- Ta biết chuyện này khiến con khó có thể chấp nhận, nhưng đây là sự thật. Ta tới tuổi tứ tuần mới có được con, tất nhiên là rất yêu thương. Nhưng trời sinh ra con có thể chất khác thường, đây là phúc cũng là họa. Năm đó ta làm như vậy quả thực có chút yếu đuối, nhưng ta không thể vì một mình con mà hy sinh cả nhà được.
- Ý của ngài là ta phải thản nhiên chấp nhận chuyện xưa này?
Phương Giải hỏi.
Thanh âm có chút lạnh lùng.
- Đây không phải là chuyện xưa!
La Diệu tiến lên một bước nói:
- Đây là chuyện thực sự xảy ra. Máu chảy trong người con giống với máu chảy trong người ta. Con là con của La Diệu ta, đây chính là đáp án mà con tìm kiếm trong nhiều năm qua. Con có thể không chấp nhận ta, nhưng không thể không chấp nhận sự thật này. Bất kể tương lai con ở nơi nào, ở chân trời góc bể, thì con đều không thể phủ định con là con của La Diệu ta!
- Kỳ thực con đã phát hiện ra được một ít manh mối. Lúc con tới phủ Đại tướng quân, mẹ con đối xử với con như thế nào? Nhiều năm như vậy mẹ con chưa từng gặp gỡ ai, duy chỉ khi gặp con mới nhiệt tình như vậy. Với tính cách của con, chắc là đã điều tra về ta và mẹ con trước và khi tới Ung Châu. Chuyện ta kể là thật hay giả, kỳ thực trong lòng con đã có phán đoán rồi, không phải sao?
Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó xoay người về phía La Diệu:
- Ta phải quay về, mệt rồi.
La Diệu ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Đi về nghỉ ngơi cũng tốt, ta không sốt ruột đợi câu trả lời của con.
Phương Giải không nói chuyện nữa, nhảy lên Xích Hồng Mã hô lên một tiếng liền giục ngựa chạy như bay. Từ đầu tới cuối không hề quay đầu nhìn.
La Diệu vẫn đợi khi bóng dáng của Phương Giải biến mất khỏi tầm mắt của mình mới quay trở về. Lúc trở lại bên cạnh những tướng quân của Tả Tiền Vệ kia, sắc mặt của y đã khôi phục lại bình tĩnh.
- Truyền quân lệnh của ta, từ hôm nay trở đi Phương Giải có đặc quyền tự do ra vào đại doanh.
Y thản nhiên phân phó một câu, sau đó nhảy lên ngựa.
Đám tướng quân ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết hai người đã nói chuyện gì mà Đại tướng quân vừa về đã ra quân lệnh như vậy. Khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa. Văn Tiểu Đao theo bản năng nhìn về phía Chiêm Diệu, Chiêm Diệu lại không biểu hiện gì. Y nhổ cột cờ cắm xuống đất rồi cưỡi ngựa đuổi theo La Diệu.
Văn Tiểu Đao nhíu mày, thấp giọng nói một câu, thật kỳ quái.
Phương Giải không để ý tới Sơn Tự Doanh, mà chạy thẳng về thành Ung Châu. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu thấy bộ dáng khác thường của hắn, ngay lập tức đi theo vào phòng.
- Nói cho hai nàng một tin rất là thú vị.
Phương Giải cười cười, nhưng ánh mắt hiển rõ vẻ khổ sở:
- La Diệu nói ta là con của y, ta có một người cha là Đại tướng quân cầm giữ bốn mươi vạn binh lính trấn thủ một phương. Mỗi tiếng nói, mỗi cử động của y có thể ảnh hưởng tới cả triều cục. Nhất cử nhất động của y có thể ảnh hưởng tới cả giang sơn. Có một người cha như vậy, có phải là rất phong cách không?
Hắn hỏi.
Sau đó hắn thấy vẻ quan tâm của Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến.
- Vì sao hai nàng không chúc mừng ta?
Phương Giải ngồi ở ghế, nụ cười càng ngày càng lớn:
- Ta có một người cha ngưu bức như vậy, là một việc đáng để đốt pháo ăn mừng.
- Phương Giải…
Mộc Tiểu Yêu thấp giọng gọi hắn một tiếng, sau đó đi tới ôm lấy hắn.
Trầm Khuynh Phiến ôm một bên khác, đề đầu hắn tựa vào ngực mình.
