Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 173: Một trăm hai mươi tám



Giáo thụ Ninh Ngôn nhìn người thiếu niên trước mặt, sau đó chỉ lên tấm bản đồ treo trên bức tường đằng sau nói:

- Hãy đánh dấu tuyến đường hành quân trong trận chiến bình diệt (bình định tiêu diệt) Thương quốc lên tấm bản đồ này, bắt đầu từ vượt sông Hoàng Hà. Chỉ cần đánh dấu sai một chỗ, hôm nay ta sẽ không giảng cho ngươi một chữ nào hết.

Thiếu niên gật đầu, tay cầm chì than tay cầm đuốc đi đến trước bức tường, nghiêm túc cẩn thận đánh dấu các tuyến đầu.

Ninh Ngôn từng là phụ tá của La Diệu, có công lớn trong cuộc chiến ở Thương quốc, chỉ là tổ tiên ông ta phạm trọng tội, Tiên đế ban chỉ nhà họ Ninh muôn đời không được vào triều làm quan. Vì thế, công của ông ta tuy lớn, nhưng lại không nhận được quá nhiều thứ mà ông ta đáng phải có. Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất chính là được xoá bỏ nô tịch, có thể ngẩng cao đầu làm người bình thường.

Trong chiến dịch ở Thương quốc, quân đội của La Diệu luôn xông pha phía trước, thần cản giết thần, phật cản diệt phật. Quân đội trăm vạn người của Thương quốc, đỡ không được thế tiến của Tả tiền vệ của La Diệu. Trong đó, rất nhiều chiến lược cũng đều do Ninh Ngôn kiến nghị. La Diệu cực kì trọng dụng ông ta, ba lần viết tấu chương xin bệ hạ phong cho ông ta tước vị đều bị Hoàng đế bác bỏ. Đại Tuỳ tôn sùng đạo Hiếu, Hoàng đế đương nhiên sẽ không dễ dàng mà làm trái di mệnh của Tiên đế.

Nhưng Hoàng đế cũng có cách ban thưởng của mình. Tiên đế không cho con cháu nhà Ninh làm quan, vậy thì Hoàng đế điều Ninh Ngôn từ Tả Tiền vệ về, đưa vào Viện Diễn Võ. Các giáo thụ trong Viện Diễn Võ vốn không quan không chức càng không có tước vị, nhưng họ vẫn được người người tôn kính.

Lúc đó, La Diệu rất không muốn để Ninh Ngôn rời khỏi, nhưng thánh ý khó trái. Lúc rời khỏi Ung Châu, La Diệu đích thân đưa tiễn ba mươi dặm mới lưu luyến chia tay.

Sau khi đến Viện Diễn Võ, Ninh Võ luôn chủ giảng binh pháp. Tiết học của ông ta, thường có các tướng lĩnh cấp bậc rất cao của phía quân đội tới nghe giảng. Trong đó có cả các quyền quý trong quân ngũ như Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Ngu Mãn Lâu. Ngu Mãn Lâu thậm chí còn hạ lệnh, Các tướng trong Tả Võ vệ lúc rảnh rỗi phải tới Viện Diễn Võ nghe giảng. Đương nhiên, chỉ giới hạn trong tiết học binh pháp của Ninh Ngôn.

Vậy mà bây giờ, vị Đại Gia này lại giống như là gia sư của riêng Phương Giải. Mỗi cách một khoảng thời gian, ông ta lại phải lén lút rời khỏi Viện Diễn Võ đi vào trong nhà lao bí mật này của Sở Đại Nội Thị vệ, giảng bài cho một tù nhân nghe.

Mới đầu, Ninh Ngôn rất không hài lòng. Theo ông ta thấy, đã là tù nhân thì phải bị đối xử như tù nhân, mà không phải làm phiền giáo thụ Viện Diễn Võ đặc biệt chạy tới đây lên lớp. Nhưng khi vào đến trong thạch thất, nhìn thấy vị học trò đặc biệt này không ngờ lại lại là Phương Giải, ông ta ngạc nhiên vô cùng. Trước đó, ông ta chỉ biết Phương Giải đang tu luyện ở hậu sơn, nhưng không ngờ vị thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Tuỳ lại trở thành tù nhân.

