Phương Giải nhìn thoáng qua thi thể ở dưới chân mình, xác định cái tên điên này đã bị chết mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lùi về phía sau mấy bước, sau đó nhìn thấy từ hai hốc mắt đã bị bắn nát của Bác Xích chui ra hai con sâu. Hai con sâu này giống con tằm hơn, nhưng lại có chân như con rết. Trước kia Phương Giải chưa từng loại sâu bọ nào như vậy.
Hắn nâng một tảng đá ở bên đường rồi đập nát hai con sâu đó.
Sau đó chậm rãi đi ra cánh rừng.
- Tìm mấy thứ dễ cháy chất đống ở hang động đi…Bác Xích đã chết, đám Lang Diện Linh Viên trong hang không còn người điều khiến nữa, một khi xuống núi chính là họa lớn. Đặc biệt là con to nhất kia. Xem ra cho dù phá giáp chủy cũng chưa chắc bắn xuyên qua được bộ da của nó. Hang động này không còn đường vào khác nữa, đốt một lúc là có thể khiến bọn chúng ngạt thở mà chết.
Đám người Đại Khuyển lập tức hành động, tìm rất nhiều cây gỗ đặt chồng chất ở hang động. Xuân Cô dùng mạch đao nhấc thi thể của Bác Xích ném lên đống gỗ, sau đó đốt lên. Gỗ ẩm không dễ đốt, Phương Giải tưới rượu mạnh lên người Bác Xích để đốt. Thời gian dần qua, ngọn lửa bắt đầu bốc lên.
Lúc làn khói đặc bay vào trong hang động, có thể nghe thấy tiếng gào thét của đám Lang Diện Linh Viên. Nhưng những con vật này trời sinh vốn sợ lửa, cũng không dám xông ra ngoài. Mười người Cấp Sự Doanh cầm mạch đao đứng phòng thủ ở bên ngoài, đề phòng có con nào lao ra. Đại Khuyển không ngừng bỏ thêm gỗ vào đống lửa.
Cứ đốt như vậy chừng một canh giờ, Phương Giải cũng không thể xác định những con vật ghê tớm đó đã chết hết chưa. Mọi người dùng tảng đá lớn chặn cửa hang lại, rồi mới rời đi.
Trầm Khuynh Phiến quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Phương Giải, Phương Giải chỉ nói nhỏ một câu, trở về hẵng nói, rồi dẫn đầu xuống núi.
Mọi người đi xuống núi, tìm được ngựa rồi lập tức rời đi.
Mất thời gian hai ngày chạy về Ung Châu, Phương Giải đưa cho Cấp Sự Doanh mặt nạ cải trang để vào thành, cải trang thành tiểu nhị đi vào nơi chỗ hắn ở. Chỉ cần không bại lộ thân phận, thì không cần phải che lấp ở bên cạnh mình có nhiều thêm người. Trong thành Ung Châu có đầy cơ sở ngầm của La Diệu, muốn giấu diếm là việc không có khả năng.
Đã tới buổi chiều ngày thứ năm, nếu bọn họ không trở lại, chỉ sợ Mộc Tiểu Yêu đã thiếu kiên nhẫn đi tìm La Diệu rồi.
Sau khi trở về, kể lại những lời Bác Xích đã nói, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều nhìn thấy được tia thoải mái trong mắt của Phương Giải. Tuy thân thế này ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng dường như Phương Giải thoải mái hơn rất nhiều so với lần biết được mình là con trai của La Diệu kia.
Tuy tư tưởng đã không còn là của đứa bé đấy nữa, nhưng cơ thể vẫn là.
Cũng không biết ở cái thôn nhỏ nào đó gần Ung Châu, đôi vợ chồng kia còn sống hay không. Mười bảy năm trước, con bọn họ bị người ta đánh cắp, từ đó trở đi không có tin tức gì. Bọn họ báo cho quan phủ, hy vọng có thể tìm được con của mình. Nhưng ai mà ngờ rằng, người bắt cóc con của mình chính là Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu, người trấn thủ Nam Cương Đại Tùy cơ chứ?
Sở dĩ người của Hình Bộ và Đại Nội Thị Vệ Xử điều tra nửa năm không tìm được chút manh mối nào, đều là do La Diệu động tay động chân.
Mười bảy năm qua đi, có lẽ cha mẹ ruột sống qua ngày trong sự bi thương. Những lúc đêm dài vắng người, bọn họ nhớ tới con của mình, thì thào một tiếng, bảo bối, giờ con thế nào rồi? Vợ chồng nắm tay nhau, cảm nhận một tia ấm áp từ cái lạnh giá để trấn an bản thân. Đứa trẻ không còn, nhưng nó vẫn sống trong trái tim bọn họ. Mỗi sáng thức dậy, nụ cười ngây thơ đó lại xuất hiện, rất chân thật.
Có bao nhiêu đêm, hai vợ chồng ôm nhau khóc.
Nhìn cái chăn bông mà mười mấy năm trước đắp cho đứa nhỏ, nghẹn ngào không lên tiếng.
