không đáp ứng.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Phác Hổ nhún vai nói:
- Đối với Dương gia mà nói, có lẽ ta là một đứa con cháu hư hỏng phải không? Đối với con cháu Dương gia, có lẽ ta là một vị tổ tiên không đáng tin cậy phải không?
- Nhưng ngươi là một người bạn tốt.
Phương Giải nói.
Phác Hổ cười rộ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm:
- Ta tưởng rằng mình sẽ không quen với bầu trời xanh kia.
- Chẳng ai lại không quen với hạnh phúc.
Phương Giải vỗ vai Phác Hổ:
- Ngày mai cùng đi chứ?
Phác Hổ gật đầu:
- Hôn lễ của tên mập đó, tất nhiên là phải đi rồi!
…
…
Đại Tuyết Sơn
Đại Luân Tự
Điện Đại Luân Minh Vương
- Ta đếch cần biết ngươi là ai hay là cái gì, mau mau ra đây.
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa trẻ tuổi nổi giận hô to:
- Ta là tân Đại Hãn của đế quốc Mông Nguyên, là con trai của Khoát Khắc Đài Mông Ca. Ta mất hai năm để giết sạch những kẻ phản đối ta, sau đó ta tới đây. Mẫu thân của ta là Tuệ Tú Khả Đôn nói với ta rằng, nếu như muốn Mông Nguyên khôi phục lại huy hoàng như trước, thì nhất định phải tới Đại Luân Tự. Phụ thân ta từng nói, trong Đại Luân Tự có một lực lượng cường đại, một lực lượng có thể chi phối cả thiên hạ.
Nam tử trẻ tuổi nhìn bốn phía:
- Tuy Đại Luân Tự này đã rách nát rồi, nhưng ta biết ngươi vẫn còn ở đây. Ngươi nhất định cũng giống như ta, muốn khôi phục vinh quang ngày xưa. Cho nên, đây chính là một khởi đầu mới, cũng có thể là một luân hồi mới…Cho ta, cho ta lực lượng của ngươi.
Hắn gầm lên, như kẻ điên.
- Ngươi?
Thanh âm đột ngột vang lên, không hề có dấu hiệu báo trước.
- Ngươi không được.
Thanh âm bình thản, không có khinh miệt gì.
Nhưng Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa lại như bị một cái tát tai, sự sỉ nhục này khiến y khó thích ứng.
- Vì sao ta không được?
Hắn gào lên.
- Bởi vì ta biết thời gian sắp tới rồi…ta đang đợi một người tới. Một khi người này tới, có lẽ sẽ là kết thúc, hoặc là bắt đầu. Nhưng hết thảy đều không liên quan gì tới ngươi, bởi vì ngươi không phải người kia. Trước đó ta rất sợ hãi người như hắn xuất hiện, nhưng bây giờ lại có chút chờ mong. Đây chắc là cảm giác cô độc mà nhân loại các ngươi hay nói tới.
Thanh âm vẫn rất bình thản.
- Ta không hiểu.
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa la lớn:
- Ngươi nói rõ ràng xem nào! Mẫu thân đổi tên ta thành Vi Hỏa, là muốn nói với ta rằng, dù lửa yếu ớt thì cũng có thể chiếu sáng bầu trời đêm. Mà một khi lửa bùng cháy, là có thể biến cả thảo nguyên này thành biển lửa! Ta phải làm được, bởi vì ta là hy vọng cuối cùng của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông.
- Không có hy vọng.
Thanh âm bình tĩnh nhưng cự tuyệt:
- Gia tộc các ngươi chỉ là năm đó ta tùy tiện nhấc lên mà thôi, vì vậy không có số mệnh gì cả. Không phải các ngươi thì cũng là người khác. Ngươi đi đi, ta còn muốn tiếp tục chờ người đó tới, nói cho hắn một bí mật.
- Một bí mật thực sự.
Thanh âm biến mất.
Nam tử trẻ tuổi gầm rú điên cuồng, nhưng không có ai để ý tới hắn.