Kỵ binh dò đường không thể không kéo mặt nạ bảo vệ xuống. Bão cát thổi vào mặt với cường độ không lớn nhưng dày đặc khiến người ta khó mở được mắt. Ở Tây Bắc khí trời như vậy là rất bình thường. Phương Giải ngồi trong xe ngựa nhìn những cơn gió cuốn lên cát vàng, liền nhớ tới khoảng thời gian mình làm thám báo ở Phan Cố.
Thiếu niên giấu trong tuyết bắn trộm không dám giết người kia, hiện tại đã chạy ở trước mọi người.
Có những lúc, Phương Giải hoài nghi kinh nghiệm mà mình trải qua chỉ là một giấc mộng dài. Lúc mở mắt, mình vẫn còn nằm ở căn phòng ngủ kiếp trước, bên cạnh đặt vài cuốn truyện tranh. Nhiệt độ trong căn phòng khiến người ta lưu luyến không rời khỏi giường, mà hắn thì sẽ ngây ngốc nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Nhưng, đây không phải là giấc mộng.
Hắn nhớ tới bản thân kiếp trước, một người đơn thuần như vậy.
Mà hiện tại hắn không thể không trở thành một người ác nghiệt bình tĩnh khiến đôi khi ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ chính mình.
- Chúng ta sẽ gặp phải thứ có hình hài như thế nào?
Hạng Thanh Ngưu đang nhắm mắt ngồi một bên đột nhiên hỏi.
- Hình hài?
Phương Giải lắc đầu:
- Có lẽ không phải một người, mà là một máy móc.
- Ngươi có rất nhiều chuyện không nói với ta.
Hạng Thanh Ngưu nói.
Phương Giải sửng sốt, không đáp lại.
Hạng Thanh Ngưu mở mắt, nhìn Phương Giải, cười nói:
- Ta biết mỗi người đều có chuyện xưa của mình, một chuyện xưa mà không muốn chia sẻ với người khác. Cho nên ta chưa từng hỏi. Hôm qua lúc nhìn thấy những thứ trong địa cung Phan Cố, ta càng thêm xác định suy đoán của mình. Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy những thứ đó, nhưng ngươi lại hiểu hơn bọn ta. Chỉ có thể giải thích rằng…ngươi biết mấy thứ đó.
- Vì sao ngươi lại biết mấy thứ đó?
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Đợi có một ngày ngươi nguyện ý kể chuyện xưa cho ta, ta sẽ lẳng lặng nghe.
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, sau đó hít sâu vào một hơi.
- Đợi đi, đợi tới Đại Tuyết Sơn, khi biết được hết bí mật liên quan tới ta, ta mới có thể kể cho ngươi một chuyện xưa đầy đủ.
- Nhưng ta rất tò mò.
Hạng Thanh Ngưu đáng thương nói:
- Liệu có thể lộ ra một chút thông tin không?
- Ta từng chết một lần.
Phương Giải nói.
Hạng Thanh Ngưu đợi thật lâu không thấy Phương Giải nói tiếp, không nhịn được u oán nói:
- Thông tin cũng quá ít chứ? Ngươi từng nghĩ tới cảm giác của ta không?
- Nhưng chẳng phải đủ để khơi dậy tính tò mò của ngươi sao?
Phương Giải cười nói.
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Nếu ta nắm chắc đánh thắng được ngươi, thì hiện tại ta liền đánh ngươi một trận. Tuy nhiên một người thông minh như ta đã đoán ra được một ít…Tuy hơi đáng sợ, nhưng chẳng lẽ ngươi là mượn xác hoàn hồn?
Phương Giải sửng sốt không đáp.
Hạng Thanh Ngưu nhìn nét mặt của Phương Giải, thấy mình có vẻ đoán đúng nên càng thêm hưng phấn. Cái tên có thần kinh không ổn định này không lộ chút sợ hãi nào cả, thậm chí càng trở nên hiếu kỳ. Phải biết rằng bất kỳ ai nghĩ tới việc mượn xác hoàn hồn cũng đã run rẩy rồi, mà hắn thì lại muốn điều tra rõ ngọn nguồn.
- Nhanh nói đi, ta sẽ không kỳ thị ngươi.
Hạng Thanh Ngưu giống như dụ dỗ người khác phạm tội, híp mắt nói:
- Đạo tông bọn ta có vài chuyện liên quan tới mượn xác hoàn hồn. Ngươi xem Đại Luân Minh Vương ấy, chẳng phải cũng mượn xác để chuyển thế đó sao? Chẳng qua cần là một thân thể khác…Mẹ nó chứ! Ngươi không phải là con của Đại Luân Minh Vương đấy chứ?
