Thấy Phương Giải làm thật, Lôi Hổ đứng ra chắp tay nói:
- Tướng quân minh giám. Đúng là hôm qua mấy người bọn họ có tới lều của tỵ chức uống ít rượu, nhưng chỉ là nhất thời thèm rượu mà thôi, tội không đáng chết…Dưới trướng của Đại tướng quân, sao có người kết bè kết cánh được. Mong tướng quân mở một mặt lưới, tha mạng cho bọn họ để bọn họ ra sức vì nước. Sắp hành quân lên phía bắc giết phản tặc rồi, lưu lại mạng của bọn họ để giết địch chẳng phải tốt hơn sao?
Phương Giải lạnh lùng nhìn Lôi Hổ một cái, hỏi:
- Ngươi đang dạy ta đấy à?
Lôi Hổ cả kinh, thân hình khẽ run, bị ánh mắt của Phương Giải bức cho lùi một bước.
- Chỉ là tỵ chức cảm thấy, tướng quân phạt nặng như vậy sẽ khiến người dưới sinh lòng mâu thuẫn. Tỵ chức cũng chỉ là suy nghĩ cho tướng quân mà thôi.
- Vậy ta phải cảm ơn ngươi.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Ngươi có biết vì sao ta phạt bọn họ mà không phạt ngươi không?
- Tỵ chức…tỵ chức không biết.
- Thứ nhất, vì người là Lục Phẩm Đô úy chiết xung doanh, dựa theo quận luật Đại Tùy, ta chỉ cao hơn ngươi một bậc, nên không có quyền xử tử ngươi, phải xin chỉ thị phía trên. Thứ hai là vì ngươi dựa vào chiến công tích lũy mới có được chức quan Lục Phẩm này, cho nên ta có chút thông cảm.
Hắn khoát tay nói:
- Chính ngươi đi gặp La Đại tướng quân đi. Ngài ấy xử trì như thế nào, ta sẽ không hỏi một câu. Ngươi phạm vào sai lầm nào thì ngươi đi mà tự nói. Ta mới lãnh binh hai mươi ngày, không hy vọng có người mắng ở sau lưng ta là vì bài trừ phản đối mà đại khai sát gới. Ngươi mấy mười mấy năm mới ngồi lên vị trí này, thật không dễ dàng gì rồi, cho nên tự giải quyết cho tốt.
- Ngươi…
Lôi Hổ ngẩn ra, không nhịn được ngẩng đầu lớn tiếng nói:
- Ngươi chớ khinh người quá đáng.
Phương Giải cười lạnh:
- Ngươi nói ta khinh người quá đáng? Ngày đầu tiên tới Sơn Tự Doanh, ta đã nói qua, ta sẽ thử làm cho mình tin tưởng các ngươi vô điều kiện. Suy bụng ta ra bụng người, ta vốn tưởng rằng các ngươi cũng sẽ thử tin tưởng ta. Nhưng hai mươi ngày này các ngươi làm gì sau lưng ta? Đừng quên ta từng là ai. Ta là thám báo khi ở Phan Cố, đám mã tặc trong phạm vi mấy trăm dặm làm chuyện gì đừng hòng giấu được ta. Lúc ở kinh thành, ta phụng chỉ điều tra vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương, bắt được bao nhiêu người, chắc ngươi cũng từng nghe qua.
- Ta không muốn nhiều lời, chỉ muốn nói với ngươi một câu. Tự gây nghiệt, khó có thể sống.
Cả người Lôi Hổ đều run rẩy. Y nhìn Phương Giải, lại không biết nói cái gì. Dưới ánh sáng của cây đuốc, vị tướng quân thiếu niên than tú này rốt cuộc lộ ra diện mục dữ tợn. Sự thanh tú chỉ là che dấu bề ngoài, cái tâm tàn khốc như quỷ Dạ Xoa dần dần lộ ra ngoài.
Giờ khắc này, Lôi Hổ bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại không cam lòng?
Mình mất mười mấy năm cùng vô số mồ hôi mà và máu mới đổi được tiền đồ như ngày hôm nay, nhưng lại bị chôn vùi vì một lần nghĩ sai.
Y nghĩ biện pháp, y muốn xoay chuyển cục diện.
Nhưng ánh mắt của Phương Giải quá lạnh, lạnh như mũi đao.
Xa xa truyền tới tiếng kêu rên khiến y như rơi vào hầm băng. Quân côn đánh vào người thủ hạ như đánh vào tim của y, đau như cắt. Vừa mới đấy thôi, mấy người bọn họ còn đang thảo luận thử điểm mấu chốt của Phương Giải ở đâu. Nhưng qua hơn một canh giờ, điểm mấu chốt của Phương Giải rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt y. Giờ này y mới hiểu ra rằng, hóa ra thử điểm mấu chốt của một người, là hành động vô cùng ngu xuẩn.
Y đứng bất động tại chỗ, mồ hôi rơi như mưa.
