Trên người Trác Bố Y đã đầy những vết thương, Họa Địa Vi Lao của tăng nhân áo trắng còn mạnh hơn Họa Địa Vi Lao của hắn. Hắn dốc hết toàn lực công kích, căn bản không có ý nghĩa gì với tăng nhân kia. Nhưng trong lúc Trác Bố Y nghe thấy tăng nhân kia nói gã ta là Phật Tông Thiên Tôn thì sự đau đớn ban đầu trong lòng Trác Bố Y lại nhẹ nhõm hơn một chút.
Phật Tông Tứ Đại Thiên Tôn, lúc trước hắn đã từng chứng kiến tu vi của Trí Tuệ Thiên Tôn. Ban đầu ở đế đô, dưới sức tấn công của sáu đại cao thủ mà Trí Tuệ vẫn có thể thoát thân ra được.
Lúc này hắn một mình đối mặt một Thiên Tôn, không đấu lại được cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Cái chết của Trư Tiểu Hoa lại khiến trong lòng Trác Bố Y bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn tăng nhân kia, lạnh lùng cười nói:
- Cái mà ngươi gọi là “Nhất pháp thông vạn pháp thông” chẳng qua cũng là câu chuyện cười mà thôi. Thứ mà ngươi triển khai ra cũng là đồ hữu kỳ biểu…Chẳng qua là dựa vào tu vi cao siêu của ngươi, dùng nội công hóa thành bộ dạng đó.
Tăng nhân kia nhìn Trư Tiểu Hoa, lập tức thu ánh mắt lại, dường như đã hết hứng thú với Trác Bố Y:
- Tùy nhân quả nhiên là những hạng người ngu ngốc. Trước đó ta có nói giết ngươi thật đáng tiếc nhưng câu này sai rồi. Kể cả giết hết Tùy nhân các ngươi, thậm chí giết tất cả những nơi người Tùy sinh ra đều không phải chuyện gì đáng tiếc. Tâm các ngươi đã bị hoàng đế của các ngươi làm ô nhiễm rồi, phật pháp cũng không có cách nào rửa sạch được.
Gã ta giơ tay lên, chỉ về hướng trán của Trác Bố Y.
Một nội lực rất mạnh phát ra từ hướng ngón tay gã chỉ, bắn thẳng đến phía của Trác Bố Y.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng cười hưng phấn từ xa vọng lại. Lúc tiếng cười đó phát ra, người vẫn còn ở rất xa nhưng lúc tiếng cười dứt thì người cũng đến gần trước mặt.
- Tiểu Cáp! Cuối cùng cũng được đánh nhau rồi!
Người đi đầu vung tay lên, vòng tròn mà tăng nhân áo trắng giam cầm Trác Bố Y bị chấn động hướng trệch một chút. Lực chỉ của tăng nhân áo trắng bắn qua thái dương của hắn, để lại vết máu ở huyệt thái dương.
Người nhảy qua đó là Trần Hanh và Trần Cáp. Trần Hanh ra tay đánh văng Trác Bố Y ra, Trần Cáp với tiếng kêu kì quái đánh một trưởng về phía đầu của tăng nhân áo trắng.
Trần Hanh vụt đến bên cạnh Trác Bố Y, giơ tay kéo vòng tròn trong đó ra. Lúc tay chạm vào vòng tròn đó thì bị chấn động một chút, lúc này khiến hắn sửng sốt. Hắn cho tay vào vòng tròn đó, sau đó giơ hai tay hung hăng xé vòng tròn đó ra, giống như xé quả dưa hấu vậy, xé vòng tròn thành hai nửa.
- Ta không tin không xé được ngươi!
Trần Hanh bĩu môi, nhìn Trác Bố Y một cái nói:
- Tiểu Phương Phương bảo chúng ta tới cứu ngươi, bọn họ chạy chậm quá…Ngươi trước tiên cứ ngồi đó, chớ động đậy, chúng ta đánh nhau, gã ta đánh ngươi, bọn ta sẽ đánh gã.
Nói xong câu đó, Trần Hanh xoay người đánh về phía tăng nhân áo trắng.
Một chưởng của Trần Cáp bị tăng nhân áo trắng phất ống tay đẩy ra nhưng hắn ta căn bản không để ý. Dưới nội công thâm hậu của tăng nhân, người của Trần Cáp giống như một cái cây hung hăn chui vào, lúc tăng nhân đến gần thì tay phải của hắn bị nắm chặt lại.
