Phương Giải trầm mặc một lúc, vuốt vuốt chén ngọc tinh xảo trong tay:
- Ta vẫn tự nói với bản thân rằng mình xuất thân từ hàn môn, với lại ta vẫn rất lấy làm kiêu ngạo. Những điều ngài vừa nói đều là sự thật, đều rất có lý, nhưng ta không cảm thấy cái gọi là huyết thống là chuyện đáng để đắc ý. Nếu nói hào môn là cá chép, hàn môn là cá trạch, vậy thì hơn một trăm năm trước, một nửa hào môn của Đại Tùy đều xuất thân từ cá trạch.
- Có lẽ do từ nhỏ ta không trải qua cuôc sống ăn ngon mặc đẹp, đã quen với màn trời chiếu đất rồi, cho nên nhìn những kẻ giàu có, phú quý ta thấy không quen. Cũng giống như bọn họ không quen nhìn ta vậy. Ta không cho rằng mình xuất thân thấp hèn nên nhân cách cũng thấp hèn. Cũng không cho rằng…là con của La Diệu, thì nhân cách liền cao vời vợi.
La Diệu khẽ nhướn mày, thanh âm hơi lạnh lùng:
- Con không muốn thừa nhận mình là con ta? Hay là con cảm thấy thân phận này ủy khuất con? Ở trước mặt phụ thân mà dám dùng thái độ đó để nói chuyện, chính là bất hiếu!
Phương Giải ngồi dựa ra đằng sau, để cho mình thoải mái chút:
- Giờ ta vẫn chưa coi ngài là cha, cho nên ngài đừng giọng điệu của người cha đó để giáo huấn ta.
La Diệu ngẩn ra, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Đã nhiều năm rồi, không ai dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với y.
Năm đó dù La Vũ ương ngạnh hơn nữa, nhưng ở trước mặt y cũng nhu thuận như thỏ. Dù La Văn có mâu thuẫn với y hơn nữa, cũng sợ y như sợ hổ.
Ở trước mặt người khác, y là Đại tướng quân nắm quyền một phương, là Nhất Đẳng Quốc Công. Ở trước mặt người nhà, y là chủ nhân tối cao vô thượng, lời nói nặng như núi.
Nhưng ở trước mặt Phương Giải, y phát hiện mình rất khó sinh ra tức giận.
- Ta biết những năm qua con đã chịu khổ, đó là lỗi của ta. Cho nên ta sẽ dốc hết khả năng của mình để bồi thường con. Ta làm hết thảy cũng vì con mà thôi.
- Cảm ơn.
Phương Giải rất lễ phép trả lời.
La Diệu nhìn hắn, hỏi:
- Con có thể nói thẳng cho ta biết, rốt cuộc con muốn ta làm gì, con mới đồng ý lưu lại? Ta đã già rồi, hơn nữa cũng không thể mang theo sản nghiệp xuống quan tài. Mẹ con cũng đã già rồi. Bà ấy ngóng trông mười mấy năm mới được thấy con trở về.
- Trả lời ta một vấn đề trước đã.
Phương Giải đặt chén ngọc xuống, tìm từ rồi nói:
- Ngài nói vì muốn áp chế thể chất của ta mà năm đó bảo Vu Sư gieo trùng cổ vào người ta. Những trùng cổ đó sẽ chết vào mười lăm năm sau. Sau đó ngài bảo Mộc Tiểu Yêu cho ta uống trùng cổ kia, bảo Đại Khuyển dùng một thuật pháp nào đó để khống chế ta. Đây là vì sao?
Hắn nhìn thẳng vào mắt La Diệu, hỏi.
- Con không biết gì về vu thuật, cho nên mới nói vậy…
La Diệu trở lại ghế, ngồi xuống, trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục nói:
- Một khi gieo trùng cổ vào trong cơ thể người, thì người đó chính là ký chủ. Trùng cổ và người đó có sự liên kết về huyết mạch. Mười lăm năm sau, trùng cổ trong người con chết, con cũng khó thoát khỏi cái chết. Mà con thì không ở bên cạnh ta, nếu không có Vu Sư nào tới cứu thì con sẽ chết. Cho nên ta mới bảo Mộc Tiểu Yêu cho con nuốt trùng cổ đó. Ở thời điểm trùng cổ trong người con chết đi, trùng cổ giao cho Mộc Tiểu Yêu có thể biến con thành cương thi tạm thời. Chỉ cần trong vòng một năm gấp rút trở về đây, để Vu Sư rút trùng cổ ra, con liền trở lại bình thường.
