Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 271: Chuyển biến xấu



Xui xẻo là những binh lính cấm quân không biết rõ tình hình đó, trong số họ dù đã có không ít thích khách, nhưng đại bộ phần mọi người đều là vô tội. Trong khoảnh khắc mưa tên bắn tới đó, những cấm quân này kêu lên thảm thiết lại không tìm được nơi ẩn nấp. Sau trận mưa tên đầu tiên kết thúc, hơn bốn trăm cấm quân còn lại hầu như đều bị thương té nhào trên mặt đất. Người bị thương rên rỉ, kêu la thảm thiết. Mà mũi tên của Tả Võ Vệ thì sắc bén dày đặc, cũng không thể phá vỡ phòng ngự khiên lớn được.

Hoàng đế như sớm đã đoán được tình cảnh này, khi xây dựng điểm tướng đài đã để lại cơ quan.

Nhìn cảnh này, đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu liền biến đổi sắc mặt. Chiếc đài mới được xây dựng xong mấy hôm trước, ai cũng không thể tới xem chiếc đài này có điều gì khác lạ. Còn Ngu Mãn Lâu đã quan sát địa hình rất nhiều lần, duy bỏ qua cũng chính là chiếc đài này.

Hoàng đế đi vào trong đài, mũi tên căn bản không làm tổn thương tới hắn.

Ngu Mãn Lâu vốn nghĩ rằng trận mưa tên có thể bắn người trên đài thành con nhím. Nhưng ngoài bắn hơn bốn trăm cấm quân vốn không hề được Hoàng đế tín nhiệm ra, không có bất kỳ thu hoạch nào. Ngay cả người của Đại Nội Thị Vệ Xử vốn tưởng rằng đã bị Hoàng Đế vứt bỏ cũng đã có chuẩn bị sẵn. Vì vậy có thể thấy Hoàng đế sớm đã có dự tính cục diện ngày hôm nay.

Mặc dù điều này khiến Ngu Mãn Lâu đầy hoảng sợ, nhưng tới lúc này y cũng đã chẳng còn nghi kỵ gì nữa.

Ngu Mãn Lâu cưỡi trên con chiến mã màu trắng. Vẻ mặt y nghiêm trang, giống như là đang trở về chiến trường nhiều năm trước. Y đã từng nhiều lần dẫn quân xuất chinh cho Đại Tùy, không một lần chiến bại. Thành công của y bắt nguồn từ sự thận trọng về chiến tranh và thái độ nghiêm túc. Y quen xem xét kỹ nguy cơ sinh tử của bất kỳ cuộc chiến tranh nào.

Tới giờ, y đã không còn đường lui nữa.

- Cung tiễn thủ bắn ba lượt, thanh lý đám người xung quanh đài.

Y hô lớn hiệu lệnh:

- Kỵ binh quay về ngăn ở đường lớn, Bành Lai Thuận dẫn doanh của ngươi xông lên! Trừ phi dưới đài có địa đạo, bằng không để thoát một người ta sẽ xử lý ngươi theo quân pháp! Ngươi đi phá hủy cái đài đó cho ta! Người bên trong, một người cũng không tha, giết hết.

- Vâng!

Nha tướng Bành Lai Thuận lớn tiếng đáp lời, tiếp nhận cờ lệnh từ tay Ngu Mãn Lâu nhanh chóng chạy về phía trên trận tiền:

- Giết, phá nát đài đó, giết hết cho ta!

Y lớn tiếng hô một câu, rút đao xông tới.

Một nghìn hai trăm người của Chiết Xung doanh lập tức theo y xông lên phía trước. Trong quá trình bộ binh tiến công, phương trận đã biến thành trận đuôi én. Giáo dài dày đặc chỉ lên phía trước, giống như rừng thép đổ xuống.

- Giết!

Ai nấy đều hô lớn:

- Vinh hoa phú quý, chỉ ở ngày hôm nay!