Phương Giải thu hồi ánh mắt khỏi Lôi Hổ, nhìn về phía đám quan quân bị phi ngư bào hành hình. Hai quan quân không tới buổi điểm mão hôm qua mới bị hai mươi quân côn đã hôn mê rồi. Nhưng không bao lâu lại tỉnh lại vì đau đớn. Phi ngư bào một khi hành hình thì sẽ không nương tay. Mỗi côn đánh xuống đều dùng toàn lực. Tới bốn mươi côn, một người trong đó bị vỡ nát nội tạng mà chết. Người kia cũng không kiên trì được tới côn thứ năm mươi.
Sau khi đánh chết hai người kinguowtowis lượt mấy Giáo úy và Lữ suất. Những người này, ai là thân tín của Lôi Hổ, ai đang âm thầm chửi bới Phương Giải, phi ngư bào đều đã điều tra rõ ràng. Còn những ai thực sự là tới trễ do tập hợp quá vội vạng, phi ngư bào sẽ ra tay nhẹ hơn. Tuy nhìn bên ngoài máu me be bét, nhưng nghỉ ngơi một thời gian là đỡ. Mà thân tín của Lôi Hổ, đám phi ngư bào dùng toàn lực để đánh. Chưa tới hai mươi côn đã bị đánh chết.
Sau mười lăm phút, ba Giáo úy cùng năm Lữ suất có thái độ đối nghịch với Phương Giải đều bị hành hình tới chết. Những người còn lại cũng bị đánh theo đúng quân luật, nhưng chỉ bị thương ngoài da.
Sau khi đánh xong mấy chục người, Phương Giải chậm rãi đi lên đài cao, nhìn xuống những binh lính Sơn Tự Doanh đang nơm nớp lo sợ, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta đã nói qua rồi, nếu binh lính và tướng quân không tin tưởng nhau, thì khi lên chiến trường chỉ có một con đường chết. Một nhúm cát không thể biến thành hoành đao giết địch, bởi vì chỉ cần có cơn gió thổi qua, nhúm cát đó sẽ biến mất. Ta còn nói ta sợ chết, cho nên muốn thử tin tưởng các ngươi.
- Nhưng các ngươi lại để cho ta thất vọng…Ta không muốn chết trên chiến trường. Ta muốn lập nhiều công lao để rạng rỡ tổ tông. Cho nên vì không bị địch nhân giết chết, ta chỉ có thể giết những kẻ khiến cho đội ngũ này không đoàn kết. Nếu các ngươi cảm thấy ta độc ác, không bằng tự hỏi bản thân mình, hai mươi ngày này các ngươi đã làm những trò gì? Ta khoan dung với các ngươi, bởi vì các ngươi đều là những binh lính được huấn luyện bài bản, không cần ta phải nhúng tay vào làm gì. Nhưng hiện tại xem ra, ta đã đánh giá cao các ngươi rồi.
- Ta là người rất thẳng thắn. Ai tốt với ta, ta liền tốt với người đó, cho dù móc cả tâm can ra cũng không hối hận. Nhưng ai nhằm vào ta, ta muốn ta chết, thì ta sẽ rút đao chém chết kẻ đó trước. Nếu các ngươi cảm thấy hôm nay ta giết vẫn còn thiếu, thì có thể tiếp tục thử. Theo quân luật của Đại Tùy, không ai được xen vào việc giết người đúng luật của ta, kể cả Đại tướng quân.
- HÔm nay sau khi trở về nếu các ngươi không ngủ được, thì nghĩ xem về sau nên làm thế nào. Yêu cầu của ta không cao, các ngươi cứ làm việc của mình sao cho xứng với một quân nhân là đủ rồi. Ta không muốn các ngươi phải ủng hộ ta, bởi vì ta không có tư cách đó. Nhưng các ngươi không thể nghi ngờ hoặc cãi quân lệnh của ta. Chỉ cần ta còn ở Sơn Tự Doanh một ngày, các ngươi phải phục tùng vô điều kiện.
Hắn nhìn lướt qua toàn trường, dừng một lát rồi tuyên bố giải tán.
Binh lính rời đi trong sự yên tĩnh, không ai nói chuyện. Lúc đi qua những thi thể máu me be bét kia, tất cả đều không dám nhìn. Quân côn quá ác, ác tới mức khiến bọn họ sinh ra sợ hãi. Vị Tiểu Phương đại nhân này trước sau tương phản quá lớn, cho nên hiệu quả giết người càng thêm rung động.
Hai mươi ngày trước hắn chẳng quan tâm tới chuyện của Sơn Tự Doanh, tùy ý để cho đám người Lôi Hổ làm việc. Ngay lúc binh lính đều tưởng rằng vị Tiểu Phương đại nhân này chỉ là một cái gối thêu hoa, thì hắn lại lộ ra răng nanh. Một hơi hành hình chết ba Giáo úy, năm Lữ suất, gần một nửa quan quân của Sơn Tự Doanh.
Đối với binh lính của Sơn Tự Doanh mà nói, đêm nay là một đêm mất ngủ của rất nhiều người.
