Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 270-2: Đại chu thiên (2)



Cây kiếm khổng lồ tạo từ nội kình xuất hiện ở trước mặt Tiêu chân nhân vừa nãy, căn bản chỉ là hư chiêu. Sát chiêu thực sự là ở phía sau ông ta. Chu viện trưởng đứng trong sân nhất tâm lưỡng dụng, một kiếm trước một kiếm sau. Mà trường kiếm phía sau Tiêu chân nhân dù nhỏ hơn một chút, nhưng lại càng thêm cô đọng. Kiếm Khí sắc bén đó, mơ hồ mang theo ánh sáng màu bạc.

Xoẹt một tiếng, Kiếm Khí chém xuống!

Mà Tiêu chân nhân lúc này vẫn cúi người nhìn Chu viện trưởng, vẻ mặt ngạo nghễ. Ông ta dường như căn bản không phát hiện ra sát chiêu từ phía sau, sự chú ý đều dồn vào Chu viện trưởng.

Nhưng có thể thấy trường kiếm khi chém phía sau Tiêu chân nhân, thanh kiếm đó bỗng nhiên run lên, giống như có một sức mạnh vô hình, cứng rắn đoạt lấy kiếm khí trong tay của Chu viện trưởng. Trường kiếm bất an giãy dụa trên trời, cuối cùng không thể thoái khỏi tay đối thủ.

Tiêu chân nhân mỉm cười, đưa tay ra giơ cao kiếm khí

- Chỉ có đám tiểu nhân vật trong giang hồ mới dùng kế dương đông kích tây, không ngờ đường đường Chu viện trưởng lại có thể dùng tới nó.

Chu viện trưởng hầu như không có chút thất vọng nào, ngược lại còn cười:

- Ngươi nhầm rồi, hai chiêu kiếm này đều là hư chiêu.

Vừa nói dứt lời, bỗng một bóng đen xuất hiện phía sau Tiêu chân nhân. Người đó hai tay vẽ một vòng tròn, hình thái cực hiện lên trước người ông ta. Thái cực đồ tạo thành từ nội kình này, thậm chí còn giống như sống vậy. Hai con cá một trắng một đen như đang vờn nhau!

Ầm một tiếng!

Bóng đen đó hung hăng ấn xuống phía sau Tiêu chân nhân!

Động lực cực lớn lấy Tiêu chân nhân làm trung tâm gió lốc. Lớp ngói trên nóc nhà bỗng chốc bị gió thổi bay lên trời, mới bay lên đã bị chấn động thành bột. Toàn bộ cửa sổ của Tàng Thư Lâu đều nát vụn. Vụn gỗ và bụi đất trong chớp mắt bay mịt mù.

Làn khí thổi vào trong sân, bùn đất dưới đất bị gió cuốn lên thổi đi. Trong sân như nổi lên bão cát, không khí biến thành màu vàng! Hai mươi tám đệ tử núi Thanh Nhạc tạo thành trận hình Tiểu Chu Thiên bị cơn lốc thổi cho ngã trái ngã phải.

Không ai lưu ý, lão đạo nhân trước đây vẫn ngồi trên tảng đá, không biết từ lúc nào đã không thấy đâu nữa.

Không thể nghi ngờ, ông ta chọn đúng thời cơ. Khi sự chú ý của Tiêu chân nhân bị hai đường Kiếm khí của Chu viện trưởng thu hút, ông ta bỗng ra tay. Một chiêu Thái Cực Công do đích thân sư huynh truyền cho được kích phát ra, dùng tu vi của ông ta dốc toàn lực đánh một đòn, đương nhiên không tầm thường!

Đúng lúc trận hình do hai mươi tám đệ tử núi Thanh Nhạc tạo thành bị rối loạn, Lưu Tuệ Chính và Tạ Phù Diêu nhìn nhau cùng gật đầu, hai người nhanh như điện xông vào trong trận hình Tiểu Chu Thiên. Hai người họ đều là không cầm theo binh khí. Nhưng khi hướng lên phía trước, có thể nhìn thấy kiếm khí trong tay bọn họ, dùng Kiếm khí vận Lưỡng Nghi Kiếm Pháp. Nhân cơ hội trận pháp Tiểu Chu Thiên có lỗ hổng liền xông vào.

Khi Lưu Tuệ Chính và Tạ Phù Diêu vào trận, khói bụi vừa dâng lên.

Nhưng hai người họ mới xông vào, bống bị một lực khác thường đẩy bay ra. Nhưng lực đó lại không phải là từ trận hình Tiểu Chu Thiên của hai mươi tám đệ tử núi Thanh Nhạc tạo thành, mà là từ một người từ trên trời hạ xuống. Không những là Lưu Tuệ Chính và Tạ Phù Diêu, hai mươi tám đệ tử núi Thanh Nhạc cũng đồng thời bị lực lượng khổng lồ đó đẩy bay lên. Hạc Lệ đạo nhân liền mượn lực lượng này bay ra ngoài, không thèm ngoái đầu lại nhìn.

Khói bụi tan biến.

Lão già khoác áo bào đen đó đứng trong sân, ánh mắt lạnh như băng.

Tầm nhìn của ông ta từ từ đảo quanh một lượt, sát khí ngày càng cao.

Xung quanh, đệ tử của núi Thanh Nhạc đau đớn rên rỉ. Lưu Tuệ Chính nâng Tạ Phù Diêu, khóe miệng hai người đều rỉ máu. Họ nhìn về phía sân, hai người đồng thời trợn trừng mắt, sắc mặt tái đi!