Phương Giải ừ một tiếng, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang mắng mỏ.
Biến mình thành vườn rau nuôi sâu?
- Ta thật không ngờ rằng.
La Diệu thở dài nói:
- Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển lại có lá gan không làm theo lệnh của ta, suýt nữa thì khiến con mất mạng. Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp, trùng cổ trong người con bị người ta hủy diệt, thì…Tuy nhiên, nếu con chết, ta sẽ giết hết bọn chúng để đền mạng cho con.
Phương Giải từ chối cho ý kiến, hắn đứng dậy tới gần cửa sổ, nhìn bên ngoài thản nhiên nói
- Rốt cuộc ta đã biết vì sao ngài thích ở trong tòa Cao Cước Lâu này, thích đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài…Phong cảnh trong vườn này rất đẹp, có núi nhỏ, có hồ nhỏ, là một hình ảnh thiên hạ thu nhỏ…
- Ta muốn lãnh binh lên phía bắc.
Hắn bỗng nhiên nói một câu, không hề liên quan tới câu trước.
- Ta mặc kệ mục tiêu của ngài là cái gì, cũng không quan tâm Tả Tiền Vệ muốn làm gì. Nhưng ta phải giết Lý Viễn Sơn, nhất định phải báo thù cho đồng đội đã từng kề vai sát cánh ba năm cùng với bà con cô bác ở Phan Cố. Sơn Tự Doanh chỉ có một nghìn hai trăm chiến binh, hơi ít. Cho ta ba chiết xung doanh, ta sẽ tự mình lãnh binh tới Tây Bắc báo thù. Báo thù xong, ta sẽ suy nghĩ nên lưu lại hay không.
- Không được.
La Diệu lắc đầu:
- HIện tại con chỉ có thể quản lý được Sơn Tự Doanh, những binh mã còn lại chưa tới thời điểm giao cho con. Giao quyền quản lý ba chiết xung doanh cho con, tướng lĩnh của ta sẽ không hiểu lý do. Tuy nhiên ta có thể cho con hơn một nghìn chiến mã, biến Sơn Tự Doanh của con thành một đội kỵ binh thuần túy. Binh khí, giáp giới tùy con lấy, chỉ cần con thích là được. Chờ tới khi đi lên chiến trường, có một đội kỵ binh linh hoạt bảo vệ con, ta cũng yên tâm chút.
- Tốt!
Phương Giải đứng dậy:
- Khi nào thì khởi hành?
- Hai ngày sau.
La Diệu nói:
- Sơn Tự Doanh không thuộc biên chế của bất kỳ đội quân nào, đây là quyền lợi lớn nhất mà ta có thể giao cho vào lúc này rồi. Khi nào con quyết định lưu lại, ta sẽ cho con nhiều hơn.
- Chưa chắc ta có hứng thú nhận lấy.
Phương Giải chắp tay, hơi cúi người nói:
- Tỵ chức cáo từ!
…
…
Trở lại chỗ ở của mình, vừa vào cửa Phương Giải liền nhìn thấy đại tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc đang giận dỗi. Nàng chạy trong sân, phía sau là vài nha hoàn mà Tụ Bảo Trai đưa tới thật cẩn thận đi theo, lo lắng nàng bị ngã.
- Tránh ra tránh ra, các ngươi đều tránh ra.
Ngô Ẩn Ngọc vừa tránh né vừa hô:
- Thật vất vả mới được tự do, ai bảo các ngươi đi theo ta? Ta không cần các ngươi hầu hạ, nếu đi theo ta nữa, ta liền phái người đuổi hết các ngươi ra ngoài.
Nàng nhìn thấy Phương Giải trở lại,, lập tức lao tới như một con nai con:
- Mau mau cản bọn họ lại!
