Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 355: Thái độ!



Phương Giải có hai lần muốn tìm La Diệu để ngả bài, thì đều cùng một ngày. Sau khi trở về từ núi Thương Mang, xác định La Diệu chính là người an bài mọi chuyện năm đó, hắn và Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến thảo luận xem có nên tìm La Diệu hỏi cho rõ ràng không. Còn chưa thảo luận xong thì Thôi Trung Chấn tới. Suốt cả đêm Phương Giải không được ngủ ngon giấc. Tin tức mà Thôi Trung Chấn mang tới có ảnh hưởng nhỏ hơn. Điều khiến hắn thực sự trằn trọc là giữa hắn và La Diệu rốt cuộc có mối quan hệ gì.

Vào buổi tối khi Thôi Trung Chấn an bài xong người trở về Tây Bắc báo tin thì liền vào đây ở. Hai người uống rượu thẳng tới rạng sáng. Phương Giải nghe Thôi Trung Chấn kể lại tỉ mỉ chuyện ở Tây Bắc, trong lòng cũng đầy cảm xúc. Thôi Trung Chấn tận mắt chứng kiến trận đại bại đó, nên lời kể của y rất chân thật, rất giàu cảm xúc.

Phương Giải có thể tưởng tượng được thây chất đầy đồng, có thể tưởng tượng được sự quyết liệt và tuyệt vọng của binh linh Đại Tùy ở thời khắc cuối cùng.

Bởi vì Lý Viễn Sơn phản nghịch, hơn mười vạn tinh nhuệ mất mạng ở Tây Bắc. Chỉ sợ trên đồng cỏ bát ngát bây giờ chỉ có thể nhìn thấy xương cốt. Phật tháp làm từ đầu người tuy đã sụp xuống, nhưng hình ảnh của nó vẫn khắc sâu trong lòng những người còn sống.

Bao gồm Thôi Trung Chấn.

Cảm xúc dâng trào cộng thêm uống nhiều rượu, khiến nam tử này khóc không thành tiếng, nhưng Phương Giải không an ủi, cũng không biết nên nói gì.

Chiến mã của kẻ địch bước qua thi thể của đồng bào, vó ngựa vung vẩy lên không phải là khói bụi mà là thịt nát. Rất nhiều nam nhi đầy chí khí của Đại Tùy cứ như vậy chết đi. Thời khắc bọn họ ngã xuống có lẽ còn đang nhìn về phía đông xa xa, quê nhà của bọn họ đang ở đó. Nơi đó có cha mẹ già, có con cái, có người thân.

Bố trí xong Thôi Trung Chấn đã say mèn, trở lại căn phòng của mình, Phương Giải khó có thể ngủ được. Mãi tới hửng đông mới chợp mắt được một lúc, nhưng trong giấc ngủ đầy mộng mị. Lúc thì mơ La Diệu giao mình còn đang ở trong tã lót cho Mộc Tiểu Yêu, trên tay y còn dính đầy máu đồng môn của Trầm Khuynh Phiến. Lúc thì mơ Lý Viễn Sơn đứng trước kỵ binh Mông Nguyên, cười dữ tợn, thi thể nằm trên mặt đất đều là dân chúng và đồng đội Phan Cố.

Mặc dù ngủ không được ngon giấc, nhưng Phương Giải vẫn dậy đúng giờ để tu luyện. Mấy ngày gần đây hắn đã thuần thục hơn trong việc khống chế nguyên khí thiên địa. Tuy nguyên khí nắm trong tay vẫn còn rất mỏng manh, nhưng như thế đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

Tu luyện tới khi người đầy mồ hôi, đang chuẩn bị về phòng rửa mặt, thì Trần Hiếu Nho tới gặp hắn.

- Đại nhân, La Diệu phái Diệp Cận Nam tới.

- Có việc gì?

- Diệp Cận Nam không chịu nói. Y dẫn theo một đội giáp sĩ tinh nhuệ, nói rằng có việc quan trọng cần gặp ngài.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Bảo y vào phòng khách chờ ta.

Phương Giải trở về thay một bộ quần áo. Lúc tới phòng khách thì phát hiện Diệp Cận Nam mặc một bộ giáp trụ. Ngoài cửa, mấy chục giáp sĩ cầm đao đứng ở hai bên. Cái cảnh này có chút bất thường. Trong nháy mắt Phương Giải liền nghĩ tới Thôi Trung Chấn.

