Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 186-2: Hắc ám phía sau trận chiến mở màn ((2))



Lầu hai đặc biệt bố trí một căn phòng trang nhã. Phương Giải mời La Úy Nhiên ngồi tại vị trí đầu tiên. Xét theo chức quan thì La Úy Nhiên cao nhất, còn xét theo thứ bậc thì bất luận là thật hay giả La Úy Nhiên đều là sư thúc của hắn.

Trác Bố Y và Phương Giải một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải La Úy Nhiên. Không lâu sau, rượu ngon và thức nhấm hảo hạng đã được mang tới. Đầu bếp của Hồng Tụ Chiêu được trả giá rất cao. Nghe nói đầu bếp ở đây vốn là đầu bếp nổi tiếng của một nhà hàng danh tiếng trong kinh thành. Sở trường của vị đầu bếp này chính là đồ ăn Giang Nam. Nếu so với đồ ăn phương Bắc thì món ăn Giang Nam thanh đạm và nhẹ nhàng hơn.

Phương Giải rót đầy rượu cho đám người La Úy Nhiên, sau đót rót đầy vào chén của mình rồi nâng chén lên cung kính nói:

- Bất luận là như thế nào, ta cũng muốn nói một tiếng cám ơn. Nếu không có Chỉ Huy Sứ đại nhân và Trác tiên sinh chiếu cố, ta ở trong ngục sẽ không có được những ngày tháng thoải mái tự tại như vậy, Cung kính không bằng cạn ly, vậy ta xin cạn trước!

Hắn một ngụm uống cạn, Đám người La Úy Nhiên cùng cạn theo.

- Sáng sớm ngày mai ngươi vào cung trước. Bệ hạ đã dặn dò ngươi đến Đông Noãn Các yết kiến.

La Úy Nhiên nói:

- Những lễ tiết trong cung không cần ta phải nhắc lại chứ, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đạo quân thần là được rồi.

Phương Giải gật đầu nói:

- Ta biết.

La Úy Nhiên ừ một tiếng rồi tự mình rót vào chén của mình:

- Chiến sự ở Tây Bắc không được như ý người, trong lòng bệ hạ cũng không thoải mái. Sáng sớm hôm nay có cấp báo quân tình Tây Bắc đưa tới Thái Cực Cung. Cả ngày cũng chưa thấy bệ hạ ra khỏi cửa... Năm nghìn binh sĩ Hữu Kiêu Vệ đánh một trận tại Thanh Hạp núi Lang Nhũ gần như không còn gì, mặc dù giết được gấp đôi quân địch nhưng tổn thất lại quá lớn, đã lâu Đại Tùy chưa xảy ra chuyện như vậy rồi.

Y thở dài nói:

- Lúc trước diệt Đại Thương, mấy chục vạn đại quân xuôi xuống phía Nam, đánh thẳng tới thành Ung Châu dễ như trở bàn tay. Đại tướng quân La Diệu mang binh tiến thẳng vào thành đô Đại Thương bắt giữ hơn trăm người trong hoàng tộc Thương Quốc, sau đó chém hết ra đến cửa chợ. Chỉ có một dư nghiệt hoàng tộc chạy thoát ra ngoài chính là hoàng đế Mộ Dung Sỉ của Nam Yến bây giờ. Đánh bại Đông Sở, đại quân triều đình chia ba đường tấn công, thế như chẻ tre, không đầy một tháng đã đoạt liền ba mươi mốt châu chín quận của Đông Sở, hơn phân nửa quốc thổ đã biến thành lãnh thổ của Đại Tùy ta.

Năm nghìn tinh binh nếu như xuôi xuống phía Nam cũng đủ khiến cho Mộ Dung Sỉ sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng lần này... Vừa ra khỏi Thanh Hạp, giao đấu trận đầu tiên với quân Mông Nguyên đã gây ra tổn thất nghiêm trọng như thế này. Bệ hạ rất không vui liền hạ chỉ cấp dưỡng cho những binh lính bị thương, khiển trách Đại tướng quân Lý Viễn Sơn mang quân cứu viện chậm trễ, yêu cầu Húc Quận Vương và Mưu Lương Bật đại nhân viết tấu sớ tường thuật tỉ mỉ tình hình rồi mới kiểm kê tổn thất và luận tội.

Nghe nhắc đến đoạn diệt Đại Thương, sắc mặt Đại Khuyển đột nhiên thay đổi. Chỉ có điều y luôn cúi đầu uống rượu nên không ai chú ý tới ánh mắt khác thường của y. Lúc nâng chén cụng ly y nhìn lướt qua đám người Phương Giải, nhận thấy không ai chú ý tới mình mới lặng lẽ thở phào một cái.

- Thảm thiết như vậy?

Phương Giải ngẩn ra, trong đầu tự nhiên nghĩ tới năm trăm tinh bộ binh dưới tay Lý Viễn Sơn, nhưng hắn đột nhiên nghĩ lại, đám nhân mã tinh nhuệ của Lý Viễn Sơn nên chờ đến thời khắc mấu chốt nhất mới đem ra dùng chứ. Trận đánh đầu tiên đã đem hết tinh bộ binh ra ngoài, nếu thực lực bị kẻ địch thăm dò được thì chiến sự về sau tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

- Lãnh binh đánh trận mở màn chính là Lý Hiếu Tông.

La Úy Nhiên nói xong câu này, liếc mắt nhìn Phương Giải một cái.