- Mưu nghịch … đúng là có người mưu nghịch!

Lão già tóc bạc trắng đó tái mặt, kéo bạn già một phen:

- Bà chạy mau, đây là phản loạn. Binh mã của Tả Võ Vệ muốn hành thích Bệ hạ, bà hãy mau về nhà đi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài!

Lão thái thái cũng đã bạc trắng đầu kéo tay lão già:

- Còn ông? Về nhà với tôi đi!

- Tôi không đi được!

Ánh mắt lão già nhìn chằm chằm vào đội ngũ trên quảng trường:

- Tôi đã từng là lính của Tả Võ Vệ, là quân nhân phải trung thành với Hoàng đế. Bây giờ Tả Võ Vệ tạo phản rồi, tôi không thể đứng nhìn họ sai lầm.

- Ông già rồi!

Bạn già cầu khẩn nói:

- Chúng ta về nhà thôi. Ông đã không còn là quân nhân nữa rồi.

Lão già chậm rãi mà kiên định lắc đầu:

- Chỉ cần đã từng làm lính một ngày, cả đời đều là quân nhân. Dù tôi đã già rồi, nhưng vẫn có thể vì nước mà giết giặc! Những tên loạn thần nghịch tử xấu xa này đã phá hoại thanh danh Tả Võ Vệ của tôi, sao tôi có thể ngồi yên bỏ mặc được? Nếu Hoàng đế chết rồi … thiên hạ Đại Tùy sẽ đại loạn.

- Đừng đi!

Bạn già dắt ống tay áo của hắn cầu xin:

- Về nhà với tôi đi.

Lão già cầm tay bạn già, lắc đầu:

- Bà về nhà đi, làm vài món ăn chờ ta. Tôi đã vì nước giết chết kẻ địch vô số lần rồi. Khi chinh Đông Sở trong tay đã xách ba cái đầu anh dũng lao về phía trước. Bây giờ, nếu tôi bỏ chạy, có lỗi với vinh quang trước đây!

Ông ta dứt khoát buông tay bạn ra, bước về phía quảng trường.

………

……..

- Có người tạo phản!

Bách tính cũng sôi sục lên. Họ sợ hãi nhìn binh mã của Tả Võ Vệ đó không biết làm sao. Đại đa số mọi người đều quên bỏ chạy, sợ hãi nhìn quảng trường. Từ trước đến giờ họ chưa từng nghĩ, giang sơn Đại Tùy lại có người tạo phản. Đặc biệt là ở Đế Đô, lại có người dám hành thích vua mưu phản!

Đúng lúc này, họ thấy một lão già tóc bạc phơ bước về phía quảng trường.

- Ai đi cùng ta đi giết tặc cứu giá? Là đàn ông thì lên tiếng!

Lão già tay không nắm chặt lớn tiếng quát.

Không ai đáp lại, nghe thấy tiếng la, bọn họ vô thức nhìn sang bên cạnh mình, không biết là ai hét một tiếng chạy thôi, người dân liền bắt đầu chạy tán loạn. Lão già sửng sốt, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng. Nhưng lúc ông ta cho rằng mọi người đã chạy hết rồi, lại thấy đại bộ phận những người chạy trốn đó đều là phụ nữ và người già, con nít. Thanh niên trai tráng thì đều ở lại. Họ do dự, không ai chạy đi.

Lão già vừa phất tay kêu gọi, bỗng thấy sự tình có vẻ không hợp cho lắm.

Bao quanh quang trường đâu chỉ có mười vạn người, tầng trong tầng ngoài còn không biết có bao nhiêu người. Sau khi họ phản ứng lại dù có rất nhiều người bỏ chạy, nhưng vẫn có rất nhiều người ở lại. Mà những người ở lại này, không chỉ có những người già có chung mục đích như ông ta.

Trong số những người ở lại, đại bộ phận đều bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.