…
…
Phương Giải dẫn người trở về, lúc đi qua Lôi Hổ thì dừng lại. Lôi Hổ vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Giải, môi khẽ run nói:
- Có phải ngay từ đầu ngươi đã muốn giết bọn ta rồi phải không?
Phương Giải không trả lời, bình thản nhìn y.
- Ngươi muốn khống chế Sơn Tự Doanh, nhất định phải giết bọn ta. Nếu bọn ta không chết, ngươi sẽ rất khó nắm được toàn bộ đội ngũ này. Ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn giết bọn ta rồi, cho nên ngươi mới cố ý dung túng bọn ta phải không? Ngươi đang chờ bọn ho ta phạm sai lầm, sau đó tìm cơ hội xuống tay! Ngươi là ác ma, không phải là người.
Lôi Hổ khàn khàn chất vấn, hai mắt đã đỏ lên.
- Nếu các ngươi không phạm sai lầm, ta lấy lý do gì để giết các ngươi?
Phương Giải hỏi.
Lôi Hổ chấn động, không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy…cho dù ngay từ đầu Phương Giải đã có sát tâm. Nhưng không phải mình và những quan quân thủ hạ kia dò xét hắn, chạm vào điểm mấu chốt của hắn, mà là quy củ làm việc, thì cho dù Phương Giải muốn giết người cũng lấy đâu ra cớ để giết? Ngay từ lúc đầu, Phương Giải đã dự đoán được bên mình sẽ không cam lòng mà muốn đoạt lại quyền lực. Chỉ có điều hắn đang chờ…chờ đợi mình lộ cái cổ ra để hắn vung hoành đao xuống.
- Ngươi là ma quỷ…
Y run rẩy nói.
- Vì khống chế đội ngũ này, ngươi cố ý khiến cho ta cảm thấy ngươi không dám trêu chọc bọn ta. Ngươi cố ý, thậm chí dung túng để hấp dẫn bọn ta phạm sai lầm…sao lòng của ngươi lại ác độc như vậy!
Phương Giải lắc đầu nói:
- Những lời ta nói khi lần đầu tiên bước vào Sơn Tự Doanh đều là thật, không hề có một câu giả dối. Nếu các ngươi đón chào ta, ta sẽ đối đãi với các ngươi như huynh đệ. Lúc ở Phan Cố, ta cũng làm như vậy. Ai đối xử tốt với ta, ta liền đối xử tốt với họ gấp đôi. Ngươi nói ta là ma quỷ, nhưng sao ngươi không tự hỏi bản thân, ma quỷ xuất hiện ở trong lòng ngươi từ khi nào rồi? Ta không hấp dẫn các ngươi làm cái gì, chỉ là quan sát các ngươi mà không ngăn cản thôi.
Sắc mặt của Lôi Hổ trắng bệch, bỗng nghĩ tới một việc:
- Ngươi…ngươi không giết ta, là vì ngươi không dám giết ta trước mặt binh lính Sơn Tự Doanh!
Phương Giải quay đầu nhìn y một cái, thấy tất cả binh lính của Sơn Tự Doanh đã về lều của mình, mới thản nhiên nói:
- Ngươi không nên hỏi ta câu nói, cho dù ngươi sợ, ngươi cũng không nên. Nếu ngươi đi cầu xin La Đại tướng quân, thì có ngươi còn có khả năng sống sót. Qua vài trận chiến, chỉ cần liều mạng chút là sẽ rất nhanh phục hồi quân chức, thậm chí là lên chức. Nhưng ngươi lại phạm vào sai lầm…hà tất phải đẩy mình vào đường cùng như vậy?
Hắn khoát tay nói:
- Giúp đỡ Lôi Đô úy.
Nói xong câu đó, hắn cất bước rời đi.
Trần Hiếu Nho lao người về phía trước, trong nháy mắt đã khống chế được Lôi Hổ, giơ tay lên điểm mấy khí huyệt của Lôi Hổ. Lôi Hổ kinh hãi, cả cơ thể cứng đờ. Trần Hiếu Nho nhận lấy một thanh Hoàng Đế từ phi ngư bào rồi nhét vào tay phải của Lôi Hổ, sau đó cầm tay của y đặt lên cổ họng y.
Một dòng máu tươi phun ra từ cổ Lôi Hổ, dưới ánh sáng của cây đuốc, màu đỏ càng thêm bắt mắt. Y vẫn đứng ở đó, thậm chí có thể nhìn thấy máu phun ra từ cổ của mình. Mũi đao quá nhanh, cắt đứt động mạch cổ của y như cắt một tờ giấy, cực kỳ chuẩn xác.
Thậm chí y không cảm thấy đau đớn, chỉ có hối hận.
Trần Hiếu Nho lại điểm vài cái giải huyệt cho y. Lúc này thân thể của Lôi Hổ mới ngã xuống đất.
Phương Giải cất bước đi về phía trước, không quay đầu lại.
- Không tốt rồi!
Một tiếng la lớn phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, khiến đám binh sĩ còn chưa ngủ càng thêm hoảng sợ.