Phương Giải cười cười, dường như không để ý đến cái tên này một chút nào:

- Bệ hạ lựa chọn như vậy rất anh minh. Lý Hiếu Tông ở Phan Cố ba năm, không ai hiểu rõ đám người Mông Nguyên bên kia núi Lang Nhũ hơn y. Ta có thể đoán được người lãnh binh chính là y cho nên mới phải kinh ngạc...Với bản lĩnh của Lý Hiếu Tông, đáng ra không nên thắng thảm như vậy.

La Úy Nhiên nói:

- Nghe nói tướng lĩnh Mãn Đô Lang thành Niết Bàn Mông Nguyên triệu tập mấy vạn dân du mục vây đánh, hơn nữa hai ngàn tinh kỵ của Mãn Đô Kỳ, đánh thảm thiết như vậy... thì cũng có thể hiểu được. Bất luận như thế nào, trận đánh này mặc dù không được coi là chiến thắng nhưng cũng chưa đánh mất uy danh bách chiến bất bại của Đại Tùy chúng ta.

Phương Giải muốn nói là không đúng nhưng hắn đành thu lại lời phản bác khô cứng vừa định nói ra. Tuy rằng mọi người trong bữa tiệc này đều có thể tin được nhưng có một số lời vẫn không thể tùy tiện nói lung tung.

Quân tiên phong ra Hạp Cốc đại chiến với quân Mông Nguyên. Trận chém giết thảm liệt như vậy không phải là chuyện của một hai canh giờ. Vậy thì nhân mã tiếp viện ở đâu? Nếu là kẻ khác thì Phương Giải không biết nhưng hắn biết Hữu Kiên Vệ của Lý Viễn Sơn có một đội kỵ binh, hơn nữa còn là đội giáp kỵ uy lực rất lớn. Từ thành Phan Cố tới núi Lang Nhũ hành quân lâu nhất cũng chỉ mất hai canh giờ, tại sao viện binh không đuổi tới được?

Lẽ ra trận đầu tiên cần phải chắc chắn và cẩn trọng, vì sao lại đánh gấp gáp như thế?

Tiền tuyến không có người nào có thể trấn áp được cục diện!

Phương Giải bỗng nghĩ tới điểm này, trong lòng hắn thất kinh.

Hoàng đế phái Húc Quận Vương Dương Khai trấn thủ Tây Bắc, Binh bộ Thượng thư Mưu Lương Bật tổng lĩnh hậu cần. Xem ra Dương Khai lấy thân phận Hoàng tộc phục chúng cũng không khó. Nhưng cần phải biết rằng đại tướng quân được phân đất phong hầu bên ngoài có kẻ nào mà không hống hách? lại còn muốn quan hệ vào Tổng đốc ba đạo Tây Bắc, quan hệ lợi ích trong đó thì vô cùng rắc rối phức tạp! Húc Quận Vương Dương Khai đã lâu không tham dự triều chính và cũng chưa từng lãnh binh, uy tín đối với binh lính không có là bao, trong khi đó hoàn cảnh của Mưu Lương Bật còn thảm hơn. Y vừa mới được bệ hạ chọn dùng trước khi xảy ra đại chiến, trước đó y vẫn còn bị giam giữ trong đại lao còn nói gì đến uy tín trong quân.

Hai người này đúng là thân phận tôn quý, một là Quân Vương và một là Thượng thư nhưng căn bản không thể áp chế được những mãnh tướng nơi biên cương!

Trận đầu tiên ra quân đã đánh thảm hại như vậy, Lý Viễn Sơn và Lý Hiếu Tông đều chịu trách phạt nhưng sự tức giận của bệ hạ lại trực tiếp phát tiết lên người Húc Quận Vương Dương Khai.

Đây chắc chắn là một âm mưu!

Phương Giải căng thẳng vô cùng, trong lòng hắn trào lên một sự phẫn nộ mãnh liệt.

Lấy tính mạng của năm nghìn tinh binh làm cái giá để thực hiện âm mưu. Nếu Dương Khai và Mưu Lương Bật không thỏa hiệp được với Đại tướng nơi biên cường thì tổn thất vẫn còn xuất hiện, thậm chí còn có khả năng là có người sẽ cố ý bại trận! Một khi gặp bất lợi liên tiếp như thế, việc đầu tiên mà bệ hạ sẽ xử lý chính là Húc Quận Vương Dương Khai. Còn về phần Đại tướng quân và Tổng đốc thực ra đều có qua lại, làm sao có thể để hai kẻ vừa mới được sử dụng tự do khoa chân múa tay được?

Bệ hạ quá tín nhiệm thần tử của người rồi, về căn bản không nghĩ tới xung đột lợi ích ở bên trong!

Ỷ vào những Đại tướng quân đang đánh, nếu như thắng trận thì công lao thuộc về Dương Khai còn nếu như bại thì sao? Trách nhiệm đương nhiên nằm trên người Dương Khai và Mưu Lương Bật rồi!

Nghĩ đến đây Phương Giải lại thất kinh.

Không đúng! Không phải bệ hạ rất tín nhiệm thần tử của người sao... Hay là đằng sau những Đại tướng quân kia còn có người cố tình giở trò?

Thấy sắc mặt Phương Giải thay đổi liên tục, La Úy Nhiên cười cười nói:

- Ta sở dĩ nói về chiến sự Tây Bắc với ngươi chính là muốn ngươi suy nghĩ một chút. Sáng sớm ngày mai nếu như bệ hạ gặp ngươi tất nhiên sẽ hỏi cách nhìn của ngươi đối với chiến sự Tây Bắc. Nhớ kỹ... Lúc cần thông minh thì phải thông minh, lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ, có thể nói được thì nói, không thể nói được... Thì một chữ cũng không được nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.