- Hiện tại ta cảm thấy đề nghị của Tiểu Yêu mấy hôm trước không tệ lắm…chúng ta trở về Trường An, tìm một nơi không ai tìm được chúng ta…đi hải ngoại được không? Thương nhân Đông Sở có thuyền vượt biển. Bọn họ thường xuyên tới những nơi bên kia biển. Nghe nói bên đó cũng có rất nhiều quốc gia, phong thổ dân tình hoàn toàn khác với Đại Tùy. Tới đó không ai biết chúng ta, chúng ta cũng không cần phải đề phòng một ai. Cho dù người của Phật tông có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không khả nặng tới hải ngoại.
- Ừm
Mộc Tiểu Yêu dịu dàng nói:
- Huynh là một thiên tài buôn bán, có thể tới hải ngoại kiếm tiền. Tới lúc đó chúng ta tìm một hòn đảo có cảnh đẹp như thần tiên rồi ở đó. Nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ rồi.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Hoặc là không đi đâu cả!
- Những lời La Diệu nói hôm nay chưa chắc là lời nói thật. Cho dù là nói thật cũng che giấu rất nhiều thứ.
Phương Giải lau một giọt nước mắt vào áo của Mộc Tiểu Yêu, sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh. Mặc dù trong khung hắn là một người hiện đại, mặc dù hắn không thuộc thế giới này, nhưng dù sao đã tới đây rồi, hắn cũng không thể thờ ơ được. Thân thế bí ẩn, bất kỳ là ở đâu, hay là ở thời đại nào, đều khiến cho người ta day dứt.
Phương Giải kể lại những lời La Diệu nói với hai nàng, sau khi kể xong, hơi thở vốn có chút ồ ồ cũng đã bình tĩnh lại.
- Mời Trác tiên sinh tới, ta có lời muốn hỏi y.
Mộc Tiểu Yêu ừ một tiếng, xoay người rờii đi.
Không bao lâu, Trác Bố Y đi theo Mộc Tiểu Yêu vào phòng Phương Giải. Thương thế trên người y có vẻ đã khỏi hắn, khí sắc đã tốt hơn nhiều.
- Giác Hiểu, chuyện gì mà vội vã như vậy?
Trác Bố Y ngồi xuống đối diện Phương Giải, hỏi.
- Lúc trước ta có nhờ tiên sinh điều tra một việc có liên quan tới vợ La Diệu và cửa hàng chuyên bán đồ cúng cho người chết kia, đã có tiến triển gì chưa?
Trác Bố Y lắc đầu:
- Rất kỳ quái. Chỉ cần là cửa hàng, chỉ cần buôn bán, cho dù là buôn bán hàng hóa có chút đặc thù, thì dựa theo lẽ thườn không khó điều tra ra. Nhưng người ta phái đi đã hỏi rất nhiều người dân nơi đây, thậm chí là người tộc Hột, không ai biết có cửa hàng như vậy.
- Tuy nhiên…chuyện những đứa trẻ mất tích có điều tra được một ít. Chuyện này cũng rất kỳ quái. Đối với những gia đình có con bị mất tích, ký ức vẫn còn mới mẻ. Mười mấy năm qua, trên cơ bản là không xảy ra mất tích trẻ con nữa. Nhưng mười mấy năm trước, cụ thể là năm nào bọn họ đã không còn nhớ rõ nữa. Phạm vị ba trăm dặm xung quanh Ung Châu đã mất tích không ít đứa trẻ, gần trăm đứa, nhỏ thì mới trăng tròn, lớn thì hai, ba tuổi.
- Lúc ấy vụ án này kinh động tới Hình Bộ. Hình Bộ còn từng phái người tới giúp đỡ điều tra. Lúc đó ta đang bị giam ở trong lao, nên không biết. Những đứa trẻ này đều bị mất tích trong vòng một tháng. Quan phủ địa phương và người của Hình Bộ tra xét thật lâu cũng không tra ra được dấu vết gì. Cuối cùng ngay cả người của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không tra được hung thủ. Hồ sơ vụ án này chắc vẫn còn ở trong Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu ngươi cần thì ta sẽ phái người dùng bồ câu đưa tin, rồi mang tới.
- Về sau thì sao?
Phương Giải hỏi.
- Về sau thì bình thường trở lại.
Trác Bố Y nói:
- Tới tháng sau thì không còn mất tích trẻ con nữa. Hung thủ kia giống như biến mất vô tung vô ảnh, không lưu lại chút manh mối nào. Hình Bộ và Đại Nội Thị Vệ Xử ở lại Ung Châu nửa năm, thực sự không tra được gì đành phải trở về. Nhưng tuyên bố với bên ngoài là đã bắt được hung thủ, cũng đã lăng trì xử tử rồi.