Có lẽ, sau khi người của Hình Bộ và Đại Nội Thị Vệ Xử rút lui, bọn họ đã bị La Diệu giết người bịt miệng rồi. Hoặc là bọn họ đã rời xa nơi thương tâm này. Chuyện buồn nhất thế gian chính là sự ly biệt. Bên trong sự ly biệt, còn có gì đau đớn hơn là bị người ta bắt đi đứa con? Cái gọi là tình yêu ly biệt, ở trước mặt sự đau đớn đó, thật không đáng giá nhắc tới.
Mà La Diệu, trong vòng một tháng đã khiến một trăm gia đình lâm vào cảnh ly biệt đó.
- Thật quá đáng…
Mộc Tiểu Yêu lẩm bẩm nói:
- Muội vốn tưởng rằng mười mấy năm trước y tới sư môn, giết sư tỷ muội của mình đã là tội ác tày trời rồi. Không ngờ y vẫn có thể làm ra chuyện hung tàn hơn. Tư tâm của người này quá nặng, nặng tới mức cho dù toàn bộ người của thế giới này có chết, y vẫn có thể dửng dưng.
Đại Khuyển trầm mặc một lúc, rồi cắn răng nói:
- Y sẽ phải chịu báo ứng!
Phương Giải lắc đầu:
- Ta không tin vào nhân quả báo ứng hay là ông trời công bằng gì đó…Kỳ thực ông trời công bằng không phải là ở chính nghĩa, mà là công bằng ở việc không nhúng tay vào nhân gian. Ông ta trơ mắt nhìn tà ác hoành hành, không quan tâm không hỏi han, đó mới là công bằng. Trông cậy vào ông trời trừng phạt kẻ ác, đó là mơ mộng hão huyền. Là kẻ yếu tự an ủi bản thân mà thôi. Chứ chẳng có tác dụng gì.
- Nếu nguyền rủa mà có tác dụng, thì đám ác nhân trên thế gian này đã bị chém tận giết tuyệt rồi. Nếu quả thực có báo ứng, thì La Diệu đã không hùng cứ một phương như bây giờ. Thế giới con người và thế giới động vật kỳ thực không khác nhau quá lớn. Sở dĩ mãnh hổ được gọi là chúa tể sơn lâm, không phải vì nó nhân từ, mà là vì nó hung ác hơn những con khác.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu:
- Nhưng muội có thể khẳng định, tương lai y sẽ không có kết cục tốt gì.
- Nhưng vẫn phải có ai ra tay mới làm được…
Phương Giải giãn người một cái, nói:
- Hiện tại chắc y vẫn tưởng rằng ta chính là La Vũ sống lại. Nếu như muốn đẩy La Diệu từ trên đỉnh núi ngã xuống, thì thân phận này của ta dường như có chút tác dụng.
- Huynh định làm gì?
Trầm Khuynh Phiến ngơ ngác hỏi.
- Y nói y nợ ta.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Vậy ta có nên đòi nợ của mình không?
…
…
Phương Giải ngồi đối diện La Diệu, sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh như nước trong giếng.
Lúc đầu ở Bình Thương Đạo nói chuyện với Tổng Đốc Lạc Thu, Phương Giải từng nghĩ tới kiếp trước lúc rảnh rỗi, mình cùng một vài người già tới công viên đóng kịch Bạch Môn Lâu. Nếu coi một góc của công viên đó là một sân khấu nhỏ, thì Phương Giải diễn vai nào cũng thành thạo. So sánh, thì thế giới này chính là một sân khấu lớn. Từ sân khấu nhỏ tới sân khấu lớn, nhân vật thay đổi, Phương Giải không còn sự mê man bàng hoàng như lúc đầu nữa. Mười bảy năm nhân sinh lắng đọng, giờ chỉ còn lại chín chữ.
Người thiếu niên cũng có thể thành cáo già.
Nhưng Phương Giải biết người ngồi đối diện kia là vai ác chính, hơn nữa vai trò trong sân khấu còn lớn hơn mình. Nhưng không sao cả, chỉ là đóng cho vui mà thôi.
- Đây là trà Phổ Nhị của Nam Yến.
La Diệu chỉ chén trà trước mặt Phương Giải, nói:
- Trà ngon trong thiên hạ có Long Tỉnh ở Giang Đô, Hồng Bào ở Vũ Di, Phổ Nhị ở Đại Lý…Ung Châu từng là đô thành của Thương Quốc, cho nên việc buôn bán vẫn rất phát đạt. Tuy thương nhân Nam Yến sợ ta như sợ mãnh hổ, nhưng vì kiếm bạc, bọn họ có thể vượt qua nỗi sợ đó. Đại Tùy giàu có, dân chúng đều dư tiền dư lương thực, cho nên tòa đại thành nào cũng rất náo nhiệt.
