Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 330: Nhiếp Tiểu Cúc thêu thùa



Huyện An Lai được tu sửa lại sau khi Đại Tùy diệt Thương. Lúc trước thị trấn này bị sông Lạc Thủy bao phủ do thay đổi tuyến đường. Phần lớn dân chúng trong thành đều táng thân dưới đáy nước. Cho dù tới hiện tại, thỉnh thoảng vẫn có thể nhặt được xương cốt ở nơi hoang vắng. Cũng chính vì trận lũ lụt này, mà miếu thờ vốn tan hoang trong thành càng thêm rách nát.

Lúc thuyền của Phương Giải cập bờ, đã nhận được tin Huyện lệnh Huyện An Lai Tôn Mậu Tài và Huyện thừa Lý Hắc Thát đã dẫn người chờ sẵn ở bờ biển. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghênh đón khâm sai đại nhân tới, cho nên thoạt nhìn có chút khẩn trương. Đương nhiên, áp lực này không phải hoàn toàn tới từ đám người Phương Giải, tương đối mà nói Tứ Phẩm tướng quân Diệp Cận Nam của Tả Tiền Vệ mới khiến bọn họ sợ hãi.

Để tỏ lòng tôn kính, Huyện lệnh Huyện thừa chẳng những mang theo các Huyện lại và thân hào địa phương, thậm chỉ còn mời các cụ già sáu mươi tuổi trở lên xếp thành hàng hoan nghênh. Đây là cách làm rất hay mà quan viên địa phương hay dùng. Tuy đây là lần đầu tiên Tôn Mậu Tài và Lý Hắc Thát nghênh đón khâm sai, nhưng chưa phải là chưa từng nghe phương pháp đó.

Thứ nhất, mời các dân chúng lớn tuổi tới đón tiếp là đại biểu cho sự tôn kính. Lúc trước Hoàng Đế xuất hành, tới nơi nào cũng đều an bài như vậy.

Thứ hai, đây là cách để biểu hiện chiến tích của mình. Để cho các cụ già lớn tuổi và khỏe mạnh ra nghênh tiếp, đại biểu cho quan địa phương làm việc đúng cách. Dân chúng sống tới tuổi đấy rồi còn rất khỏe mạnh, thật không phụ lòng các quan phụ mẫu.

Tuy đây cũng là lần đầu tiên Phương Giải làm khâm sai, nhưng dọc đường hắn đã gặp nhiều kiểu này rồi.

Hắn rất ôn hòa và lễ phép bắt chuyện với từng cụ già một, hỏi một ít về chuyện nhà. Chẳng hạn như lương thực có đủ ăn không, thân thể thế nào, con cái trong nhà có hiếu thuận không. Mấy điều này Phương Giải đã quen rồi, mà biểu hiện của hắn còn chân thành hơn cả những quan viên kia.

Nghi thức nghênh đón đơn giản mà long trọng, không có chút tỳ vết nào.

Phương Giải dưới sự tiền hô hậu ủng đi lên xe ngựa, xuất phát về hướng huyện thành An Lai. Cấm quân và phi ngư bào mặc quần áo rực rỡ khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, nhưng cũng thể hiện ra sự uy nghiêm của Hoàng gia. Khâm sai xuất hành chính là đại diện cho Thiên Tử. Mặc dù chức quan của khâm sai không cao, nhưng đối mặt với Tổng Đốc một đạo cũng không cần thi lễ.

Bởi vì đi ngược chiều gió, cho nên tới trễ một ít so với dự tính. Lúc đội ngũ vào thành sắc trời đã hơi tối. Đám người Phương Giải không tới Huyện nha mà là tới thẳng nơi Tôn Mậu Tài an bài. Tòa nhà này là của một thân hào nông thôn nhường lại. Tuy không lớn cho lắm, nhưng mang đầy đủ phong cảnh của vùng Giang Nam sông nước.

Bởi vì chỉ dừng lại có một ngày, nên Phương Giải không cự tuyệt Huyện lệnh an bài tiệc tối. Tuy nhiên do thời gian còn sớm, nên đoàn người tắm rửa nghỉ ngơi trước.

