Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 290: Lời của Hoàng môn Thị lang



Phương Giải biết Bùi Diễn, cũng biết vị Hoàng môn Thị lang thoạt nhìn rất khiêm tốn này thật ra là quyền lực ngập trời. Cảm thấy có ánh mắt đang dán vào người mình, hắn xoay người lại, phát hiện nhân vật đầy danh vọng, nắm giữ quyền bính triều đình đang nhìn hắn với vẻ đánh giá. Phương Giải vội chắp tay thi lễ từ xa, gọi:

- Bùi đại nhân!

Bùi Diễn gật đầu, cười cười, đi tới hỏi:

- Sao lại đứng ở đây?

Phương Giải đáp:

- Có một số việc muốn bẩm báo hoàng thượng, nhưng người đang bận việc, cho nên hạ quan ở đây chờ hoàng thượng gọi đến.

Bùi Diễn gật đầu:

- Ngoài trời đang mưa, ngươi qua phòng bên kia chờ xem. Khi vào, ta sẽ báo cho Mộc Tam một tiếng, nếu hoàng thượng cho đòi ngươi, hắn sẽ đến phòng đó tìm ngươi. Mưa đầu xuân rất lạnh lẽo, nếu bị nhiễm phong hàn sẽ rất phiền phức.

Phương Giải cảm tạ rồi nói:

- Không sao, cứ để hạ quan chờ ở đây, chút mưa này không hề gì. Hạ quan xuất thân là quân võ, lúc ở biên thành, khí hậu còn lạnh lẽo hơn đế đô nhiều lần, dù có mưa tuyết, việc thao luyện vẫn không ngừng. Giữa ngày đông giá rét, vẫn tay trần múa thương đón gió, nhớ lại cảm thấy như chỉ mới vừa hôm qua.

Bùi Diễn nghe vậy, chợt nhớ ra Phương Giải cũng xuất thân từ biên quân Phan Cố. Ông ta vừa xem bản mật báo đến từ Tây Bắc, trong lòng đầy những suy nghĩ về cuộc huyết án Phan Cố kia, nhìn thấy gã thiếu niên anh tuấn này, chợt nghĩ, hắn là biên quân Phan Cố duy nhất còn lại sau cuộc huyết án đó, lúc hắn rời khỏi Phan Cố, vụ huyết án đó còn chưa xảy ra, nhưng thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm...Thế thì...Gã thiếu niên này có biết tình hình thực tế lúc đó không? Nếu như hắn biết, là sau này mới biết, hay là trước đó đã biết?

Ông ta hơi ngẩn người, chợt cảm thấy ý nghĩa của mình có phần không hợp lý. Hơi áy náy vì sự thất thần của mình, ông ta cười cười, rồi nhìn Phương Giải, nói:

- Giữ quy củ đương nhiên là tốt, nhưng từ trước đến nay, hoàng thượng luôn nhân từ đối với chúng ta, cũng sẽ không vì ngươi tránh mưa mà trách cứ. Phòng bên kia không có ai, người vào trong đó chờ, nếu hoàng thượng quá bận, ngươi sẽ phải chờ lâu, lát nữa ta ra, còn có thể trò chuyện với ngươi.

Ông ta nói thêm:

- Ngươi không biết đâu, ta suốt ngày một mình trong phòng, buồn bực chết được.

Phương Giải không kìm được, cũng mỉm cười, không tiện từ chối ý tốt của người ta, gật đầu:

- Ta sẽ qua bên đó một lát, đa tạ Bùi đại nhân quan tâm.

Bùi Diễn khẽ gật đầu, liền giương dù lên, rảo bước đi về phía Đông Noãn các. Phương Giải đi tới trước cửa căn nhà được gọi là “nội đình” kia, vừa định vén mành bước vào, chợt thấy chồng tấu chương chất cao như núi trên chiếc bàn dài trong phòng, hắn hơi nhíu mày, rốt cuộc quay ra.

Trước khi bước vào Đông Noãn các, Bùi Diễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh Phương Giải vừa vén mành lên liền lui ngay lại. Ông ta lập tức hiểu ngay, nhất định là Phương Giải nhìn thấy phòng đầy tấu chương, không dám tùy tiện bước vào. Bùi Diễn cười cười, tự nhủ thiếu niên này là một người hành động rất cẩn thận.

Phương Giải đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn những giọt mưa nhỏ tí tách rơi, lại nhớ tới chuyện hôm nay mình đánh Tả tiền vệ Ngũ phẩm Nha tướng Lục Âu tàn phế, chuyện này xảy ra bất thình lình, nhưng lúc đó Phương Giải hành động như vậy cũng không phải do nóng đầu bất chợt. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy hình như mình cũng hơi quá tay?