Xem ra, đúng là muốn vặn đầu của tăng nhân áo trắng xuống.
Tăng nhân áo trắng nhíu mày, một tay khẽ kéo hướng về phía trước. Tay của gã và tay của Trần Cáp chạm vào nhau, lập tức có nguyên khí cuồng bạo bay ra bên ngoài. Sóng nổi lên đó làm đứt gãy cây cỏ bốn phía, giống như lưỡi đao xẹt ngang vậy.
Trong lúc tăng nhân áo trắng nghĩ cách đánh văng Trần Cáp ra thì Trần Hanh nhảy lên định nắm lấy đầu của tăng nhân. Bọn họ căn bản không có chiêu thức gì kỳ diệu, ra tay đều dựa vào nội công thâm hậu và tốc độ siêu tuyệt. Tay khác của tăng nhân chỉ có thể nhấc lên, chặn lại thế tấn công của Trần Hanh.
Nhìn từ xa lại giống như ba người tay nắm tay đứng cùng một chỗ vậy.
Sau khi chặn lại thế tấn công của Trần Hanh và Trần Cáp, tăng nhân kia gắn kết nội công muốn đẩy hai người kia ra. Nhưng lúc này gã mới phát hiện, tu vi của hai người này lại kỳ dị đến vậy. Tay phải và trái của gã giống như bị dính chặt lại, căn bản không rút ra được, nhưng nội công của hai người kia thì vô cùng thâm hậu, nếu như mình thu nội công lại thì lập tức bị nội công của hai người này đánh vào trong cơ thể. Nếu như không cẩn thận thì mình sẽ bị nội công làm trọng thương.
Nhưng với thân phận tu vi của gã thì sao có thể trốn tránh.
- Muốn hút ta sao?
Khóe miệng tăng nhân mấp máy, sau đó cổ tay gã lật lại, gã nói:
- Vậy phải xem ai mạnh hơn đã!
Trong nháy mắt, trong lòng bàn tay của gã hình như xuất hiện một hắc động, nội công trên tay của Trần Hanh và Trần Cáp giống như nước vỡ đê đều bị cuốn vào trong hắc động đó.
Lần này làm cho bọn họ sợ hết hồn.
- Ôi…Tiểu Cáp, y cũng biết hút!
- Đừng sợ! Chúng ta sẽ cùng so với y xem ai hút lợi hại hơn!
Hai người một trái một phải đứng ở bên cạnh tăng nhân áo trắng, ngưng thần ứng phó với lực hút trong bàn tay của tăng nhân đó.
Trác Bố Y Thoát ra lồng giam, nhổ ra một bụm máu, nhìn thấy lão ngoan đồng vội vàng hô:
- Các ngươi không phải vẫn còn một tay sao, sao lại không dùng đến?
- Đúng vậy!
Trần Hanh hô lên với niềm vui bất ngờ:
- Chúng ta có bốn tay, gã ta chỉ có hai tay…Ha ha!
Trần Cáp cũng ngây ngô cười theo, sau đó hai người lần lượt nhấc cánh tay lên nắm lấy trán của tăng nhân, trong mắt tăng nhân lóe lên tia tức giận, thân thể gã chuyển mạnh. Trần Hanh và Trần Cáp đã bị kéo quay vòng lên, tốc độ quay chuyển càng ngày càng nhanh, xem ra ba người giống như một con quay lớn vô cùng.
- Mở!
Trong khi chuyển động tăng nhân lạnh lùng quát một tiếng, sau đó lực hút trên hai tay đồng thời mở ra. Trần Hanh và Trần Cáp bị quán tính quăng ra ngoài, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên đó là hai người này dường như con chim yến bay trên không trung, tâm đầu ý hợp bắt đầu đảo quanh tăng nhân.
Ban đầu là tăng nhân quăng hai người họ xoay vòng, giờ đây là hai người họ vây quanh tăng nhân.
Trong khi chuyển động, nắm đấm như vũ bão của hai người đập đến trên người tăng nhân. Tốc độ ra quyền này căn bản không phải mắt thường có thể nhìn thấy được mà hoàn toàn vượt qua giới hạn thân người.
Quá nhanh, nhanh đến mức đến Trác Bố Y cũng không nhìn rõ hai người bọn họ rốt cuộc ra bao nhiêu quyền, mỗi quyền đánh những hướng nào.