Chỉ dạy một tiết, ông ta đã không còn bất mãn gì nữa. Vị thiếu niên trông có vẻ rất thảm hại này, đích thực là có thiên phú không tầm thường.

Rất nhiều chuyện, ông ta chỉ cần nói một điểm thì Phương Giải tự động thông suốt tất cả, thậm chí có thể dựa vào những gì ông ta nói, đưa ra những kiến nghị lạ thường nhưng lại vô cùng có kiến giải. Đối với loại học trò như thế, Ninh Ngôn vô cùng thích. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có thể rập khuôn những gì giáo thụ tiên sinh giảng dạy thì là học trò tốt.

- Tiên sinh.

Phương Giải vừa đánh dấu vừa nói:

- Lúc đó, đại quân chia làm bốn nhánh đi về tây nam: một qua Giang Lăng, một qua Tống Châu, một qua Đông Quận, một qua Lĩnh Nam… Nhưng học trò cảm thấy, nếu đội quân tới Lĩnh Nam chia thêm một nhánh nữa tiến đánh nhà kho La Khẩu, thì phòng tuyến của quân đội Thương quốc sẽ bị xé ra một lỗ hổng, như thế đoàn quân tiên phong của Đại Tướng quân La Diệu có thể tiến thẳng vào trong qua lỗ hổng này, thẳng đến Ung Châu.

Ninh Ngôn không có phủ định, chỉ lên tiếng nói:

- Đánh dấu luôn cả ý nghĩ của ngươi lên đó.

Phương Giải gật gật đầu, đánh dấu luôn cả tuyến đường mà mình cho là hợp lí. Sau khi đánh dấu xong, hắn xoay người cung kính nói:

- Tiên sinh, đã vẽ xong rồi ạ.

- Ngươi có biết tại sao lúc đó không chia quân ra đánh nhà kho La Khẩu không?

Ninh Ngôn đứng dậy, đi đến trước bản đồ nói.

Phương Giải nhìn bản đồ suy nghĩ thật kĩ, sau đó suy đoán:

- Không lẽ có mai phục?

Ninh Ngôn gật đầu:

- Đừng nghĩ là mình thông minh, lúc bấy giờ đại quân nam hạ tập kết bao nhiêu là tinh anh? Các tướng quân lĩnh binh, ai ai cũng đều bản lĩnh hơn ngươi rất nhiều. Nhà kho La Khẩu là kho lương thực lớn nhất Thương quốc. Một kho lương đủ cung ứng cho trăm vạn đại quân trong ba mươi năm, tiến đánh nhà kho La Khẩu, quân đội Thương quốc tất sẽ đại loạn. Nhưng lúc đó mấy vị Đại Tướng quân nhất trí rằng không đánh nhà kho La Khẩu, chính là vì nhìn thấu quỷ kế của Thương quốc.

- Nhà kho La Khẩu được xây trên núi Hình La, sông Trinh Thuỷ từ dưới chân núi chảy ngang qua. Sông Trinh Thuỷ này, vốn là con sông vận cuyển lương thảo của Thương quốc. Ngươi không có xem qua địa hình núi Hình La, đương nhiên cảm thấy nhà kho La Khẩu không khó đánh… Nhà kho này nằm ở mạn Nam núi Hình La, còn bên mạn Bắc của núi phần lớn là vách núi hiểm trở. Muốn đánh nhà kho La Khẩu, đại quân nhất dịnh phải băng qua sông Trinh Thuỷ trước, vòng tới mạn Nam của núi, như thế, ít nhất cũng phải mất nửa tháng trời.