Lão già đứng trong sân đó được tôn là lãnh tụ đạo tông, vẻ mặt vẫn ngạo nghễ. Trên y phục của ông ta hình như có một vết rách, mơ hồ có thể thấy được vết máu. Mũ đội đầu đã bị đánh bay, mái tóc hoa râm bay lên trong gió. Ống tay áo đã bị rách để lộ làn da ửng đỏ lên, còn có máu chảy từ cánh tay trái xuống. Nhưng, máu đó lại không phải là máu của ông ta.

Mà đây không phải là điều khiến Lưu Tuệ Chính và Tạ Phù Diêu kinh ngạc. Hai người họ kinh ngạc chính là … Tiêu chân nhân rơi xuống vườn, tay trái duỗi ra, trong tay trái … nắm cổ của lão đạo nhân núi Võ Đang. Cơ thể gầy gò đó của lão đạo nhân trong tay y vẫn còn đang lắc lư, nhìn giống như đã mất đi toàn bộ sức sống rồi.

Nhưng rõ ràng là lão đạo nhân vẫn chưa chết, mắt ông ta vẫn đang hung hăng nhìn Tiêu chân nhân.

- Lúc trước Đại đồ đệ của ta nói không sai, tu vi của một người không liên quan gì tới vai vế. Nếu không có Bệ hạ ban thưởng ta làm chưởng giáo núi Thanh Nhạc, gặp ngươi ta cũng phải tôn trọng gọi một tiếng Sư bá? Không không không …. Ta căn bản không phải xuất thân Chính kinh đạo tông. Thời trẻ nếu gặp ngươi, cho dù ngươi bảo ta gọi ngươi là sư tổ ta cũng gọi. Còn bây giờ thì khác … dù ngươi vai vế cao, nhưng tu vi của ngươi không mạnh bằng ta.

Tiêu chân nhân nhìn lão đạo nhân, thấy được sự không cam lòng và phẫn nộ trong mắt ông ta.

- Lúc trước, ngươi đã giẫm chết Đại đệ tử của ta, hỏi nó đã từng gặp qua mấy người tu vi cao. Vậy ta cũng hỏi ngươi, ngươi đã gặp cao thủ thực sự chưa?

Tiêu chân nhân cười lạnh:

- Vai vế … là thứ quá nhàm chán. Trương Phong Sơn nghĩ rằng cử sư đệ của y tới là có thể san bằng núi Thanh Nhạc của ta? Quá là ngu ngốc ….

Ông ta nhìn lão đạo nhân hỏi:

- Ngươi sẽ báo mộng chứ? Nếu ngươi có thể, nhớ báo cho Trương Phong Sơn biết, ta sẽ tìm tới y.

Nói xong, tay trái Tiêu chân nhân nắm chặt lại, rắc một tiếng. Cổ của lão đạo nhân bị ông ta bóp nát, sau đó cái đầu rơi xuống. Tiêu chân nhân nhìn theo cái đầu, phịch một cái, chiếc đầu người đó liền biến thành vũng máu.

- Đại Chu Thiên của ta đã viên mãn.

Tiêu chân nhân nhìn về phía Chu viện trưởng:

- Ngươi lấy gì ra để cản ta?

Sự đột biến trên quảng trường khiến mọi người đều kinh sợ, ngạc nhiên tột đỉnh. Không ai ngờ đại lễ xuất chinh tốt sao lại biến thành mưu nghịch phản loạn? Nếu nói sự xuất hiện của những thích khách này lúc trước đã khiến mọi người cảm thấy khó tin, vậy thì sự phản loạn của Tả Võ Vệ mới là lý do quả thực khiến mọi người ngây ra.

Hai nghìn bộ binh bỗng hướng về phía trước. Dưới sự chỉ huy của tướng quân, hai nhìn mũi tên phủ kín tướng đài. Mục đích của họ chỉ có một, đó chính là bắn chết Hoàng đế trên đài. Mà trước đây, những thích khách đóng giả thành quan Lễ bộ đó, chẳng qua là chút vật hi sinh thôi.

Bởi vì sự xuất hiện của những thích khách đó, Ngu Mãn lâu liền hạ lệnh cho quân đội tập kích.

Cứ như vậy, cho dù giết chết được Hoàng đế thì họ cũng không bị nguyền rủa. Bởi vì, họ có thể nói là thích khách đã giết chết Hoàng đế rồi. Họ mới hạ lệnh bắn tên. Mặc dù đó chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, nhưng nhất định phải có một cái cớ để tuyên bố với bên ngoài.

Mũi tên xé toạc trời cao, che phủ ánh mặt trời.

Nhưng đúng lúc trận tên của Tả Võ Vệ vừa mới hình thành, tiếng bắn tên đó mới vang lên. Trên đài đó bỗng có sự thay đổi, Hoàng đế ngồi phía trên bỗng nhiên biến mất.

Không chỉ có Hoàng đế, toàn bộ mọi người đứng trên đài đều biến mất.

Bao gồm cả trọng thần triều đình Hoài Thu Công, bao gồm cả tám hộ vệ của Hoàng đế.

Ván gỗ trên đài bỗng lật lên, Hoàng đế và tất cả mọi người trên đó đều nhảy xuống dưới. Võ sỹ Kim Qua vây quanh đài và phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử lấy ra chiếc khiên lớn y từ phía dưới đài, cầm trên tay nhanh chóng ngồi xổm xuống bảo vệ xung quanh đài. Khu vực xung quanh điểm tướng đài lập tức được phong kín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.