Trong lòng có chuyện suy nghĩ, thời gian dường như qua nhanh hơn.

Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Diễn từ Đông Noãn các đi ra. Lúc tới gần Phương Giải, ông ta không hỏi hắn vì sao không vào phòng, chỉ cười cười:

- Theo ta vào đi, tính ngươi cẩn thận dè dặt, không giống người xuất thân là quân võ. Hoàng thượng đang nghị sự với Binh bộ Thị lang Tông Lương Hổ và mấy vị đại tướng quân, hẳn là trong chốc lát cũng chưa rảnh để gặp ngươi.

Phương Giải cũng không từ chối, đi theo Bùi Diễn vào nội đình.

Bởi vì bị khuất sáng, mặc dù đang là ban ngày, trong phòng vẫn phải thắp đèn dầu. Ngoài trời rất u ám, cho nên trong phòng lại có vẻ sáng sủa hơn nhiều. Phương Giải không đếm kỹ, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy trong nhà thắp hơn mười ngọn đèn. Thấy lúc bước đi, Bùi Diễn vẫn phải nhìn xuống chân, Phương Giải đoán được nhất định thị lực của ông ta không tốt.

Bùi Diễn chỉ chiếc ghế dựa cách đó không xa:

- Ngồi đi, trong phòng hơi bừa bộn.

Phương Giải ngồi xuống ghế, quan sát cách bài trí trong phòng:

- Bùi đại nhân thật sự là vất vả, nếu ta phải xem nhiều tấu chương như vậy, chưa nói phải xem kỹ càng, chỉ xem lướt thôi, cũng chịu không nổi rồi!

- Công việc chúng ta khác nhau thôi mà.

Bùi Diễn mỉm cười, đứng dậy rót cho Phương Giải một chén trà.

Tài liệu trong phòng này quá quan trọng, cho nên ngay cả thám giám hầu hạ và cung nữ cũng không dám tùy tiện ra vào. Bùi Diễn lại thích tự tay pha trà, bởi vậy hầu như các tiểu thái giám và cung nữ không tới đây. Trong góc phòng, bếp lò vẫn đang cháy, hơi nóng đang tỏa ra phía trên chiếc ấm bằng đồng.

Phương Giải vội đứng dậy, Bùi Diễn vỗ vỗ vai hắn, cười nói:

- Không nên quá khách khí, lễ tiết là để làm cho người ta xem thôi, quá chú trọng đến mấy thứ quy củ đó, thật sự là rất mệt mỏi.

Phương Giải nói:

- Có một số quy củ, vẫn không thể bỏ hẳn được.

Bùi Diễn ừ, rồi ngồi xuống, hỏi:

- Có việc gì muốn bẩm báo với hoàng thượng vậy? Đương nhiên...nếu không tiện trả lời ta, cũng không sao cả.

Phương Giải hơi do dự một chút, rồi nói:

- Cũng không có gì không tiện, chỉ có điều hôm nay nhất thời nóng giận, đã đánh cho một nha tướng một trận, tên nha tướng đó do Tả tiền vệ Đại tướng quân La Diệu phái tới kinh thành. Ra tay hơi nặng một chút, làm gãy một cánh tay, bể mấy khúc xương, xem ra phải nằm một chỗ khá lâu rồi.

- Ồ?

Bùi Diễm kinh ngạc kêu lên, hỏi:

- Không phải ngươi xuống Tây Nam gặp La Diệu sao? Sao trước khi đi lại đánh tướng của...

Nói tới đây, Bùi Diễm bỗng dừng lại, rồi như có thâm ý, liếc nhìn Phương Giải. Ánh mắt của ông ta khiến Phương Giải cảm thấy căng thẳng, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ người này thật sự dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình?

...

...

Bùi Diễn không nói hết câu, chỉ cười cười thu hồi ánh mắt lại. Ông ta mở một tấu chương ra, sau khi xem xong, cầm bút phê vào tấu chương hai chữ bằng mực đỏ. Phương Giải vốn không muốn xem, nhưng ngồi gần quá, muốn không nhìn thấy, chỉ có thể quay đầu sang hướng khác.

Hai chữ kia rất bắt mắt.

“Thối lắm”

Cái này...

Phương Giải thầm kinh ngạc, Bùi Diễn thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương, sao lại có thể viết ra hai chữ không nghiêm túc trên một tấu chương nghiêm túc như vậy được? Điều này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Phương Giải. Theo hắn thấy, do quá bận mà hoàng đế không thể xem hết toàn bộ tấu chương, nên mới phái đại thần thân tín đến phê duyệt một phần trong số đó, thế thì viên đại thần này nhất định phải hết sức nghiêm túc mới đúng chứ? Sao ông ta lại có thể viết ra hai chữ tùy tiện đến mức dung tục như vậy?

Có lẽ nhận thấy sự nghi hoặc của Phương Giải, lúc đặt tâu chương qua một bên, Bùi Diễn cười nói:

- Có phải ngươi cảm thấy ta viết hai chữ này quá tùy tiện? Hơn nữa còn làm mất đi sự uy nghiêm của hoàng thượng?

Phương Giải không trả lời, cũng không gật đầu.

Bùi Diễn vừa cười vừa nói:

- Vậy là ngươi vẫn không hiểu chút gì về hoàng thượng...Trong tấu chương vừa rồi, huyện lệnh thành Hỏa Liêu, Giang Hoài Đạo viết rằng, thị trấn chợt hiện điềm lành, có một con rùa khổng lồ cưỡi mây lành bay qua bầu trời, hắn đoán rằng đây là thần thú Huyền Vũ trong truyền thuyết, là điềm báo đại cát.

Nghe tới đó, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phương Giải cũng là hai chữ đó:

“Thối lắm!”

Bùi Diễn lại nói:

- Ngươi nên biết, ngồi ở vị trí nào, nên làm tốt việc của vị trí đó. Nếu hoàng thượng đã giao việc này cho ta, đương nhiên ta không thể lơi lỏng. Ý kiến phúc đáp của ta trên mỗi tấu chương, đều cố gắng dựa theo suy nghĩ và giọng điệu của hoàng thượng mà viết ra. Ngươi cảm thấy hai chữ “thối lắm” có phần không nghiêm túc, đó là vì người hoàn toàn không hiểu tính cách của hoàng thượng...Trước hết, ngay đúng lúc này, mà tên huyện lệnh kia lại báo điềm lành, nếu như để hoàng thượng xem và bút phê, chắc chắn người sẽ còn dùng lời lẽ nghiêm khắc hơn hai chữ này nhiều.

- Vụ án Dương Dận vừa xảy ra, đã có người báo điềm lành, tên kia rõ ràng là tự làm bẽ mặt mình rồi.

Phương Giải cười cười, nói.

Bùi Diễn gật gật đầu:

- Cho dù không có vụ án Dương Dận, hoàng thượng cũng không tin mấy chuyện điềm lành này nọ. Lần trước Quận thủ quận Hoa Sơn dâng thư, nói tận mắt nhìn thấy phượng hoàng trong truyền thuyết trên Hoa Sơn, phượng hoàng có...năm chân, có đôi cánh bảy màu sặc sỡ dài tới hai trượng. Khi xem tấu chương đó, ngươi đoán được hoàng thượng phúc đáp như thế nào không?

Phương Giải lắc đầu. Bùi Diễn cười:

- Luân phiên vả miệng!

- Một lần khác, Quận thừa thành Lâm Hải, Tô An Đạo dâng thư, nói có một con cá lớn dài mấy trăm trượng mắc cạn bên bờ biển, điều thần kỳ là vẩy cá trên thân con cá khổng lồ này, lại xếp thành một bức bản đồ toàn bộ lãnh thổ Đại Tùy!

- Sau khi hoàng thượng biết việc này, trước hết là mắng một câu: “Khốn kiếp thật!”, rồi hạ lệnh, bảo cho viên quận thừa kia vẽ bản đồ toàn bộ lãnh thổ Đại Tùy ngay trước mặt Tổng đốc Tô An Đạo, vẽ được thì miễn tội, vẽ không được thì bị đánh ba mươi hèo, sau đó còn bị cách chức...Nói thật chứ...nếu bảo ta vẽ, ta cũng không vẽ được, bởi vì chỉ có trong cung và Hộ bộ, Binh bộ mới có bản đồ toàn bộ lãnh thổ Đại Tùy, chứ e rằng ngay cả tổng đốc các đạo cũng chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa, dù là bản đồ trong cung, cũng không thể gọi là bản đồ toàn bộ lãnh thổ, đó bất quá chỉ là bản đồ được ghép từ địa đồ của mấy nước bị Đại Tùy tiêu diệt mấy năm qua, hợp lại với bản đồ của chính Đại Tùy mà vẽ ra thôi.

Phương Giải không kìm được, hỏi:

- Vì sao không phái chuyên gia đi vẽ?

- Nói dễ vậy sao?

Bùi Diễn đáp:

- Lãnh thổ Đại Tùy quá lớn, muốn vẽ bản đồ toàn bộ, đâu phải chuyện đơn giản? Hao tốn nhân lực, vật lực và thời gian, lớn đến mức nào? Huống chi, lãnh thổ Đại Tùy dù sao cũng đang mở rộng, muốn vẽ cho thật hoàn chỉnh, lại càng khó. Bản đồ vẽ thời Thái tổ, đến thời Thái tông đã trở thành phế thải. Sau khi Thái tông đánh hạ toàn bộ Giang Nam, bắt đầu sai Hộ bộ bắt tay vào thực hiện việc này, nhưng chỉ riêng việc quan sát thực địa núi non, sông ngòi trên toàn quốc, đã là biết bao công trình rồi? Chưa nói đến quan sát từng thôn trấn nhỏ...

Bùi Diễn lắc lắc đầu:

- Nếu không có một người vô cùng có trách nhiệm cả đời theo đuổi việc này, sẽ rất khó hoàn thành.

Phương Giải không thể không thừa nhận, ở thời đại này, nếu muốn điều tra cho khắp đông tây nam bắc của toàn bộ đế quốc mênh mông mấy vạn dặm này, thật sự là quá khó khăn. Nếu phát động các địa phương cùng làm, rồi sau đó tập hợp lại, nghe có vẻ đơn giản hơn, nhưng như vậy lúc tập hợp lại, đến tám, chín phần là các bản đồ sẽ không khớp nhau.

Từ hai chữ “Thối lắm” này, Bùi Diễn nói nhiều như vậy, cho thấy ông ta cũng hơi thích Phương Giải, cho nên không hà tiện lời nói. Ông ta lại mởi một bản tấu chương ra, vừa xem vừa hỏi:

- Lúc nãy ngươi nói, ngươi xảy ra mâu thuẫn với nha tướng của La đại tướng quân, thế cái lý đứng về phía ngươi chứ?

- Cũng có một chút. Cái gã Lục Âu đánh Hồng Tụ Chiêu, đánh cả tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu, nhục mạ Tức Họa Mi và Tức Chúc Tâm. Ta định can ra, nhưng hắn ta tính tình hung bạo, một câu không hợp ý là động thủ ngay.

- Không cần để ý.

Bùi Diễn gật đầu:

- Nếu cái lý ở phía ngươi, thì không cần phải sợ, người của Tả tiền vệ có ngang ngược cỡ nào, cũng không đến lượt họ đến đế đô thể hiện uy phong. Ngươi sắp đi Tây Nam rồi, lúc này lại xảy ra mâu thuẫn với người của Tả tiền vệ, thoạt nhìn chuyện này bất lợi đối với ngươi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn. Ngươi có chuyện không vui với người của Tả tiền vệ, ít ra người trong triều đình lại vui vẻ...Hẳn là ngươi biết, phần lớn người trong triều đình đều không thích La đại tướng quân.

- Vì sao?

Phương Giải không kìm được, buột miệng hỏi.

- Bởi vì quyền bính của hắn lớn.

Bùi Diễn trả lời thẳng thắn:

- Ban đầu hoàng thượng cho ngươi đi Tây Nam, không ít đại nhân trong triều đều phản đối. Thứ nhất, nói ngươi không đủ từng trải, khó có thể đại biểu cho sự uy nghiêm của hoàng gia. Thứ hai, nói ngươi xuất thân là quan võ, khó tránh khỏi sẽ ăn cánh với La Diệu. Thứ ba, nói ngươi chưa hoàn thành việc học ở Diễn Võ viện, nhận trọng trách này là không hợp với quy định.

- Nhưng hiện giờ ngươi đã đánh người của La Diệu tàn phế, ngoài người của Ngự Sử đài ra, sẽ không có ai ngăn ngươi nữa đâu!

Bùi Diễn cười cười:

- Hơn nữa, Hoàng Đế cũng yên tâm đối với ngươi. Ngươi đánh người của Tả tiền vệ, chẳng lẽ Tả tiền vệ còn có thiện cảm đối với ngươi được sao? Hoàng thượng cũng không muốn, người do mình phái đi, lại có quan hệ quá tốt với người ở địa phương. Phương Giải...gần mười năm nay, ngươi là thiếu niên thông minh nhất mà ta thấy.

Phương Giải “a” một tiếng, che giấu ánh mắt kinh ngạc của mình.

Hắn thầm than trong lòng, chỉ từ một câu nói của mình, Bùi Diễn đã đoán ra được tâm tư của mình, người này...bụng dạ thật quá sâu sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.