Người ngồi trước mặt Phương Giải, dường như chưa từng gặp qua.
Mông lung tỉnh dậy, Phương Giải phát hiện chỗ mình đang nằm không hề quen thuộc. Nơi này không phải là cửa hàng mà hắn thuê, cũng không phải là phủ Tán Kim Hầu hoặc là ký túc xá của Diễn Vũ Viện. Hắn mở mắt, chớp một cái, đầu tiên nhìn thấy là một người xa lạ có sắc mặt âm trầm. Sau đó thấy con cá màu đỏ được thêu rất đẹp trên áo bào. Hắn muốn giơ tay lên day day trán, nhưng lại phát hiện không thể giơ lên nổi.
Hắn cúi đầu nhìn, nhìn thấy xích sắt to chừng ngón tay cái buộc quanh người.
Phương Giải theo bản năng cắn đầu lưỡi, mới xác định đây không phải là mơ.
Sự đau đớn trên cánh tay và ngực vẫn còn. Chỉ có điều không biết bộ viện phục của Diễn Vũ Viện cởi ra từ bao giờ. Hiện tại chỉ còn lại một bộ quần áo màu trắng. Xích sắt rất chắc. Hai đầu cố định ở giường đá. Tuy buộc không tính là chặt, nhưng Phương Giải không có thể giãy dụa.
Hắn chưa từng thấy qua người ngồi trước mặt. Tuy rằng hắn rất quen với bộ phi ngư bào kia. Phương Giải thấy qua La Úy Nhiên, thấy qua Hầu Văn Cực. Cái người thiếu một cánh tay, sắc mặt lạnh lùng này, Phương Giải mơ hồ quen thuộc. Nhưng nghĩ mãi không ra là ai.
Đây là một căn phòng làm bằng đá, ánh sáng rất mờ. Nếu không phải trong phòng có thắp nến, thì căn bản không nhìn thấy gì. Căn phòng cũng rất trống trải. Ngoại trừ một cái giường đá mà hắn đang nằm và cái ghế bên cạnh ra, đồ trang trí duy nhất chính là hình cụ treo đầy trên vách tường. Đủ loại kiểu dáng.
Phương Giải không đứng dậy được. Hắn bị trói bằng xích nên chỉ có thể nằm trên giường đá. Hắn muốn nhìn người bên cạnh, chỉ có thể quay đầu sang phía đó. Nếu liên tục dùng động tác này ở thời gian dài, cổ sẽ rất mỏi.
- Rất kinh ngạc phải không?
Nam tử ngồi bên cạnh Phương Giải thấy hắn tỉnh, đợi Phương Giải thích ứng một lúc mới mở miệng hỏi.
Phương Giải nhớ lại chuyện trước khi hắn hôn mê. Hắn cảm giác có chút buồn cười. Bị giáo thụ Mặc Vạn Vật dẫn tới núi Bán Nguyệt. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ rằng đây là một cuộc so tài bình thường. Thuận tiện tránh nắng, còn có thể nếm thử món cá sáu mang tuyệt mỹ mà Mặc Vạn Vật nói. Hắn cứ tưởng chuyến đi này sẽ rất nhẹ nhàng. Hắn coi lần này như một lần đi dã ngoại. Lúc còn đi học ở kiếp trước, nhà trường hay tổ chức hoạt động như vậy.
Hắn được ăn cá sáu mang, quả thực là mỹ vị.
Núi Bán Nguyệt cũng rất mát mẻ, không có một tia nóng bức nào.
Sau khi nếm xong cá sáu mang, Phương Giải mới phát hiện, cuộc thi này bắt đầu không thoải mái rồi. Lúc hắn tới gần nơi mấy người Viên Thành Sư đóng quân. Phát hiện thiếu mười người. Vì thế hắn lặng yên rời đi. Không bao lâu thì tìm thấy đám người Lưu Sảng và Mã Lệ Liên. Mà lúc hắn tới, Lưu Sảng đã chết.
Lúc Phương Giải thấy được tăng nhân trẻ tuổi kia, hắn mới tỉnh ngộ ra, cuộc so tài này căn bản là một âm mưu mà thôi. Lúc đó Phương Giải cực kỳ tức giận, Tức giận vì Mặc Vạn Vật, tức giận vì những học sinh kia chết vô tội, tức giận vì gặp lại Trần Nhai.
Sự tức giận này, khiến hắn cơ hồ không thể chịu được.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, hắn lựa chọn tin tưởng người khác, ngoại trừ mấy người Mộc Tiểu Yêu ra. Thậm chí, hắn chưa tin tưởng hoàn toàn mấy người Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến. Bởi vì hắn cho rằng bọn họ còn đang dấu mình chuyện gì đó. Sở dĩ hắn tức giận tới như vậy, có lẽ, hắn chỉ đang hận vì sao mình lại ngu ngốc như thế. Không ngờ lựa chọn tin tưởng vào một người mà mình căn bản không quen.