Hai cánh tay tăng nhân nhanh cùng lúc, một chiêu không rơi chặn tất cả thế tấn công của Trần Hanh Trần Cáp ở bên ngoài. Âm thanh sáu tay chạm vào nhau, dần dần cũng chỉ nghe thấy một âm thanh, âm thanh không gián đoán.
Tốc độ này không thể diễn tả bằng lời nói.
…
…
Mộc Tiểu Yêu từ giữa không trung rơi xuống, ôm lấy Trác Bố Y nhảy sang một bên.
Phương Giải bảo vệ ở bên cạnh nàng, thanh đao trong tay bắn ra một tia hàn quang.
Bọn họ ở bên cạnh một cây đại thụ, Trầm Khuynh Phiến đứng ở trên cây ngưng thần nhìn ba người kia giao tranh không thể tin nổi. Ánh mắt của nàng ngưng trọng vô cùng, dường như đang suy nghĩ xem nên ra tay như nào. Mắt thấy thế tấn công của Trần Hanh và Trần Cáp không thể phá được thế phòng ngự của tăng nhân, còn hai tên ngu si kia “bướng bỉnh” quên cách thức biến ảo, trước nay chưa từng nhìn thấy ai ra tay nhanh như bọn họ, vì vậy hai người này nổi lên lòng hiếu thắng.
Bọn họ vốn có tính trẻ con, quyết làm một việc thì đâu có quan tâm đến những việc khác nữa.
Vì vậy hai người này đánh nhanh thắng nhanh, thế tấn công đều trên đôi bàn tay.
Tăng nhân áo trắng kia lấy hai tay đánh bốn tay, không ngờ lại giữ vững như núi Thái Sơn không thể phá nổi.
Trầm Khuynh Phiến đã trầm mặc chừng một phút đồng hồ, bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía trước.
Trong chiến đoàn ở phía dưới, tăng nhân áo trắng đột nhiên sắc mặt mạnh mẽ rồi co rút thân người lại. Gã thoát khỏi chiến đoàn, một trường kiếm vô hình từ chỗ y đứng bắn lên trên. Trầm Khuynh Phiến cũng không có lựa chọn công kích trực tiếp, bởi vì nàng phát hiện, cứ coi như kiếm khí của mình tấn công trực tiếp thì tăng nhân áo trắng vẫn có thừa lực để phòng ngự. Tốc độ của Trần Hanh Trần Cáp đã gần như cực điểm nhưng xem ra tăng nhân kia vẫn thừa lực.
Vì vậy nàng lựa chọn đánh bất ngờ.
Kiếm khí vô hình từ đất đột nhiên chui lên, vốn tưởng rằng có thể một chiêu là thấy hiệu quả nhưng thật không ngờ tăng nhân lại nhạy cảm với nguyên khí trời đất như vậy, lập tức nhận ra nguy cơ dưới chân mình. Gã dựng người lên, hai tay trên không trung, một chưởng công hướng đến huynh đệ Trần thị trên mặt đất, một chưởng công hướng Trầm Khuynh Phiến trên cây đại thụ.
- Đại Luân Phật Thủ!
- Rầm một tiếng!
Trong chớp mắt Trần Hanh và Trần Cáp lắc mình né tránh một cái. Nơi bọn họ đứng ban đầu bị đè sụp đổ, một chưởng dài sáu bảy mét ấn xuống, không ngờ ấn đè mặt đất xuống nửa mét. Còn một bên, sau khi nhận thức được và tránh ra, cây đại thụ mà Mộc Tiểu Yêu đứng kia cũng bị chưởng phong đổ gãy nhưng cây đó đổ xuống cũng chưa kết thúc, chưởng ấn đó hướng ra bên ngoài mấy chục mét, đường qua lại và tất cả cây đều bị phá hủy.
Hai chưởng, bức lui ba đại cao thủ.
Trần Hanh và Trần Cáp nhìn chưởng ấn ở phía trước, hai người đều kinh ngạc há to miệng. Trần Hanh ngồi xổm ở bên cạnh hố mà chưởng ấn tạo ra, giơ tay mình ra, sau khi khoa tay múa chân một chút bỗng nhiên kêu lên:
- Tiểu Cáp Tiểu Cáp! Cái này thú vị lắm! Ta cũng muốn luyện cái này, ta cũng muốn luyện!