Tòa nhà này chiếm diện tích cũng không lớn, nhưng được cái đầy đủ tiện nghi. Phương Giải bắt đầu có trí nhớ lúc ở thành Đại Lý của Nam Yến, nhưng nơi đó không phải là nơi bắt đầu nhân sinh của hắn. Hắn không có ấn tượng với khoảng thời gian mà trước khi hắn thức tỉnh, mà chỉ bắt đầu từ lúc hắn chạy trốn. Nhưng mấy người Trầm Khuynh Phiến đều nói rằng không phải bắt đầu từ Ung Châu. Cái người hùng mạnh kia giao hắn cho Mộc Tiểu Yêu lúc ở tông môn của hai nàng.

Lúc đó, những người bảo vệ khác của Phương Giải cũng đã tụ tập lại.

Tông môn của Trầm Khuynh Phiến ở Ma Sơn, cách Ung Châu chừng sáu trăm km, thuộc khu vực của Nam Yến, nằm về phía nam của thành Đại Lý.

Sau khi tắm rửa xong, thay đổi một bộ quần áo mới, Phương Giải ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ. Huyện An Lai cách Ung Châu còn có 500 km, nhưng cách thành Đại Lý cũng chỉ chừng 700, 800 km. Nơi này cách nơi hắn bắt đầu sinh ra cũng không xa. Càng tới gần càng khiến cho tâm tình của hắn càng phức tạp.

Trầm Khuynh Phiến sẽ không lừa hắn, hành trình chạy trốn là bắt đầu từ núi Ma Sơn. Nhưng có thể khẳng định rằng người hùng mạnh kia giao hắn vẫn còn trong tã lót cho Mộc Tiểu Yêu, lúc đó rốt cuộc hắn sinh ra đã được bao lâu rồi?

Mà trước khi tới núi Ma Sơn, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Lúc Phương Giải có ý thức, là lúc cảm thấy mình bị người ta tranh đoạt. Lúc đó Trầm Khuynh Phiến mới mười tuổi, nàng muốn ném hắn vào trong hố lửa. Khi đó trong mắt Trầm Khuynh Phiến đầy hận ý.

Trong lúc mơ hồ Phương Giải cảm thấy linh hồn của mình đang tranh đoạt với một đứa con nít. Mà thân thể này cất giấu một bí mật thật lớn. Kỳ thực ngay từ lúc đầu mình đã bị bí mật này ảnh hưởng. Nếu như mình là mấu chốt, thì mấu chốt này đã thay đổi rồi.

Phương Giải ngồi trong phòng lâm vào trầm tư. Có lẽ vì nơi này xúc động tới tâm cảnh của hắn. Hắn cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hắn thức tỉnh, tuy biết đó chỉ phí công vô ích, nhưng hắn không chịu từ bỏ. Nếu như hắn đoạt lấy thân thể của đứa bé đó, thì đứa bé đó rốt cuộc là ai?

Nếu như là La Diệu tự mình ra tay, vậy thì đứa bé đó rốt cuộc có quan hệ gì với La Diệu?

Không phải là Phương Giải không nghĩ tới mình có thể là con riêng của La Diệu. Nhưng mười bảy năm trước, con thứ của La Diệu là La Văn đã ba, bốn tuổi. Cho dù có thêm một đứa con thì cũng không cần đưa mình ra ngoài. Ở Tây Nam, ai có thể uy hiếp được La Diệu?

Cho nên, việc này thật khó hiểu.

Mà hai mươi mấy năm trước, lúc La Diệu còn chưa phải là Đại tướng quân của Tả Tiền Vệ, y đã tự tay giết La Vũ rồi. Ba, bốn năm sau, La Diệu có con thứ là La Văn, lại ba, bốn năm sau, mới có Phương Giải…

Nhìn như có liên hệ, kỳ thực chẳng có liên hệ chút nào.

Càng tới gần Ung Châu, cảm giác lo lắng và sợ hãi kia càng đậm. Phương Giải mong muốn tìm được chân tướng ở chỗ này, nhưng lại sợ biết được chân tướng.

Đang lúc hắn suy nghĩ vẩn vơ, thì Mộc Tiểu Yêu ở bên ngoài gõ cửa.

- Huyện lệnh Tôn Mậu Tài đang chờ bên ngoài, nói là đã bày xong tiệc rượu ở Hòa Hưng lâu.

- Ừ.

Phương Giải lắc đầu đứng lên, dứt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra.