- Ta ở Ung Châu gần với Nam Yến nhất, cho nên được uống trà này sớm hơn những người khác. Nhưng trà Phổ Nhị này để càng lâu mới càng ngon. Ta chỉ là võ phu tục nhân, những lời này là ta nghe thương nhân buôn trà nói vậy.
Phương Giải uống một ngụm, khẽ gật đầu:
- Nghe nói trà Phổ Nhị này mất hai năm mới mọc lá, nếu để quá ba năm mà không hái xuống sẽ không uống được nữa. Mà hái xong phơi khô, để càng lâu càng đáng giá.
La Diệu ừ một tiếng, nói:
- Trà mà ngươi đang uống, đã được cất trong hoàng cung Thương Quốc gần trăm năm rồi. Có người nói một chén trà này có thể đổi được một cửa hàng nho nhỏ ở Ung Châu. Tuy lời này hơi quá, nhưng nghĩ kỹ không phải là không có đạo lý.
- Trà như vậy, dân chúng bình thường mất một đời, năm đời, mười đời cũng chưa chắc được uống.
Phương Giải nghe thấy câu này, tim đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
La Diệu nhìn vẻ mặt của Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi đứng dậy tới gần cửa sổ, chỉ ra ngoài nói:
- Người trong thiên hạ sống cùng một thiên hạ, bị nhốt trong cùng một thế giới. Nhưng giữa người và người, căn bản là không sống cùng một thế giới. Ta có thể được uống trà đổi được cả một cửa hàng, mà người bên trong cửa hàng còn đang bôn ba kiếm sống. Để bọn họ có thể tới được thế giới của ta, bọn họ phải trải qua mấy đời cố gắng may ra mới được.
- Con có tin vào điều đó không?
Y hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Tin.
- Có người từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, có người từ nhỏ bụng chưa bao giờ no. Đây chính là hai thế giới trong một thế giới. Muốn từ thế giới người thường leo tới thế giới kia, cần không chỉ là ý chí kiên định và sự cố gắng. Tuy con tới thành Trường An không lâu, nhưng đã được thấy rất nhiều người. Thật giống như một con cá trạch liều mạng muốn chen vào ao cá chép. Cuối cùng có thể thành công biến thành cá chép, có mấy con?
La Diệu lắc đầu:
- Không có con nào, bởi vì cá trạch chính là cá trạch, vĩnh viễn không thể biến thành cá chép.
- Giờ con là Nhất Đẳng Hương Tử, luận về tước vị cũng không cao. Nhưng dân chúng bình thường thấy con là một đại nhân vật. Mà quyền quý thấy con như là rau cải. Con là người may mắn nhất trong số những người đấu tranh leo lên kia. Nhưng nếu chỉ dựa vào sự cố gắng, thì không mất mười năm, hai mươi năm, con đừng mong thành công. Con còn phải cố gắng sinh tồn trong sự bài xích của đám cá chép, hoặc là những cơn sóng ngầm, hoặc là những cơn sóng dữ.
- Con có biết biện pháp duy nhất để khiến đám cá chép chịu phục cá trạch là gì không?
- Là gì?
Phương Giải hỏi.
- Khiến mình mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn bất kỳ con cá chép nào. Phải hung tàn, một đớp có thể nuốt được tám con, chục con cá chép. Như vậy đám cá chép còn dám bắt nạt con không? Sẽ không…bọn chúng sẽ e ngại con, do đó tránh con thật xa, tránh càng xa, con càng chiếm được nhiều ao.
La Diệu hơi nhếch cằm lên nói:
- Ta chính là một con cá trạch, nhưng giờ ta đã rất lớn rồi.
Phương Giải nhíu mày:
- Đại tướng quân muốn nói gì với hạ quan vậy?
La Diệu nói:
- Ý của ta là, con muốn từ thế giời kia tới thế giới này, có một đường tắt…chính là ta. Con là con của ta, ta chỉ cần kéo con lên, là con có thể đứng trên cao dễ dàng.
Phương Giải trầm mặc.
- Thế gian này chỉ có truyền thuyết cá chép hóa rồng, chứ không có truyền thuyết cá trạch hóa rồng.
La Diệu thản nhiên nói:
- Nhưng con nên biết, sở dĩ mọi người nói cá chép hóa rồng, chứ không phải cá trạch hóa rồng, là vì trong mắt mọi người, những thứ cao cao tại thượng đều là xinh đẹp. Mà xinh đẹp định nghĩa như thế nào? Do người mạnh mẽ định nghĩa! Hiện tại ta đứng trên đường cái, nói rằng cá trạch đẹp hơn cá chép. Sẽ có vô số văn nhân nói rằng ta rất đúng, sau đó tìm tất cả từ ngữ xinh đẹp để đồng ý với ta.
- Trở thành con cá trạch thật lớn, lớn tới mức toàn bộ Đông Hải cũng không chứa được…Rồng, có thực sự đáng sợ?
- Lưu lại đi.
La Diệu thản nhiên nói:
- Tuy ta không thể cho con một thân phận danh chính ngôn thuận, nhưng ta có thể cho con một mảnh gấm vóc phồn hoa!