Dưới trường bào, là chiến y của Đại Tùy!

Quân đội!

Trong dân chúng không ngờ đã cất giấu không dưới năm mươi nghìn quân đội!

Ồ!

Một tiếng kèn vang lên từ xa, mọi người theo sát nhau phát hiện thấy trên nóc của tòa dân phòng đối diện quảng trường có một tướng quân mặc ngân giáp vẫy một lá cờ lớn. Theo tiếng kèn vang lên và lá cờ của vị tướng quân đó, quân nhân Đại Tùy giả trang dân thường bắt đầu bày trận.

- Vây!

Một tiếng hét vang lên hùng hồn từ bên kia đài, dù quảng trường hỗn loạn đều là tiếng hò hét của mọi người. Nhưng, tiếng hiệu lệnh này đã khiến cho mọi người đều nghe rất rõ ràng. Các binh lính bao vậy xung quanh quảng trường nhanh chóng bày trận. Một trận hình hình vuông từ hơn bốn vạn người dần được hình thành, bao vây binh mã của Tả Võ Vệ lại, chật như nêm cối.

Trên đài, một đại tướng không biết đứng lên từ khi nào, mấy chục thân binh tay cầm khiên bảo vệ cạnh y. Trong tay y cũng cầm một cây cờ lớn. Trên lá cờ đó thêu rồng vàng là đại diện cho hoàng tộc Đại Tùy. Đó là đại tướng quân Tả Vũ Vệ Dương Thuận Hội. Trước đây y ngồi bên cạnh Hoàng đế. Y là đại tướng quân. Y cũng là người của hoàng tộc Dương Thị.

(Tả Vũ Vệ và Tả Võ Vệ là hai vệ khác nhau)

Tiếng kèn phá vỡ trời cao, hùng hồn xa xăm.

Hơn năm mươi nghìn nhân mã như quật khởi đập đê, bao vây phản quân Tả Võ Vệ vào trong.

- Công!

Hiệu lệnh vang lên một lần nữa, Tả Vũ Vệ bao vây xung quanh liền xông lên ép sát phía trước. Binh lính dày đặc tổ thành bức tường bao vây dày đặc, dần thu hẹp vòng vây.

- Cung tiễn thủ!

Ngu Mãn Lâu mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, có đôi chút tuyệt vọng, lớn tiếng hét:

- Ép sát quân địch, kỵ binh xông lên, giết một đường cho ta! Bành Lai Thuận, ngươi không cần quan tâm chuyện gì, tiếp tục tấn công bên phía đài cho ta!

Cung tiễn thủ của Tả Võ Vệ bắt đầu phản công điên cuồng. Tả Võ Vệ thiếu đồ phòng vệ bắt đầu bị tổn thất lớn. Khi tấn công lên, phần lớn binh sỹ đều bị mưa tên bắn ngã, nhưng vẫn giữ được trận hình. Mưa tên dày đặc vô tình lấy đi tính mạng của binh lính, song lại không ngăn được chân của Tả Vũ Vệ tiến lên phía trước.

Sau khi tiến tới gần hơn, ưu thế của Tả Võ Vệ bắt đầu mất đi. Binh lính Tả Vũ Vệ cải trang dân thường chỉ mang theo đao ngắn và nỏ giấu trong người, không mang theo tấm chắn và cung cứng. Liên nỏ có thể giấu vào trong túi, đao ngắn cũng có thể giấu vào trong áo. Nhưng lá chắn và cung cứng thì không thể giấu được. Nếu Tả Võ Vệ không tạo phản, những Tả Vũ Vệ cải trang dân thường này cũng sẽ lặng lẽ rút lui, giống như chưa nhận lệnh gì. Có lẽ Hoàng đế muốn cho Ngu Mãn Lâu cơ hội cuối cùng, lại không chắc chắn là y quả thực dám mưu phản. Cho nên mới có thể để binh lính Tả Vũ Vệ cải trang dân thường.