Phương Giải mặc một bộ thường phục thoạt nhìn anh khí, trên mặt đã không còn vẻ non nớt. Lúc hắn rời khỏi nơi này vẫn chỉ nằm trong tã lót, giờ hắn đã trưởng thành. Mười bảy năm nháy mắt trôi qua, ai biết nơi này là nơi bắt đầu hay là nơi kết thúc?

Lúc đi ra khỏi phòng, hắn hít sâu một hơi, tự nói với mình rằng, đã tới nơi này rồi, lo lắng và sợ hãi cũng vô dụng.





Tây Nam có nhiều tập tục khác với trung nguyên, chẳng hạn như đi đường. Ở phương bắc sử dụng phổ biến nhất chính là xe ngựa. Đại Tùy nuôi dưỡng không ra chiến mã, nhưng phương bắc lại không khan hiếm ngựa thồ. Chẳng hạn như trong thành Trường An, mỗi một con đường đều có xe ngựa chuyên môn đón khách đi khắp cả thành. Còn ở phía nam dùng thuyền nhiều hơn, còn đi lại trong thành thì dùng cáng tre. Cấu tạo cáng tre rất đơn giản, chính là một cái ghế buộc vào hai cây trúc, rồi do hai nam tử cường tráng khiêng.

Lúc chạy trốn Phương Giải có gặp qua kiểu phương tiện này, nhưng chưa từng ngồi qua. Cho nên lúc nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân ở ngoài cửa mời hắn ngồi lên cáng tre, Phương Giải không nhịn được có chút sửng sốt. Tuy hai nam tử khiêng cáng kia thoạt nhìn rất khỏe mạnh, cường tráng, nhưng Phương Giải vẫn không thích ngồi kiểu này cho lắm.

Huyện lệnh Tôn Mậu Tài thấy Phương Giải do dự, còn tưởng rằng vị quý nhân từ thành Trường An tới này có chút sợ hãi, y âm thầm cười nhạo hóa ra chỉ là gối thêu hoa, vẻ mặt bên ngoài lại tươi cười:

- Tước gia yên tâm, ngồi trên này rất chắc chắn, mà hai người khiêng này có kinh nghiệm đầy mình, chưa từng làm ngã ai bao giờ.

Ở huyện An Lai này Tôn Mậu Tài rất ít khi nhìn thấy vị quý công tử như vậy. Ở trong ấn tượng của y, cho dù là con trai La Văn của Đại tướng quân, tính cách kiêu ngạo nhưng võ nghệ không tầm thường, nên cũng không e ngại ngồi cáng tre.

Vị tới từ kinh thành này đúng là công tử bột, không ngờ ngồi cáng tre thôi cũng thấy sợ.

Phương Giải do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

- Ta đi bộ là được.

Huyện An Lai vốn không lớn, khâm sai đại nhân muốn đi bộ, Tôn Mậu Tài tất nhiên sẽ không tiện cự tuyệt. Vì thế y liền đi trước dẫn đường, những người khác đều đi theo sau Phương Giải. Huyện thừa Lý Hắc Thát và Tôn Mậu Tài đều có chung suy nghĩ, cho nên ánh mắt nhìn về phía Phương Giải mang chút khinh miệt.

Đang lúc vẻ mặt của y hơi có chút biểu lộ, thì bỗng cảm giác cả người đều lạnh. Y nhìn sang bên cạnh, phát hiện tướng quân Diệp Cận Nam chính đang lạnh lùng nhìn mình.

Kỳ thực y kính trọng khâm sai đại nhân chỉ là giả bộ, nhưng đối với người của Tả Tiền Vệ là sợ hãi tới tận trong khung. Cho nên y lập tức cúi đầu xuống, không dám làm càn nữa.

Đoàn người đi tới Hòa Hưng lâu, ven đường có sai dịch huyện nha xua đuổi người đi đường. Phương Giải nhìn những kẻ hồ giả hổ uy này, không che dấu sự chán ghét trong mắt. Tôn Mậu Tài đi phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Phương Giải, cho nên tất nhiên nhìn ra được vẻ mặt của Phương Giải. Trong lòng y căng thẳng, nhưng không hiểu vị thanh niên quý nhân này bất mãn cái gì.