Nói xong hắn lại lắc đầu:
- Hơi vớ vẩn…nhanh nói đi, bằng không ta sẽ chết vì hiếu kỳ mất.
- Kỳ thực tới lúc này nói ra cũng không sao cả.
Phương Giải thở dài:
- Có lẽ lúc chúng ta tới Đại Luân Tự, liền biết được thân thế của ta ly kỳ hơn các ngươi tưởng. Tới lúc đó các ngươi đều sẽ biết lai lịch của ta, nên nó không còn là bí mật nữa…vừa rồi ta không nói dối ngươi, ta thực sự đã chết qua một lần, chỉ có điều…không phải ở thế giới này.
Hạng Thanh Ngưu lập tức dán lại gần nghe Phương Giải kể chuyện.
- Ta chỉ nhớ mang máng những hình ảnh trước khi ta chết.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Kiếp trước của ta có nền văn minh gần với thứ phát hiện trong địa cung kia. Thế giới đó không có người tu hành, mọi người dựa vào khoa học kỹ thuật để sống. Mọi người dựa vào các công cụ để hỗ trợ sinh hoạt, chẳng hạn như con chim sắt có thể giúp người ta bay trên trời như ngươi nói. Con chim sắt này, có thể dùng một ngày đi từ Trường An tới Ung Châu.
- Mẹ…nó chứ!
Hạng Thanh Ngưu há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
- Nhưng trình độ khoa học kỹ thuật kiếp trước của ta chưa đạt tới như trong địa cung. Chỉ là na ná nhau, cho nên ta mới biết được một số công dụng của máy móc trong địa cung.
- Khó trách!
Hạng Thanh Ngưu không quá kinh ngạc. Hắn không kinh ngạc với việc Phương Giải từng chết một lần, mà kinh ngạc với việc Phương Giải tới từ một thế giới như vậy.
Phương Giải nhìn hắn, định nói tiếp.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên lui ra đằng sau:
- Ông trời ơi, ngươi thực sự chết qua một lần!
Phương Giải thở dài:
- Ngươi đừng hét lên như kẻ ngu ngốc như vậy được không?
…
…
- Ngươi chết như thế nào? Ý ta là chết ở kiếp trước của ngươi.
Thật vất vả Hạng Thanh Ngưu mới tỉnh táo lại, rụt người hỏi Phương Giải:
- Đầu tiên ngươi có xác định ngươi không phải là oan hồn không? Mặc dù về phương diện này Đạo tông có nghiên cứu, nhưng Đạo gia ta không biết bắt quỷ.
- Lăn!
Phương Giải mắng một câu, sau đó tiếp tục nói:
- Kỳ thực lúc chết cũng không đau đớn cho lắm, chỉ là hơi khuôn sáo chút. Tuy ta vốn không phải là người tốt lành gì, nhưng ở một số thời điểm ta vẫn biết làm việc tốt. Ta nhớ lúc ta rời khỏi cửa thì thấy cô bé hàng xóm dắt chó đi dạo. Con chó kia quá lớn, mà cô bé lại quá nhỏ…kết quả là con chó kéo cô bé chạy về phía trước, cô bé ngã xuống đất khóc lóc, mà dây thừng buộc ở cổ tay của cô bé, căn bản không tháo ra được.
- Con chó lớn kia cứ kéo cô bé về phía trước, mà ta thì đuổi theo đằng sau. Thật vả mới đuổi kịp cứu cô bé, thì ta bị xe đâm chết.
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ngươi vừa nói khuôn sáo là có ý gì?
Phương Giải đáp:
- Rất nhều người chết như vậy.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu tỏ vẻ kính nể:
- Còn cô bé thì sao?
- Lúc ta giao cô bé cho mẹ cô bé thì ta bị xe đụng bay ra ngoài. Lúc bay lên trời, ta liền mất đi ý thức, nên không có cảm giác đau đớn gì. Về sau đau đớn là do tỉnh lại ở bệnh viện. Đương nhiên, có khả năng không phải là tỉnh lại, mà chỉ là ảo giác của ta.
- Bệnh viện có phải là y quán?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải lườm hắn:
- Để ý tới trọng tâm được không?