- Bái kiến Tiểu Phương đại nhân.

Thấy Phương Giải tới, Diệp Cận Nam vội vàng chắp tay thi lễ.

- Sớm như vậy Diệp tướng quân đã tới nhà chơi, không biết có chuyện gì quan trọng?

- Phụng lệnh của Đại tướng quân, mời vài vị đồng đội từ Tây Bắc tới phủ Đại tướng quân nghị sự.

Tuy Phương Giải có dự cảm mơ hồ, nhưng vẫn phải giật mình kinh hãi. Mấy người Thôi Trung Chấn vừa mới tới từ hôm qua, hơn nữa không tới gặp La Diệu, thậm chí không để lộ thân phận. Nhưng mới sáng sớm ngày thứ hai, La Diệu đã phái người tới mời rồi. Không thể không nói, La Diệu đã khống chế được Ung Châu tới mức người ta phải sợ hãi.

- Đại tướng quân nắm tin tức thật nhanh.

Phương Giải biết rằng không thể giấu diếm được nữa, liền trực tiếp thừa nhận.

Diệp Cận Nam nói:

- Lúc bọn họ vào thành, quan binh thủ vệ đều nhìn ra bọn họ không phải là dân chúng binh thường. Bởi vì trên người quân nhân luôn có một có khí chất đặc thù. Nhất là những người mới từ chiến trường xuống. Cho dù lúc đi đường vẫn một mực đề phòng và có sát khí trên người. Lúc bọn họ qua cửa có giấy chứng nhận của Hoàng Dương đạo. Nhưng đó là giấy chứng nhận không mang theo binh khí, cho nên vừa nhìn cái là nhận ra.

- Có dấu của Tả Lĩnh Quân Vệ, còn có cả dấu của Tả Kiêu Vệ…

Lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ. Đám người Thôi Trung Chấn đều là quân nhân đủ tư cách nhưng khả năng che dấu thân phận kém xa người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu để cho người của Đại Nội Thị Vệ Xử làm chuyện này, thì sẽ không để lại dấu vết nào. Ngay cả dấu chạm nổi binh khí đều quên che dấu, chỉ có thể nói là mấy người Thôi Trung Chấn đi quá vội vã mà bỏ sót.

- Bọn họ còn đang ngủ, xin Diệp tướng quân đợi trong chốc lát.

Phương Giải mời Diệp Cận Nam ngồi xuống, tự mình rót trà:

- Nếu Đại tướng quân đã biết, vậy thì ta có thể mạo muội hỏi một câu hay không. Đại tướng quân có cái nhìn thế nào về chiến sự Tây Bắc?

Tới hiện tại rồi, không cần phải giấu diếm làm gì nữa.

Diệp Cận Nam không ngờ Phương Giải lại nói trắng ra như vậy. Trầm mặc một lúc, rất nghiêm túc đáp:

- Bọn ta là thanh đao trong tay Đại tướng quân, mà Đại tướng quân là thanh đao trong tay bệ hạ. Chỉ cần triều đinh ban bố ý chỉ, Đại tướng quân nhất định suất quân bắc thượng. Thân là quân nhân, tất nhiên phải vì nước quên mình.

- Đêm qua ta có nói chuyện với những người tới từ Tây Bắc thật lâu…

Phương Giải thở dài nói:

- Tí nữa ta đi cùng với các ngươi. Bởi vì người tới là bạn cũ của ta ở Diễn Vũ Viện. Cho nên vừa vào thành cậu ta mới tới tìm ta trước. Ta muốn tới chỗ Đại tướng quân thỉnh tội.

- Không thành vấn đề.

Diệp Cận Nam gật đầu, nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên nói:

- Sau khi tới phủ Đại tướng quân rồi, nếu có chuyện gì khiến Tiểu Phương đại nhân không hài lòng, kính xin đại nhân khắc chế một chút. HÔm nay trong phủ Đại tướng quân còn có khách khứa. Nếu chạm mặt với Tiểu Phương đại nhân thì sẽ có chút không thoải mái. Mong Tiểu Phương đại nhân nẻ mặt ta, cố gắng đừng tức giận.

- Ai?

Phương Giải hỏi.

Diệp Cận Nam do dự một lát, vẫn lắc đầu nói:

- Chờ tới phủ Đại tướng quân, Tiểu Phương đại nhân tất nhiên sẽ biết.

Phương Giải nghe xong những lời này, cười nói:

- Đã tới phủ Đại tướng quân thì đều là khách, ta sao có thể làm càn được? Diệp tướng quân yên tâm, ở trong thành Ung Châu này, ta sẽ không ỷ vào mình là khâm sai mà làm loạn hay là nói lời không phải đâu.

Hắn đứng dậy đi tới cửa, bảo người mời Thôi Trung Chấn tới. Sau đó nói khẽ với Hắc tiểu tử và Yến Cuồng:

- Tí nữa bảo phi ngư bào chuẩn bị tinh thần. Lại nói với Mộc công nương, bảo nàng mang theo Triều Lộ đao cho ta!



….

Lúc đoàn người Phương Giải tới phủ Đại tướng quân, từ rất xa có thể nhìn thấy trên tòa Cao Cước Lâu cạnh cái hồ có vài người. Nhìn trang phục dường như cũng là quân nhân Đại Tùy. Bọn họ đi qua đi lại, hiển nhiên có chút sốt ruột. Phương Giải không nhận ra, nhưng Thôi Trung Chấn lập tức đỏ mắt.

- Phản quân!

Y dừng bước, chỉ về cái hồ đối diện:

- Diệp tướng quân, đây là chuyện gì? Không thể tưởng được trong phủ Đại tướng quân Tả Tiền Vệ lại có thể nhìn thấy phản quân. Hôm nay hoặc là các ngươi giết ta diệt khẩu, hoặc là cho ta một lời giải thích! Bọn ta ra sức giết phản tặc ở Tây Bắc, tới Ung Châu thì phản tặc lại trở thành thượng khách của La Đại tướng quân!

Sắc mặt của Diệp Cận Nam cũng có chút khó coi, cười ngượng ngùng giải thích:

- Lúc bọn họ tới không thông báo cho ai biết, chỉ nói là cố nhân của Đại tướng quân cầu kiến…Chắc là tới Đại tướng quân cũng không biết là bọn họ sẽ tới.

Phương Giải dừng bước, nhìn mấy người đối diện, cười lạnh nói:

- Diệp tướng quân bảo ta tới phủ Đại tướng quân rồi thì kiềm chế lại, hóa ra là lý do này.

Diệp Cận Nam càng thêm xấu hổ, không biết giải thích như thế nào.

- Nếu phản quân là thượng khách của Đại tướng quân, vậy thì chúng ta cũng không cần phải ở lại đây làm gì.

Thôi Trung Chấn chắp tay nói với Diệp Cận Nam:

- Cáo từ, làm phiền chuyển lời cho Đại tướng quân, bọn ta ở chiến trường Tây Bắc đợi Đại tướng quân!

Một câu có hai nghĩa, sắc mặt của Diệp Cận Nam càng thêm khó nhìn. Y không quen thuộc Thôi Trung Chấn cho lắm, đành phải hướng Phương Giải xin giúp đỡ:

- Tiểu Phương đại nhân, ngài cũng biết Đại tướng quân chắc chắn sẽ không có phản tâm. Đại tướng quân gặp bọn họ tất nhiên là có lý do của ngài ấy. Kính xin Tiểu Phương đại nhân khuyên nhủ vị Thôi tướng quân này. Gặp mặt Đại tướng quân rồi hẵng nói tiếp.

Phương Giải cười lạnh:

- Bảo ta dùng thân phận gì khuyên Đại tướng quân? Bằng hữu hay là khâm sai được bệ hạ phái tới, hay là một con dân Đại Tùy/

Thôi Trung Chấn lạnh lùng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Phương Giải khoát tay nói:

- Đi? Nếu đi chẳng phải mọi người sẽ cho rằng chúng ta gặp phản quân liền quay lưng trốn đi sao?

Nói xong câu đó, hắn bước nhanh về phía tòa Cao Cước Lâu của La Diệu. Diệp Cận Nam muốn ngăn cản lại nhưng lại không tiện ra tay, đành phải ở phía sau khuyên nhủ.

- Tiểu Phương đại nhân, ngài nên tin tưởng Đại tướng quân.

Phương Giải không nói, bước chân ngày càng nhanh.

Thôi Trung Chấn đi phía sau, tay nắm chặt hoành đao giắt ở thắt lưng. Mười mấy phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng đi theo sau. Áo choàng đỏ chót tung bay trong gió. Trầm Khuynh Phiến khoanh tay mà đi, Mộc Tiểu Yêu ôm Triều Lộ đao.

- Người nào, dừng lại!

Tới gần tòa lâu, lập tức có mười giáp sĩ ngăn cản lại. Phương Giải liếc nhìn bọn họ một cái:

- Dám giết ta thì rút đao ra đi, không dám thì tránh ra.

Lời này khiến mấy hộ vệ ngẩn ra, vô ý thức nhìn về phía Diệp Cận Nam. Diệp Cận Nam lắc đầu, mấy giáp sĩ lập tức lùi lại.

Phương Giải đi tới gần mấy người phản quân kia, lạnh lùng nhìn. Phát hiện bọn họ vẫn mặc bì giáp của Đại Tùy. Tuy nhiên quần áo màu xanh đậm đã đổi thành màu nâu. Trách không được Thôi Trung Chấn vừa liếc mắt cái là đã nhận ra bọn họ là phản quân.

Những binh sĩ phản quân không biết Phương Giải, bọn họ nhìn thái độ hung hăng của hắn, theo bản năng lùi về phía sau, có chút sợ hãi. Phương Giải bước nhanh vào tòa lâu, những võ sĩ nấp ở chỗ tối canh phòng được Diệp Cận Nam ngăn cản nên không hiện thân. Vài người đi vào bên trong, phát hiện có một tướng lĩnh phản quân đứng ở trong phòng đang tươi cười thấp giọng nói gì đó.

Phương Giải bước vào, nhìn thoáng qua La Diệu đang ngồi đằng sau bàn.

La Diệu khẽ nhíu mày. Y ghét nhất là có kẻ nào không được cho phép mà tiến vào thư phòng của y. Nhưng y không phát tác, mà đứng lên cười nói:

- Tiểu Phương đại nhân tới thật đúng lúc, vị này chính là Ngô tướng quân tới từ Tây Bắc.

Y lại hướng Ngô tương quân kia, nói:

- Vị này là khâm sai đại nhân do triều đình phái tới Ung Châu, tên là Phương Giải.

- Phương Giải?

Tướng quân họ Ngô kia liếc nhìn Phương Giải một cái, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn chắp tay nói:

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tổng Đốc Ngô đại nhân nhà ta vẫn thường xuyên nhắc tới ngài.

- Ngô Bội Chi?

Phương Giải hỏi.

Tướng quân họ Ngô có chút không vui nói:

- Gọi thẳng tên của Tổng Đốc đại nhân bọn ta, Tiểu Phương đại nhân không thấy có chút thất lễ à?

- Còn có càng thất lễ đây.

Phương Giải cười cười, chân bỗng nhún một cái, tung quyền đấm vào mặt vị Ngô tướng quân kia. Một quyền này cực kỳ đột ngột và mạnh mẽ. Diệp Cận Nam đứng bên cạnh muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi. Vị tướng quân họ Ngô kia là cháu trai của Tổng Đốc Hà Bắc đạo Ngô Bội Chi, căn bản không biết võ nghệ. Y không ngờ Phương Giải vừa gặp mặt cái đã động thủ, không kịp đề phòng đã bị đấm nát mũi. Một quyền này giống như đổ một chai xì dầu vào mặt y. Máu từ lỗ mũi lập tức phun ra như suối.

Bịch một tiếng, tướng quân họ Ngô ngã xuống đất.

- Tiểu Phương đại nhân, đây là thái độ gì vậy?

La Diệu đứng đằng sau cái bàn, lạnh lùng hỏi.

- Đao!

Phương Giải khẽ vươn tay, Mộc Tiểu Yêu lập tức đưa Triều Lộ đao tới. Hắn tiến lên một bước chặt đầu tướng quân họ Ngô xuống. Lật cổ tay một cái, cái đầu đã ở trên mũi đao.

Hắn nhìn La Diệu, gằn giọng nói:

- Chính là thái độ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.