Người như thế nếu không phải là già mồm cãi láo, thì cũng chính là công tử bột tay trói gà không chặt. Lại cố tình giả bộ cái vẻ kiêu ngạo. Chỉ sợ một nam tử nâng cán cũng có thể đánh ngã mười tên công tử bột như vậy. Những quý nhân mà thành Trường An ca ngợi thật giống như làm bằng bột, dính chút nước là tan. Hiện tại xem chỉ là lời đổn thổi không đáng tin mà thôi.

Tôn Mậu Tài vừa đi vừa nghĩ thầm, cho nên trong lòng càng thêm vui vẻ.

Đang lúc còn cách Hòa Hưng Lầu chưa tới trăm mét, đang lúc đám nha dịch đang chạy về phía trước cửa Hòa Hưng Lầu để xếp thành hàng chờ đón, thì bỗng nhiên có một dân chúng từ đường cái lao tới, chém một đao về phía trán Phương Giải.

Thích khách ở giữa Phương Giải và Tôn Mậu Tài, mà lúc một đao chém xuống này, Tôn Mậu Tài liền si ngốc.

Y si ngốc một lúc chợt kêu to, vô thức ôm đầu ngồi xổm xuống. Sau đó y liền nghe bịch một tiếng, theo sát đó là một thanh âm trầm đục. Y run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, liền phát hiện tên thích khách cầm đao kia không biết làm thế nào đã bay xa năm thước, đập vào một vách tường ven đường. Thích khách ngã xuống đất, co quắp vài cái liền không động đậy nữa, hiển nhiên không sống được.

Y quay đầu nhìn về phía Phương Giải, phát hiện Phương Giải đứng chắp tay ở đó, sắc mặt bình tĩnh.

Trước người hắn, cái tên tiểu tử đen thui không biết chạy tới từ khi nào. Trong tay y nắm chặt một thanh Khai Sơn đao, chuôi đao hướng về phía trước. Hiển nhiên Hắc tiểu tử đã đoạt lấy thanh đao từ trong tay thích khách, sau đó tung một quyền đánh bay thích khách.

- Tước…tước gia…

Tôn Mậu Tài run rẩy nói, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy. Đây là từ lúc chào đời tới nay y gặp được thích khách, nên làm sao có thể duy trì được bình tĩnh.

Mà vị khâm sai đại nhân một phút trước y còn tưởng rằng chỉ là gối thêu hoa, vào lúc này lại rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra. Hắn đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt thản nhiên nhìn tên thích khách không đứng dậy nổi kia.

Vừa lúc đó, từ trong đám người có ít nhất hai mười thích khách cầm đủ loại binh khí xông ra từ đám người, la hét xông về phía Phương Giải.

Những thích khách này vừa xuất hiện, cái tên cao lớn như núi ở phía sau Phương Giải bỗng nhiên nhảy ra ngoài một cách nhẹ nhàng. Chờ y rơi xuống đất, trong tay đã nhiều hơn một cây kim may. Y đón đầu đám thích khách, cây kim múa may, ở đầu kim là sợi chỉ màu đỏ. Một giây sau, nam tử cao to cồng kềnh kia qua lại giữa đám thích khách nhẹ nhàng như một con chim yến. Mấy chục người, mấy chục binh khí không hề chạm được vào người y.

Lúc Tôn Mậu Tài tỉnh táo lại, rõ ràng phát hiện mấy chục người này bất động. Đám thích khách dừng bước, cả người phát run.

Một giây sau, cảnh tượng trước mặt khiến tim của Tôn Mậu Tài như muốn ngừng đập.

Nam tử cao lớn khôi ngô kia không biết dùng thủ đoạn gì, may toàn bộ đám thích khách lại.

Đúng vậy, chính là may.

Sợi chỉ màu đỏ thoạt nhìn không có điểm cuối này may toàn bộ thích khách vào lại với nhau. Có người bị xuyên qua ngực, có người bị xuyên qua cổ, có cả xuyên qua quai hàm, cánh tay…Cũng không biết sợi chỉ đó làm từ chất liệu gì, cực kỳ chắc chắn.

Mà đám thích khách kia, đâu dám hành động liều lĩnh nữa.

Đúng vào lúc này, vị Tiểu Phương đại nhân kia bình thản nói một câu:

- Nhiếp Tiểu Cúc, may má vụng về như vậy mà cũng không biết xấu hổ thể hiện, khiến chư vị đại nhân chê cười…lần sau nhớ may đẹp một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.