- Ừ ừ…
- Lúc ta tỉnh lại ở bệnh viện, kỳ thực thầy thuốc…chính là lang trung nói rằng ta đã chết. Nhưng rõ ràng ta vẫn còn có tri giác, ít nhất là có thể nhìn thấy. Thậm chí ta có thể nhìn thấy cha mẹ và người thân của ta đang khóc, còn thấy cô bé đang ôm con búp bê đứng ngơ ngẩn ở đó.
- Sau đó ta nghe thấy một thanh âm.
Lúc nói tới đây, Phương Giải hơi dừng lại.
Phương Giải lập tức chen miệng:
- Có phải ngươi nghe thấy tiếng của thần linh nói rằng, đi thôi chàng trai, ta sẽ đưa ngươi tới một nơi xa xôi, trở thành vua của nơi đó?
- Lăn!
Phương Giải lườm Hạng Thanh Ngưu:
- Ta nghe thấy một thanh âm nói rằng:”Chúng ta đang thiếu một thực nghiệm, nhưng thực nghiệm này không thể lộ ra ngoài sáng, cho nên lựa chọn tốt nhất là tìm kiếm chứ không phải lựa chọn. Một khi thực nghiệm của chúng ta lộ ra, thì chúng ta sẽ bị trách cứ”.
- Nó có nghĩa là gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Đây là trí nhớ cuối cùng của ta trước khi chết, ta một mực phân tích những lời nói này. Lúc nghe thấy những lời này, ta không nhìn thấy ai nói, khẳng định không phải là các lang trung chữa cho ta. Thanh âm này rốt cuộc phát ta từ đâu, ta một mực không tìm được đáp án.
- Sau đó ngươi tỉnh lại liền ở thế giới này à?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Lúc mới tới đầu óc khá hỗn loạn, tri giác mất hết. Ta không nghe thấy hay nhìn thấy gì cả, cho nên trong một khoảng thời gian ta không biết phải làm sao. Chờ ta tỉnh lại, thì ta đã trên đường chạy trốn rồi.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, sau đó chăm chú hỏi:
- Ngươi thực sự không bịa chuyện lừa ta chứ?
Phương Giải thở dài:
- Lừa ngươi ta được cái gì, tiền hay sắc?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi đáp:
- Hóa ra tất cả đều là thật! Mẹ nó chứ, làm ta sợ muốn chết!
…
…
- Kỳ thực có những lúc ta luôn hoài nghi, việc ta tới thế giới này có phải có âm mưu thật lớn gì phía sau không. Sở dĩ hoài nghi, là vì trước khi chết ta nghe thấy đoạn hội thoại đó. Những lời đó vang ở bên tai ta, mà ta thì không nhìn thấy người nói chuyện. Hơn nữa thanh âm này giống như truyền qua một dụng cụ nào đó, nghe không giống như một người trực tiếp nói ra.
Phương Giải nói:
- Giống như thanh âm mà chúng ta nghe thấy ở địa cung truyền tới từ Đại Tuyết Sơn vậy.
Hạng Thanh Ngưu nhíu mày:
- Ý của ngươi là, lúc ấy người nói ra lời này không ở bên cạnh ngươi? Nhưng bọn họ lại biết ngươi chết, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào ngươi. Từ những lời ấy để phỏng đoán, hình như bọn họ muốn dùng thi thể của ngươi để thí nghiệm gì đó? Ngươi đúng thật là đen đủi, chết cũng không được yên bình.
- Đúng rồi…nói cách khác, thân thể và linh hồn bây giờ của ngươi là hai thứ khác nhau đúng không? Ngươi tái sinh vào thân thể một đứa bé, mà đứa bé đó đã chết. Đây vẫn là mượn xác hoàn hồn, quả nhiên là khuôn sáo cũ.
- Thân thể này, là La Diệu phái người tìm kiếm để làm sống lại La Vũ, nhưng kỳ thực là La Diệu chuẩn bị một thân thể mới để chuyển thế. Nói cách khác, thân thể này rất thích hợp chứa đựng linh hồn.
Phương Giải gật đầu:
- Nghĩ như vậy thì ngươi sẽ dễ hiểu hơn…Thân thể và linh hồn của một người là cố định, muốn đoạt phách không phải là chuyện dễ dàng. Nếu thân thể không thích hợp, thì linh hồn khó mà an cư. Mà thân thể đứa bé La Diệu tìm được hiển nhiên thích hợp làm cái lọ chứa linh hồn, như vậy mới giúp y chuyển thế được.
- Cho nên…
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ngươi nhập hồn vào nó là trùng hợp?
Phương Giải gật đầu:
- Hẳn là trùng hợp. Hiện tại ta muốn biết, là người nào đã đưa ta tới thế giới này.