Trần Cáp bĩu môi nói:
- Nếu ngươi luyện cái này thì ta sẽ luyện chân!
Hắn chổng mông lên, lập tức ngồi trên đất, cởi quăng giày sang môt bên, dùng một chân thối đạp vài cái về phía tăng nhân kia.
- Dấu chân mà ta luyện còn lớn hơn dấu bàn tay của ngươi!
Hắn đạp lên không trung vài cái nhưng không được nên chỉ phí công.
Phương Giải nhíu mày, trong lòng tự nhủ, hai người kia quả nhiên là trong lúc quan trọng không đáng tin cậy chút nào. Hắn và Mộc Tiểu Yêu dìu Trác Bố Y tụ hợp cùng với Trầm Khuynh Phiến, đề phòng nhìn tăng nhân áo trắng kia.
Sau khi tung ra hai chưởng, tăng nhân không tiếp tục ra tay nữa mà cẩn thận quan sát Phương Giải.
- Hoàn mỹ vô khuyết!
Gã không kìm nổi thấp giọng tán thưởng một câu.
Gã đi về phía trước vài bước, nhìn Phương Giải giống như nhìn báu vật hiếm có trên đời. Ánh mắt của gã đảo qua đảo lại trên người Phương Giải, không che giấu chút nào sự tham lam và sự tận hưởng.
- Vốn định sau khi đến Ung Châu sẽ đến gặp ngươi, nếu ngươi đã đến rồi…
Tăng nhân áo trắng nhìn Phương Giải mỉm cười nói:
- Dứt khoát phải nói trước với ngươi một câu, không lâu sau có thể ngươi phải đối mặt với một lựa chọn, đến lúc đó đứng ở vị trí nào sẽ do ngươi quyết định. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi là, một bước sai sẽ sai bước tiếp theo…Ngươi có được thân thể hiện giờ rõ ràng là kiệt tác của trời đất, ta thật sự không dám tin sẽ có thân thể hoàn mĩ như vậy. Phương Giải! Quả nhiên ngươi đã khiến ta không uổng công đi một chuyến, chỉ nhìn ngươi một cái cũng không uổng.
- Ngươi là ai?
Phương Giải đề phòng mà hỏi.
- Ta ư?
Tăng nhân chợt phát hiện ống tay áo của mình bị rách một chút, không kìm nổi khẽ nhíu mày. Gã quay đầu nhìn về phía Trần Hanh Trần Cáp vẫn còn ở đằng kia tranh luận luyện chân hay luyện tay, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận.
- Thôi bỏ đi… Hai người bọn họ là người của ngươi, ta sẽ không truy cứu nữa!
Tăng nhân áo trắng nhìn về phía Phương Giải, rất nghiêm túc hỏi:
- Chắc ngươi biết Phật Tông Minh Vương tọa hạ có Tứ Đại Thiên Tôn?
- Biết!
Phương Giải gật đầu.
- Mấy ngày trước nghe nói nhị sư huynh Trí Tuệ đã vẫn lạc ở Trường An rồi…
Tăng nhân khẽ thở dài nói:
- Mặc dù tu vi của hắn hơi yếu một chút nhưng ta vẫn không ngờ lại vẫn lạc ở đó. Ta vốn nghĩ rằng cho dù hắn không thể dẹp yên giang hồ Đại Tùy, thì cũng có thể rời đi được. Giờ đây xem ra ta đã đánh giá cao hắn và đánh giá thấp giang hồ người Tùy rồi.
Gã hếch cằm lên nói:
- Minh Vương tọa hạ Tứ Đại Thiên Tôn, ta là Tứ Thiên Tôn Thích Nguyên."
- Ngươi?
Phương Giải biến sắc, gần như là theo bản năng hỏi:
- Ngươi không phải là bị người ta đánh trọng thương vào mười ba năm trước sao?
- Ngươi cũng biết không ít nhỉ…
Tăng nhân nói:
- Cho nên ta bế quan mười ba năm rồi.
Gã nhìn mọi người một cái, sau đó nói:
- Nếu như hôm nay đã gặp ngươi thì tất nhiên không thể giết bọn họ. Ta đến Ung Châu trước đợi ngươi, đến lúc đó nghe xem ngươi lựa chọn như thế nào.
Nói xong câu đó gã xoay người đi, Phương Giải vội vàng hỏi: