Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 356: Không cao hơn bốn



Máu từ Triều Lộ đao rơi tí tách xuống sàn nhà, rất nhanh tụ lại thành một vũng máu. Trên Triều Lộ đao có hàn khí bốc lên, máu không dính vào thân đao. Chỗ máu chảy xuống thân đao có một dấu mờ mờ, đó là tầng hơi nước lưu động trên thân đao.

Đầu của vị tướng quân họ Ngô kia đặt ở mũi đao, chết không nhắm mắt.

Ngữ khí của Phương Giải còn lạnh lùng hơn cả hàn khí trên Triều Lộ đao. Ánh mắt nhìn thẳng vào La Diệu, không hề có một tia nhún nhường.

- Chính là thái độ này.

Lời nói như đinh đóng cột.

La Diệu cũng lạnh lùng nhìn hắn. Tuy sắc mặt không thay đổi gì nhưng Phương Giải có thể cảm nhận được sự tức giận của y. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu, cuối cùng La Diệu thở dài một tiếng, dời ánh mắt đi. Y nhìn mấy phản quân bên ngoài cửa sổ, sau đó tùy ý khoát tay.

Diệp Cận Nam lập tức hiểu được ý của y, hô to một tiếng, bắt tất cả.

Trong nháy mắt, có vài võ sĩ mặc giáp trụ màu bạc xuất hiện từ trong bóng tối. Cũng không thấy bọn họ ra từ như thế nào, chỉ trong chốc lát đã vật đám phản quân xuống đất. Những phản quân đó kỳ thực có thân thủ không tồi, nhưng ở trước mặt những võ sĩ ngân giáp này, ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có.

Sau khi khống chết được phản quân, võ sĩ ngân giáp cắt đứt tứ chi của bọn họ, vứt xuống mặt đất rồi lui xuống. Diệp Cận Nam vẫy vẫy tay, lập tức có giáp sĩ tới. Diệp Cận Nam nhìn lướt qua mấy giáp sĩ, tùy tiện chỉ vào một người, nói:

- Ngươi dẫn đường, bắt hết những kẻ tới Ung Châu cùng y. Cho dù ở trong thành hay ở ngoài thành tiếp ứng đều bắt hết, không để lọt một tên.

- Vâng!

Giáp sĩ này lên tiếng, bảo người còn lại khiêng những phản quân nằm dưới dất ra ngoài.

La Diệu ngồi xuống, chỉ cái ghế cách đó không xa, nói với Phương Giải:

- Ngồi đi.

Phương Giải giao Triều Lộ đao cho Mộc Tiểu Yêu cầm, rồi phất áo bào ngồi xuống ghế.

Thôi Trung Chấn đổ đầy mồ hôi trong lòng bàn tay. Tới hiện tại y mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc Phương Giải và La Diệu nhìn chằm chằm nhau, y khẩn trương tới mức cả người cũng phát run. Y sợ hãi La Diệu dưới sự giận dữ sẽ giết người. Tới lúc đó Phương Giải và mình không trốn thoát được. Cũng chính vào lúc này, y mới chợt phát hiện, thì ra mình còn kém Phương Giải nhiều lắm.

Y vốn tưởng rằng trải qua lò luyện ngục ở Tây Bắc, mình đã trở nên thành thục rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của La Diệu, trong lòng y bắt đầu run rẩy. Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả khi kề hoành đao ở cổ. Y không nghi ngờ rằng, nếu đối diện với La Diệu là mình, thì mình đã bại từ lâu.

- Ngươi tên gì?

La Diệu dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Phương Giải, rồi hỏi Thôi Trung Chấn.

Thôi Trung Chấn chắp tay nói:

- Tỵ chức Thôi Trung Chấn, đang làm việc dưới trướng của Húc Quận Vương.

- Húc Quận Vương vẫn khỏe chứ?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, Húc Quận Vương vẫn mạnh khỏe.

- Ừ…

La Diệu gật đầu:

- Kể rõ tình hình chiến đấu ở Tây Bắc cho ta nghe, càng tỉ mỉ càng tốt. Nhớ được cái gì thì nói cái đó, chớ có quên. Hôm nay ta không gặp ai, cũng không tới đại doanh, chỉ nghe ngươi kể chuyện ở Tây Bắc. Vốn định tính toán nghe chuyện từ miệng của phản quân, rồi sẽ tìm người hỏi han một chút, thì tình hình chiến đấu ở Tây Bắc liền rõ ràng. Nhưng Tiểu Phương đại nhân làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán giết tướng quân của phản quân, khiến ta phải nhìn hắn với con mắt khác.

Lời này đầy ý châm chọc, Phương Giải chỉ cười lạnh.

Thôi Trung Chấn liếc nhìn Phương Giải một cái, sau đó nói thế cục Tây Bắc hiện giờ. La Diệu thỉnh thoảng hỏi vài câu, Thôi Trung Chấn cũng rất thành thật trả lời. Thái độ của y khiến La Diệu rất thưởng thức, thanh âm cũng trở nên dịu hơn. Tính cách của Thôi Trung Chấn vốn thành thật, nói chuyện cũng rất công bằng. Thắng là thắng, bại chính là bại. Đây là kiểu quân nhân mà La Diệu thích nhất. Cho nên không khí ở trong phòng cũng dịu xuống.

Nghe Thôi Trung Chấn kể lại xong, thì đã tới trưa. La Diệu sai người chuẩn bị đồ ăn, sau đó bảo Diệp Cận Nam chiêu đãi đám người Thôi Trung Chấn, chỉ để lại một mình Phương Giải.

- Tiểu Phương đại nhân đợi chút, ta còn có vài việc muốn thỉnh giáo.

Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu liếc nhìn nhau một cái, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Phương Giải khẽ lắc đầu với hai nàng, hai nàng mới chậm rãi đi ra ngoài. Nhưng không chịu đi theo Diệp Cận Nam, mà là đứng bên ngoài tòa lâu.

- Ác khí thật nặng nề.

La Diệu cười cười, cầm thứ gì đó trên bàn vứt cho Phương Giải. Phương Giải vươn tay nhận lấy, nhìn nhìn, thì ra đó là một tờ tấu chương. Hắn mở ra tùy ỳ nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi. Đây là tấu chương do La Diệu viết, thỉnh cầu Hoàng Đế đồng ý cho y mang binh bình định. Xem qua có vẻ còn chưa viết hết.

- Ta là Đại tướng quân của Đại Tùy…

La Diệu đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thanh âm bình thản nói:

- Lúc ngươi mới tới Ung Châu, ta từng nói với ngươi rằng, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, ta sẽ lập tức mặc giáp trụ dẫn theo bốn mươi vạn binh sĩ Tả Tiền Vệ lao tới Tây Bắc. Ta biết rằng ngươi không tin ta, ta cũng không cần phải giải thích cho ngươi cái gì. Những người trong triều đình kia cũng không tin ta, ta cũng không cần giải thích cho bọn họ. Nhưng nếu bệ hạ không tin ta, thì ta phải tự biện minh cho bản thân.

- Ta đã biết việc Tây Bắc thất bại từ lâu. Cũng đã chuẩn bị một bản tấu chương gửi lên bệ hạ cầu xuất binh. Nhưng ngươi nên biết vì sao bệ hạ chậm chạp không chỉ định ta. Những năm gần đây, bệ hạ điều ba vệ binh mã bố trí ở Giang Nam. Nói là phòng thủ địa phương, chứ thực ra là để phòng bị ta. Một thần tử khiến chủ thượng phải nghi ngờ như ta, sớm nên chủ động từ giã, để bệ hạ yên lòng…Nhưng một nơi như Ung Châu, trừ ta ra, có ai có thể trấn phục được nữa?

Lúc nói những lời này, trên người La Diệu tỏa ra khí phách hào hùng.

- Phóng nhãn toàn bộ triều đình, không ai có thể trấn phục được Tây Nam. Trông cậy vào đám quan văn kia để khuất phục man tử? Người si nói mộng mà thôi! Phái Đại tướng quân khác tới, chẳng lẽ tàn sát thôi là đủ sao?

Y hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu không bệ hạ cũng hiểu điều này, thì ta đã không ở Ung Châu nhiều năm như vậy.

Phương Giải sửng sốt, không ngờ La Diệu sẽ nói như thế.





La Diệu xoay người, nhìn thoáng qua vũng máu trên sàn nhà:

- Hôm nay ngươi động thủ giết người, có biết vì sao ta không ngăn cản ngươi không?

- Không biết.

Phương Giải lắc đầu.

- Bởi vì tính cách của ngươi giống với ta lúc trẻ. Nếu ta trẻ đi hai mươi tuổi, phản quân tới tìm ta, ta cũng sẽ lập tức giết chết. Sau đó phái người mang đầu tới đế đô, hướng bệ hạ chứng minh sự trung thành của ta. Nhưng hiện tại, ta không còn làm như vậy nữa.

- Ngươi biết vì sao không?

Y hỏi.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Hai mươi năm trước tiên đế tin tưởng Đại tướng quân không có một chút nghi ngờ nào. Đại tướng quân vung đao giết người, mang đầu người tới đế đô, tiên đế sẽ khen Đại tướng quân không dứt miệng. Hai mươi năm sau, bệ hạ có lòng nghi ngờ với Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân trực tiếp mang đầu người tới, sẽ tạo cho người ta cảm giác bịt tai trộm chuông.

La Diệu gật đầu:

- Không sai.

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Sở dĩ tới hiện tại ta mới viết phần tấu chương này, cũng vì kiêng kỵ điều đó. Nếu ta vừa biết Tây Bắc binh bại, lập tức dâng tấu thỉnh chiến, chỉ sợ bệ hạ không phải vui mừng vì sự trung thành của Tả Tiền Vệ, mà sẽ là tức giận vì sao ta biết tin thất bại của Tây Bắc nhanh như vậy? Sẽ hoài nghi liệu có phải ta có mối liên hệ gì với phản quân không? Sẽ nghi kỵ ta có phải mượn tiếng xuất binh để mưu đồ khác không?

Phương Giải biết La Diệu nói không sai. Hoàng Đế quả thực nghi ngờ La Diệu.

- Vậy vì sao tới hiện tại Đại tướng quân lại quyết định xuất binh?

Hắn hỏi.

La Diệu trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu:

- Bởi vì ta bỗng nhiên hiểu ra một chuyện…Thân là thần tử, bởi vì lo lắng bệ hạ nghi ngờ mình bất trung mà làm việc bất trung, đó mới là bất trung. Ta lo lắng bệ hạ nghi ngờ ta có phải có mưu đồ gây rối không, không dám dâng tấu thỉnh xuất binh. Kỳ thực đây mới là việc bất trung.

Lời này có chút thâm ảo, nhưng Phương Giải hiểu ý của nó.

- Ta vốn do dự. Nhưng sau khi ngươi tới, ta bỗng nghĩ ra một phương pháp trọn vẹn đôi bên. Ngươi mới trẻ tuổi đã được bệ hạ cho làm khâm sai tuần tra một phương giúp bệ hạ. Điều này chứng tỏ bệ hạ rất tin tưởng ngươi. Cho nên ta tính toán dâng tấu mong bệ hạ phong ngươi là giám quân, giám sát đại quân Tả Tiền Vệ đi lên phía bắc giết phản quân!

- À?

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phương Giải. Hắn không ngờ La Diệu lại tính toán như vậy.

La Diệu thấy sắc mặt thay đổi của Phương Giải, không nhịn được cười nói:

- Không phải ngươi đã từng nói với ta rằng, ngươi muốn khoác chiến giáp trở lại Phan Cố báo thù cho bạn bè của ngươi sao? Ta cũng đã nói với ngươi, ở lại Tả Tiền Vệ liền có cơ hội báo thù. Hiện tại ta đã thỏa lòng ước nguyện của ngươi, còn ngươi…có bằng lòng ở lại Ung Châu hay không?

- Lý do?

Phương Giải nhìn thẳng vào mắt La Diệu:

- Đừng nói là do thấy ta là một nhân tài. Bởi vì Tả Tiền Vệ có bốn mươi vạn binh sĩ, cũng có khối người ưu tú hơn ta. Thủ hạ của ngươi không thiếu tướng tài, không thiếu kỳ nhân dị sĩ, so với họ, ta căn bản không tính là cái gì.

- Còn duyên phận thì sao?

La Diệu đột nhiên hỏi.

- Lúc mới thấy ngươi ta liền cảm thấy ngươi và ta có duyên, cảm thấy gần gũi. Rất ít khi ta có cảm giác đó. Lý do này được chưa?

Phương Giải lại sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu:

- Không được.





Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo, Phương Giải nhịn nhiều lần mới áp chết được không hỏi vấn đề kia. Hắn rất muốn hỏi thẳng, rốt cuộc giữa ta và ngươi có quan hệ gì. Nhưng cuối cùng hắn không hỏi. Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, vừa bất an, vừa sợ hãi.

Hắn không biết mình đang sợ cái gì, cho nên cố gắng áp chế không hỏi.

- Ngươi suy nghĩ thêm đi. Ta sẽ viết như vậy vào tấu chương. Tin rằng bệ hạ sẽ không từ chối đề nghị của ta. Lưu lại một người bên cạnh ta, bệ hạ chắc cũng yên tâm.

Phương Giải từ chối cho ý kiến, thậm chí không biết nên nói cái gì.

- Ngươi đi theo ta.

La Diệu trầm mặc một lúc rồi nói một câu, lập tức bước ra ngoài.

- Đi đâu?

Phương Giải hỏi.

- Diễn võ trường, ta muốn nhìn xem phương thức tu hành của ngươi.

Trong lòng Phương Giải liền căng thẳng, theo bản năng đi theo La Diệu ra ngoài.

Lúc ra cửa, La Diệu liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu một cái, không biết vì sao cười nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, có mỹ nhân như vậy làm bạn, cũng không uổng cuộc đời này.

Phương Giải đỏ mặt, không lên tiếng.

La Diệu cất tiếng cười to, dường như rất thích nhìn vẻ quẫn bách của Phương Giải.

Hai người theo con đường nhỏ đi qua một khu rừng trúc, tới một khu đất trống. Đây là một diễn võ trường nhỏ, không có thứ gì. Tới trình độ của La Diệu, thì y căn bản không cần phải mười tám binh khí gì đó để thể hiện sự mạnh mẽ của mình.

- Tung quyền.

Y đứng ở đó, nói với Phương Giải.

Cũng không biết vì sao, Phương Giải không cự tuyệt được. Hắn hít sâu một hơi, sau đó tung một quyền tới. Một quyền này hắn dùng phương thức tu hành mà hắn lĩnh ngộ được. Đưa nguyên khí thiên địa ra ngoài cơ thể sau đó đấm tới. Ầm một tiếng, một cây trúc cách đó hai thước bị một quyền này làm cho chấn động rồi nứt ra.

Nhìn một quyền này, hai mắt của La Diệu liền sáng ngời.

- Có người dạy ngươi tu hành như vậy à?

- Không có.

Phương Giải lắc đầu:

- Do ta không thể tu hành, nên thể chất cũng không thích hợp với tu hành.

- Thối lắm.

La Diệu giận dữ, bỗng nhiên tung một quyền ra ngoài. Một quyền này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, cũng không có khí thế này. Nhưng sau khi y ra quyền, phiến rừng trúc phía sau Phương Giải bỗng nhiên gãy hết. Ngay cả gió cũng không có. Rừng trúc gãy từng mảng từng mảng xuống. Phương Giải từng thấy qua nội kình mạnh mẽ, chẳng hạn như lực đẩy của Đại Thần Quan Hạc Lệ đạo nhân. Mỗi lần ra chiêu, như có cơn lốc cuốn qua. Nhưng một quyền này của La Diệu không hề có khí thế dữ dội nào, thậm chí Phương Giải không cảm nhận được sát khí nào trong đó.

- Cơ thể ta không có Khí Hải.

La Diệu nhấn mạnh nói:

- Nhưng ta dám nói rằng, thiên hạ này người biết vận dụng nguyên khí thiên địa này hơn ta không quá bốn người.

Những lời này, còn khí phách hơn cả quyền pháp của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.