- Khi tấn công những chỗ trọng yếu như kho lương của địch, quan trọng nhất là một chữ “nhanh”, phải hạ thủ thật nhanh để đối phương không kịp phản ứng, mới có thể thành sự. Mười lăm ngày… không nói giữa đường có phục binh hay không, chỉ riêng hành trình dài đến thế, quân đội Thương quốc đã có thể nhanh chóng lập tuyến phòng ngự rồi. Chỉ cần năm ngàn binh lính giử ở chỗ hiểm yếu, thì có thể làm cho mười vạn đại quân không thể tiến công thêm nữa trong thời gian ngắn. Đó là kho lương lớn nhất Thương quốc, kẻ địch sẽ không sợ bị bao vây. Dù quân đội bao vây chết hết vì đói, thì quân đội Thương Quốc ở trên núi mỗi ngày ăn tám bữa, ăn trong mấy trăm năm cũng không hết.

- Thương quốc cố ý lộ sơ hở, dụ quân ta đi đánh nhà kho La Khẩu của núi Hình La, chính là muốn trì hoãn hành trình của quân ta… Nếu đại quân đi Lĩnh Nam bị núi Hình La ngăn cản, quân tiên phong của Đại Tướng quân La Diệu sẽ chỉ còn lại một mình. Dù cho Đại Tướng quân có thiện chiến đến đâu, chỉ với ba bốn vạn binh, nếu bị mấy mươi vạn đại quân của Thương quốc vây đánh, cũng khó mà thoát nổi. Không thể không nói, chiến lược lúc đó của Thương quốc, chính là muốn trừ khử Tả Tiền vệ của La Đại Tướng quân.

- Chỉ cần diệt được Tả Tiền vệ, Thương quốc nhất định quân tâm đại chấn. Trận này mà thắng, người Thương quốc chưa chắc không thể vãn hồi tình thế.

- Là học trò nông cạn rồi.

Ninh Ngôn nói:

- Ngươi phải nhớ kĩ, kẻ làm tướng, chỉ xem bản đồ là không đủ, trên bản đồ chỉ kí hiệu đó là một ngọn núi, ngươi có biết đó là núi như thế nào? Địa có lục thế, dụng binh như thể nào không thể chỉ nghĩ suông đâu.

- Học trò nhớ rồi ạ.

Ninh Ngôn ừ một tiếng, nhìn bản đồ một cái, nói:

- Ta chỉ nói một lần, ngươi lại có thể đánh dấu tuyến đường không sai chút nào. Không tồi… Ở đây có cuốn hành quân kí lục, năm xưa do chính tay ta viết. Rảnh rỗi thì cứ lấy ra xem, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi.

- Đa tạ tiên sinh!

Phương Giải trịnh trọng hành lễ, hai tay nhận lấy cuốn hành quân bút kí, năm xưa do chính tay Ninh Ngôn viết. Trận chiến bình diệt Thương quốc, là lần đại chiến mới đây nhất của Đại Tuỳ. Hơn hai mươi năm nay, Đại Tuỳ không có phái binh đi chinh chiến bên ngoài nữa, có thể nói, đối với người Đại Tuỳ, cuộc chiến này có quá nhiều thứ để tham khảo.





Cuộc sống bây giờ của Phương Giải tuy mệt nhọc nhưng rất phong phú. Ngoại trừ giáo thụ Khâu Dư, thỉnh thoảng Viện Diễn Võ lại phái giáo sư đến chỉ điểm việc học tập của hắn. Giống như là giáo thụ Ninh Ngôn, thậm chí còn có cả Mặc Vạn Vật, người gián tiếp giết chết ba người Lưu Sảng vào hôm đó trên núi Bán Nguyệt. Đối với tên nam nhân này, trong lòng Phương Giải thật ra không hận là mấy, hắn biết cái chết của bọn Lưu Sảng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Đầm Nguyệt Nha là nguồn nước lớn nhất trên núi Bán Nguyệt, địa thế hiểm yếu, cũng có rất nhiều nơi có thể trốn. Bọn Trần Nhai rất có khả năng đã trốn ở đó.

Cho dù Trí Tuệ và Trần Nhai không có trốn ở đó, nhưng Mặc Vạn Vật đưa Phương Giải và Trương Cuồng lên núi trước, họ mới là mục tiêu của Trí Tuệ và Trần Nhai.

Nhưng dù là như thế, trách nhiệm của Mặc Vạn Vật là không thể tránh khỏi.

Phương Giải không mắng, cũng không la hét, chỉ là không nói một lời. Mặc Vạn Vật yên lặng ngồi trong thạch thất gần nửa canh giờ, rồi đứng dậy rời khỏi, gần ra khỏi cửa mới nói một câu.

- Mạng người là nợ, tạm thời ta chưa thể trả. Nhưng ngươi cứ nhớ giùm họ, đừng có quên là được.

Nói xong câu đó, y ra khỏi cửa sắt, bóng lưng có vẻ tiêu điều.

Phương Giải còn phải đối mặt với cuộc tập huấn ma quỷ của giáo thụ Khâu Dư. Cường độ tập luyện như thế nếu là người khác thì sớm đã mệt rã rời rồi, nhưng tốc độ hồi phục của Phương Giải luôn nhanh hơn so với những người khác, thường thì chỉ cần ngủ một giấc là hồi phục được hơn nửa. Dùng cách nói của Khâu Dư, ta không biết làm thế nào để ngươi trưởng thành thật nhanh, nhưng ta lại có một biện pháp ngu ngốc.

Cái biện pháp ngu ngốc đó, chính là không ngừng vắt kiệt tiềm năng của Phương Giải. Cường độ cơ bắp của hắn vượt xa người thường, vậy thì khai phá cường độ cơ bắp của Phương Giải một cách không ngừng nghỉ. Chỉ có không ngừng vắt kiệt, Phương Giải mới có thể làm cho cơ thể của mình trở nên ngày càng lớn mạnh hơn. Thân là một người luyện võ thuần tuý, hắn không thể chuyển hoá nguyên khí thiên địa thành sức mạnh của bản thân, muốn chiến đấu với người tu hành mà đạt được thắng lợi, chỉ còn nước dựa vào cơ thể thôi.

Lại một lần nữa nằm song soài dưới đất, Khâu Dư xốc Phương Giải lên tiện tay quăng lên giường.

- Ta vẫn không tài nào nhìn thấu được cơ thể ngươi.

Khâu Dư ngồi xuống ghế, nhìn Phương Giải nói:

- Khí huyệt của ngươi so với trước khi bị giam vào đây, lại mở ra thêm sáu cái, nhưng vẫn không có khí hải. Ta không biết khí huyệt của ngươi có tác dụng gì, nhưng mấy ngày nay ta phát hiện, cường độ luyện tập càng lớn, khí huyệt của ngươi càng được đả thông nhanh hơn. Có ba cái được thông vào hai tháng trước, ba cái là của bảy ngày trước… Nếu cứ tiếp tục kiên trì, có lẽ không lâu sau sẽ có thể đả thông ba mươi sáu khí huyệt.

- Dựa theo lẽ thường, một người có thể đả thông ba mươi sáu khí huyệt, miễn cưỡng cũng có thể tu hành… Cứ chờ xem, không chừng khi ngươi đả thông hết ba mươi sáu khí huyệt rồi, khí hải cũng sẽ đột nhiên dâng trào thì sao.

Phương Giải nằm sấp trên giường, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Tiên sinh… không lẽ người không cảm thấy cách nói này rất vô trách nhiệm sao?

Khâu Dư làm vẻ hết cách:

- Ta chỉ là muốn cho ngươi hi vọng thôi, chắc ngươi cũng hiểu, không có khí hải, cho dù toàn bộ một trăm hai mươi tám khí huyệt đều được đả thông thì làm được việc gì?

- Nếu có khí hải, toàn bộ một trăm hai mươi tám cái đều đả thông hết, thì như thế nào?