Tầm bắn của liên nỏ không bằng cung cứng, nhưng một khi khoảng cách kéo gần, ưu thế của liên nỏ không hề bỏ sót.

Võ hầu liên nỏ Đại Tùy có thể bóp cò mười mấy mũi tên, khả năng sát thương còn lớn hơn cung tiễn. Sau khi liên cung của Tả Vũ Vệ bắt đầu phát uy, trận hình của binh lính Tả Võ Vệ dần dần bị mài mòn. Họ giống như bị lưỡi hãi đốn ngã cây lúa, không thể đứng thẳng người được nữa. Ưu thế về số người khiến Tả Vũ Vệ càng ép càng gần, còn Tả Võ Vệ lại không có đường lui.

Nếu muốn mở đường ra ngoài, duy có một cách chính là ba nghìn kỵ binh đó.

- Hầu Đức Hải!

Ngu Mãn Lâu quay người dặn dò:

- Dẫn một nghìn kỵ binh mở đường ra, người còn lại kéo theo!

- Vâng!

Nha tướng Hầu Đức Hải rời đi, tay cầm cờ lệnh, chia ra một nghìn kỵ bình xông về phương tây quảng trường. Quân Tả Vũ Vệ bên này lập tức phản ứng, bộ binh dày đặc kết thành trận hình phòng ngự. Giáo dài trong tay họ xiên về phía trước, đối phó với kỵ binh nhẹ. Bộ binh Đại Tùy có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Một khi kỵ binh nhẹ rơi vào phương trận bộ binh sẽ bị mất đi ưu thế về tốc độ, chỉ có bị tàn sát.

Cục diện bỗng chốc thay đổi, không ai có thể lý giải được tâm tình của Ngu Mãn Lâu lúc này.

Khi y thấy kỵ binh của Hầu Đức Hải như sa vào đầm lầy khó có thể vùng vẫy, y liền biết hôm nay mình bị bao vây khó mà thoát rồi. Nhưng chuyện mà y không biết, đại tướng quân Tả Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung, sớm đã dẫn quân bao vây binh mã còn lại của Tả Võ Vệ y rồi. Cho dù Hầu Đức Hải dẫn kỵ binh xông ra, cũng không mang tới được một viện binh nào.

Đúng lúc này, võ sỹ Kim Qua và Phi Ngư Bào của thị vệ Đại Nội bỗng từ trên đài xuất hiện. Phía dưới đài, các binh lính đẩy ra chục chiếc xe nỏ từ từ bước ra. Trên xe, nhét đầy trọng nỏ lớn nhỏ.

Khi nhìn thấy xe nỏ, trong lòng Bành Lai Thuận bỗng nguội lạnh.

Mặc dù mười xe nỏ không nhiều, nhưng đủ để tiêu diệt lòng quân vốn đã yếu ớt.

Di Thân Vương phủ.

Sắc mặt Dương Dận liền biến đổi. Y cầm tay Thiên Lý Nhãn chậm rãi đặt xuống, lẩm bẩm:

- Tứ ca, không ngờ ngươi cũng đã chuẩn bị đại lễ cho ta rồi …. Nhưng ngươi tưởng rằng ép như vậy là ta sẽ chịu thua sao? Vậy thì ngươi quá coi thường ta rồi.

Y quay người dặn dò:

- Bắn pháo hiệu báo tin cho Tần Lục Thất dẫn người vào cung động thủ! Bắt lấy Hoàng hậu, Thái tử …. Tứ ca, xem ngươi làm thế nào?

Đúng lúc này, bỗng ầm một tiếng, cửa chính Di Thân Vương phủ bị người ta đập nát bên ngoài.

Gỗ vụn bay tứ tung, La Úy Nhiên, lão bản nương, lão già què, Trác Bố Y, còn có hai lão già từ từ bước vào. Theo sau họ là đại đội phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.