Hắn ngất đi trong ngực của Mã Lệ Liên, lúc tỉnh dậy thì đã bị nhốt trong một căn phòng đá. Tuy đầu của Phương Giải đau như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ đoán được nơi này là nơi nào. Nghe thấy nam tử kia hỏi, hắn không nhìn về vị mặc phi ngư bào này nữa, mà là cẩn thận đánh giá những hình cụ treo trên tường. Tuy ánh sáng rất mờ, nhưng Phương Giải vẫn có thể thấy rõ mấy hình cụ đó.
Qua hồi lâu, Phương Giải mới lắc đầu nói:
- Chẳng có gì phải kinh ngạc cả.
Dừng một lát, Phương Giải nhìn trần nhà hỏi:
- Có thể cho ta chút nước uống không? Đương nhiên, nếu ngươi cho ta thêm thức ăn, ta sẽ không từ chối.
- Không thành vấn đề.
Nam tử mặc phi ngư bào, cụt một tay, mỉm cười nói với Phương Giải:
- Giờ ngươi chưa tới lúc chết. Cho nên ta cho ngươi nước và đồ ăn. Nếu ngươi thích, thậm chí ta có thể mở xiềng xích cho ngươi.
- Không sao.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Cứ trói ta như vậy, để cho ta có thể bình tĩnh suy nghĩ.
- Không thể không nói…ngươi khiến cho ta rất bội phục.
Nam tử cụt tay khẽ thở dài nói:
- Nếu đổi là ta. Một khắc trước còn là thiên tài thứ hai trong trăm năm qua của Đại Tùy. Là thanh niên tài tuấn được bệ hạ khen ngợi, là người cao điểm nhất của Diễn Vũ Viện. Giờ thì bị người đánh mất nửa cái mạng, còn bị xích lại, nhốt ở một trong phòng đá không biết ở đâu. Ta nhất định sẽ rất điên cuồng. Điên cuồng tới mức không thể khống chế được.
Phương Giải cười cười nói:
- Ngươi có thể giúp ta dịch chuyển xích sắt trên ngực sang sườn trái chút được không?
Nam tử cụt tay hơi sửng sốt, nhưng không cự tuyệt. Dịch chuyển xong xích sắt, y hỏi:
- Vì sao?
- Đè lên miệng vết thương, có chút không thoải mái.
Phương Giải nói:
- Cảm ơn, tạm biệt.
Nam tử cụt tay sững sờ hồi lâu, mới xoay người rời khói căn phòng đá. Không nói với Phương Giải một câu nào, cũng không quay đầu nhìn. Sau khi đẩy cửa, là một tấm sắc dày và thô, y đi qua một đoạn đường hẹp và tối tầm mấy chục mét. Lúc đi ra vẫn là một căn phòng. Nhưng căn phòng rất lớn và sáng. Bên ngoài cửa sổ có ánh mắt trời, mà không phải âm u lạnh lẽo như căn phòng bằng đá vừa nãy.
- Thế nào, hắn tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi.
- Có hô khóc gì không?
- Không có.
- Hắn là người thông minh.
Người hỏi nam tử cụt tay khẽ gật đầu, sau đó rất nghiêm túc phân phó:
- Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được dùng hình tra tấn hắn. Nếu để ta biết kẻ nào làm, thì đừng trách ta vô tình. Mặt khác, nếu Trác tiên sinh tới…thì ngươi nói cho y biết, đây là ý của bệ hạ, ta không thể nào ngăn cản được. Còn có, nếu người của Diễn Vũ Viện tới, không nên ngăn cản bọn họ tới gặp Phương Giải.
- Đồng bạn của Phương Giải, trước đừng vội động tới. Đã bố trí người ở bên ngoài phủ Tán Kim Hầu. Chỉ cần bọn họ không rời khỏi thành Trường An, thì đừng quấy nhiễu bọn họ.
- Còn Mộc Thiên hộ?
Nam tử cụt tay hỏi.
- Ta sẽ điều nàng ta đi làm việc. Chờ nàng ta trở lại, thì chuyện này cũng quyết định xong rồi.
Người lên tiếng cũng mặc áo phi ngư bào, đầu đội lương quan. Nhưng phi ngư bào mà y mặc có vài chi tiết khác với phi ngư bào mà nam tử cụt tay mặc. Bộ quần áo này, chỉ có hai người thuộc Đại Nội Thị Vệ Xử có tư cách mặc. Một là La Úy Nhiên, hai là y…Hầu Văn Cực.
- Trấn Phủ Sứ…
Nam tử cụt tay do dự một lát, sau đó hỏi:
- Tỵ chức không rõ. Nếu đây là ý của bệ hạ và Chu viện trưởng, vì sao còn phải khách khí với Phương Giải như vậy? Với thủ đoạn thẩm vấn của Tình Nha chúng ta, không mấy người có thể giữ được bí mật.
- Bất kỳ chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối.
Hầu Văn Cực cười cười, xoay người đi ra ngoài:
- Cứ làm theo ta nói đi. Nếu Phương Giải phải chết, thì cố gắng để cho hắn thoải mái một chút trước khi chết.