Khâu Dư nghĩ một hồi, trả lời:

- Loại người này, tu hành một ngày, tương đương với người khác tu hành mười ngày; tu hành một năm, có lẽ còn mạnh hơn người khác tu hành mười năm.

- Mẹ nó!

Phương Giải không nhịn nổi mắng:

- Không công bằng!

- Thế giới này đâu mà ra nhiều công bằng thế?

Khâu Dư diềm nhiên nói:

- Nhưng… người như thế cực kì hiếm gặp. Ta ở Viện Diễn Võ nhiều năm, chỉ thấy qua một người như thế.

- Ai?

Phương Giải hiếu kì hỏi.

- Ngươi hỏi nhiều như thế thì có ích gì? Cho dù là ai cũng đâu liên quan gì đến ngươi. Mà cũng chính nhờ sự tồn tại của loại người này, phế vật như ngươi mới phải cố gắng. Mới khởi điểm mà đã bị người khác bỏ sau lưng khoảng cách xa như thế, không chạy nhanh một chút, ngươi đuổi kịp sao?

- Học sinh biết rồi…

Phương Giải gật đầu:

- Lần nữa!





Đạo quán lớn nhất thành Trường An

Cô gái tuyệt mỹ đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn chậm rãi mở mắt, nhìn hai mươi cây nến xếp thành hàng ngang trên cái bàn cách đó ba thước. Đôi mắt nàng đột nhiên bừng sáng, tựa như là biết nói chuyện. Dung mạo của nàng rất khó có thể kiếm được từ ngữ để diễn tả, nếu nhất định muốn thử, hoặc giả chỉ có bốn chữ “hoàn mỹ vô hà” (vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết) là thích hợp nhất.

Nàng mặc đạo bào màu xám nhạt. Từ đó ta thấy được thân phận của nàng trong đạo quán không cao. Nhưng nàng lại là đệ tử thứ năm của Tiêu Chân Nhân, bốn vị sư huynh của nàng, bây giờ đều đã là Đại Thần Quan của Đạo tông rồi.

Tên nàng là Mạt Ngưng Chi.

Vốn dĩ nàng là một con rối, một kẻ chết thay, nhưng vận mệnh luôn khiến người ta khó đoán được như thế. Từ khi rời khỏi thành Phàn Cố, Phương Giải chưa từng thuận lợi qua; còn nàng, lại có được sự sủng ái của ông trời.

Có thể trở thành đệ tử của Tiêu Chân Nhân, là ước mơ không thể thành hiện thực của bao nhiêu người?

Mắt nàng dần dần mở ra, đột nhiên, hai mươi cây nến đang cháy đó đột nhiên cùng lúc tắt mất, cũng chẳng thấy nàng có hành động gì, nến lại tự động tắt một cách kì dị như thế.

Mạt Ngưng Chi hơi cau mày, ánh mắt đột nhiên dữ lên.

Khí tức trong phòng đột nhiên trở nên loạn xạ, giống như mấy chục cây dao nhỏ nhỏ bé nhưng sắc bén không ngừng lượn quanh phòng. Sau một loạt tiếng “lốp bốp”, hai mươi cây nến đó đều bị cắt đôi. So với việc dập tắt nến trước đó, những cây nến tự mình gãy đôi còn quái dị hơn.

Mạc Ngưng Chi nhìn về phía tường, không khí lại lần nữa náo loạn. Trên tường liên tiếp phát ra âm thanh, mấy chục cái dấu nhạt nhạt xuất hiện trên tường.

Trong đình nghỉ mát cách phòng của nàng trăm mét.

Tiêu Chân Nhân nhìn về phía phòng của Mạt Ngưng Chi một cách vô ý thức, sau đó khẽ thở dài:

- Cô ta là người đầu tiên trong vô số đệ tử đạo tông ta, luyện “Nhãn đao” có chút thành công. Một trăm hai mươi tám khí huyệt hoàn toàn đả thông, quả nhiên là không tầm thường.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.