Nàng đứng đối diện Phương Giải, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thời tiết đã rất nóng, nàng chỉ mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt. Cũng không biết náo loạn bao lâu, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, chảy xuống cái mũi quỳnh ti. Nàng không phải là một nữ tử xinh đẹp tới mức khiến người ta vừa nhìn là khó quên, nhưng ngũ quan của nàng rất tinh xảo. Được nuông chiều từ bé, làn da của nàng không những trắng, mà còn mềm mại như nụ hoa chớm nở.
Nàng đứng ở trước mặt Phương Giải, thở hổn hển.
Cho nên bộ ngực rất phập phồng.
Phương Giải cúi đầu nhìn, sau đó lắc đầu:
- Một chút quy mô đều không có, vậy mà cũng không biết xấu hổ phập phồng, phập phồng?
Lúc đầu Ngô Ẩn Ngọc còn chưa hiểu ý của Phương Giải, đơi nàng nhìn thấy ánh mắt của Phương Giải nhìn chăm chằm vào ngực mình, mới phản ứng tới. Tiểu nha đầu này lập tức đỏ mặt, mắng một tiếng lưu manh, sau đó ôm ngực.
Phương Giải cười cười:
- Ép vào như thế còn có thể nhìn thấy chút khe.
Đang lúc Ngô Ẩn Ngọc muốn giết người, thì hắn rút cây súng ngắn từ ống tay áo đưa cho nàng:
- Không có cái gì chơi thì cầm cái này mà nghịch…
- Cái này…là cái gì?
Phương Giải bỏ một viên đạn chì vào trong, sau đó ngắm bắn một cây trúc cách đó không xa. Pằng một tiếng, theo làn khói tỏa ra từ súng, cây trúc cách đó vài mét liền gãy đổ. Ngô Ẩn Ngọc hiển nhiên bị hoảng sợ, theo bản năng lùi ra đằng sau.
- Cho cô.
Hắn đưa túi đạn và súng cho Ngô Ẩn Ngọc, dạy cách sử dụng cho nàng.
- Vật này…gọi là gì?
- Súng ngắn, hoặc là hỏa thương.
- Thật đẹp!
Cha nàng là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, người đứng đầu của Hàng Thông Thiên Hạ, nhưng y sẽ không để cho nàng tiếp xúc với mấy thứ nguy hiểm. Hơn nữa từ nhỏ nàng đã không có hứng thú với chuyện làm ăn buôn bán của Ngô Nhất Đạo, cho nên đây mới là lần đầu tiên thấy thứ này.
Nàng cầm nghịch một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Nếu có rất nhiều thứ này rồi phát cho binh lính, đi lên chiến trường chẳng phải là vô địch sao?
Phương Giải hơi kinh ngạc, không ngờ nàng lại nghĩ được như vậy.
- Không tới mức đấy.
Phương Giải khoát tay bảo những nha hoàn kia rời đi:
- Thao tác để bắn thứ này còn quá chậm…bắn một phát lại phải bỏ đầy thuốc nổ vào, tầm bắn lại quá ngắn, còn không bằng xe nỏ và cung tiễn. Muốn làm thứ này phát uy trên chiến trường, cần thay đổi nhiều lắm.
- Ngươi có biết không?
Ngô Ẩn Ngọc nháy đôi mắt to, tò mò hỏi.
- Tất nhiên…là không.
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Giữ thứ này để mà phòng thân. Mấy ngày nữa ta sẽ phái người đưa cô trở về Trường An. Dọc theo con đường này có một thứ phòng thân, ta cũng yên tâm hơn. Cha cô nói cô là thiên tài tu hành, nhưng cô lại đặt thiên phú của mình vào mấy trò nghịch ngợm.
- Nếu ngươi nói nữa ta liền bắn ngươi một phát!
Ngô Ẩn Ngọc hung dữ uy hiếp. Nhưng sau đó nàng bỗng quát lên:
- Ta không quay lại đó!
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
- Vì sao cái gì?
Ngô Ẩn Ngọc hỏi ngược lại.
- Vì sao cô không quay về? Ở lại đây làm gì?
Ngô Ẩn Ngọc ngẩn ra, nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ta không quay về vì ta không muốn quay về. Ta lưu lai đây chẳng lẽ cứ phải làm gì đó sao?
- Tất nhiên.
Phương Giải chỉ những tôi tớ đang quét rác gần đó:
- Bọn họ có thể lưu lại bởi vì mỗi ngày bọn họ đều quét nhà hai lần, một lần vào sáng sớm và một lần vào chiều tối. Cho nên tòa nhà này mới được sạch sẽ như vậy, nhìn vào cũng thoải mái. Những nha hoàn kia, các nàng có thể trải giường xếp chiếu, bưng trà đưa nước, cho nên các nàng cũng có thể lưu lại. Những thị vệ kia bảo vệ sự an toàn của cái nhà này, cho nên bọn họ cũng có thể lưu lại…Còn cô thì sao? Cô làm được cái gì?
Phương Giải ngồi xuống hành lang, rất nghiêm túc nói:
- Mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Cô biết cô tồn tại để làm gì không? Chống đối cha cô, hờn dỗi với hạ nhân…Nếu đây là giá trị nhân sinh của cô, cô không thấy nó…rất vô nghĩa sao?
- Ngươi có ý gì?
Sắc mặt của Ngô Ẩn Ngọc rất khó coi, ngón tay chỉ về phía hắn đang run rẩy.
Phương Giải nói:
- Sở dĩ cô có tính cách đó là vì cha cô quá nuông chiều cô. Ta không phải là cha cô, nơi này cũng không phải của cha cô…cho nên, nếu cô cảm thấy ủy khuất không chịu được ta, thì đi tìm cha cô đi. Sau khi trở về cô vẫn làm đại tiểu thư của cô, vẫn là cô con gái cưng được nâng như nâng trứng. Chỉ cần cô còn đứng ở bên cha cô, thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
- Ta…không muốn quay về!
Ngô Ẩn Ngọc cắn môi nói:
- Đừng tưởng rằng nói khích ta như vậy, ta sẽ mắc mưu.
- Cô sai rồi.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Ta không có thời gian chơi đùa với cô. Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Nơi này thoạt nhìn có phong cảnh tươi đẹp, rất thích hợp để sinh sống. Nhưng nó cũng có thể là nấm mồ. Cô thích lưu lại, có thể. Từ hôm nay trở đi cho ta thấy giá trị của cô, bằng không, đừng bàn nữa!
- Ta…cho ngươi tiền!
- Ai nha, thật tốt quá, đáng tiếc, hiện giờ ta không có hứng thú với tiền bạc.
- Ta…ta…
Mặt Ngô Ẩn Ngọc lúc trắng lúc đó, dậm chân không biết nói cái gì.
- Bắt đầu từ sáng sớm ngày mai xếp chăn múc nước rửa mặt cho ta. Buổi tối cũng trải giường chiếu múc nước rửa chân. Trời nóng thì quạt cho ta, trời lạnh thì lấy thêm quần áo cho ta. Làm tốt, mỗi tháng không có đồng nào nhưng bao ăn bao ở, bao cả mạng sống. Làm không tốt…biến đi.
Ngô Ẩn Ngọc sắp cắn nát môi của mình, nước mắt đảo quanh sắp tràn ra ngoài.
Nàng nhìn Phương Giải, trong mắt đầy phẫn nộ.
- Không ngờ ngươi lại người như vậy! Phương Giác Hiểu, coi như ta nhìn lầm ngươi rồi!
Phương Giải nhún vai:
- Rất ít người nhìn chuẩn được ta. Cha cô là một trong số đó. Còn cô thì chưa đạt tới trình độ đấy.
- Giờ ta đi luôn!
Lúc Ngô Ẩn Ngọc quay đầu đi, nước mắt rốt cuộc không kiềm chế được.
- Không tiễn.
Phương Giải nhìn bóng lưng dần xa của tiểu nha đầu, thở dài nói:
- Tự thân còn khó bảo toàn, sao nắm chắc bảo vệ được cô? Ta nợ cha cô nhiều tiền như vậy, có thể quỵt nợ nhưng không thể không bảo vệ con gái duy nhất của ông ta…Nếu cô có mệnh hệ gì, ta cũng xong đời.