La Văn lùi về phía sau mấy bước, đề phòng nhìn Thích Nguyên:
- Vì sao ngươi phải giúp ta? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Thích Nguyên nhìn y, khẽ lắc đầu thở dài nói:
- Ngươi không cần đề phòng ta như vậy. Nếu ta muốn giết ngươi, có cần tốn công tốn sức như vậy không? Giết chết ngươi không có bất kỳ ý nghĩa gì với ta. Trái lại đó là một tổn thất rất khó tiếp nhận. Nhất là tới hiện tại, tổn thất đó sẽ khiến ta không chịu được.
- Ta sẽ không lãng phí thời gian và công sức vào một kẻ vô dụng. Cho nên ngươi có thể coi rằng ta đang lợi dụng ngươi.
Nghe Thích Nguyên nói vậy, sắc mặt của La Văn trở nên thoải mái hơn.
Thích Nguyên ngồi xuống một tảng đá, sửa sang lại quần áo của mình:
- Tuy ngươi không phải là con của La Diệu, nhưng La Diệu chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài. Nếu như nói cuộc đời y có hai điều không thể bỏ qua, thì thứ nhất chính là quyền thế và địa vị của y, không cho phép bất kỳ ai đụng vào. Thứ hai là mẹ của ngươi, đây là một phần nhân tính còn sót lại của La Diệu. Bác Xích và mẹ ngươi có tư tình, làm gì có chuyện La Diệu không phát hiện được tí nào? Mà nhiều năm như vậy y vẫn lãnh đạm với ngươi, chẳng phải là do y hoài nghi đó sao?
La Văn không dám tới gần Thích Nguyên, đứng xa xa hỏi:
- Vậy vì sao ngươi tới tìm ta?
- Bởi vì ngươi có giá trị.
Thích Nguyên mỉm cười nói:
- Tuy ngươi không phải là con ruột của La Diệu, nhưng có mấy người biết được chuyện đó? Thân phận này có thể mang tới cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, cũng có thể mang tới cho ta rất nhiều chỗ tốt.
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
- Chốc nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thích Nguyên nói:
- Trước đó, ta có mấy lời phải nói rõ ràng…
Y nhìn những cây trúc gãy đổ kia, thản nhiên nói:
- Hiện tại ngươi nên biết, viên thuốc mà ta đưa cho ngươi không có vấn đề gì cả. Trên thực tế, ngay cả ta cũng rất bất ngờ vì ngươi thích ứng được với dược hiệu của thuốc đó. Nó đã thay đổi thể chất của ngươi, giúp ngươi đạt được rất nhiều thứ. Ngươi có thể tu hành công pháp của La Diệu, cũng có thể tu hành công pháp của Phật tông bọn ta. Có thể chất như vậy, tiến cảnh của ngươi sẽ tăng nhanh, khiến người ta phải đố kỵ.
- Sẽ không…không có hại gì chứ?
La Văn hỏi dò.
- Chắc chắn không.
Thích Nguyên mỉm cười nói:
- Cho dù ta không phụ trách ngươi, cũng phải phụ trách với bản thân mình.
- Đây là ý gì?
La Văn hỏi.
Thích Nguyên không trốn tránh trả lời. Trầm mặc một lúc nói:
- Sở dĩ lựa chọn ngươi, bởi vì thể chất của ngươi khác với người thường. Ngươi không phải là con của La Diệu, cho nên không kế thừa thể chất của y. Đây cũng là một trong những nguyên nhân La Diệu hoài nghi ngươi không phải là con ruột của y. Nhưng ngươi là con của Bác Xích. Bác Xích lại là hậu nhân của Thần Thánh Vu Sư tộc Hột. Sở dĩ Thần Thánh Vu Sư có địa vị không ai bằng ở tộc Hột, chính là vì con cháu của bọn họ có thể chất khác với người thường.
- Nếu như nói, thể chất của La Diệu là trời sinh tốt nhất, không cần phải cải tạo gì, đủ để ngạo mạn nhân gian. Như vậy thể chất của nam nhân thuộc gia tộc Thần Thánh Vu Sư có thể chịu lực tốt nhất. Giống như một tờ giấy trắng vậy. Ngươi có thể vẽ lên đó một bông hoa sen, hoặc là một ngọn núi. Ngươi vẽ gì, thì nó chính là cái đó, ngươi có hiểu không?
La Văn nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó trả lời:
- Ý của ngươi là, người của gia tộc Bác Xích có thể chất thích hợp với cải tạo nhất, hơn nữa xác xuất thành công cũng rất cao?
- Đúng vậy.
Thích Nguyên cười nói:
- Thể chất của ngươi chính là như vậy. Nhưng vì liên quan tới huyết mạch, nên không phải nam nhân nào của tộc Thần Thánh Vu Sư cũng có thể tùy ý được cải tạo. Chỉ có hậu nhân của tộc chủ mới có huyết mạch như vậy. Mà huyết mạch của những người khác dần dần loãng, tới cuối cùng không hơn người thường là bao nhiêu. Năm đó ta dẫn theo mười mấy người tộc Hột rời khỏi tộc Hột, đều có thể chất như vậy. Hiện tại…bọn họ đều là một trong ba nghìn tăng binh kim thân của Phật tông.
- Ba nghìn tăng binh kim thân Phật tông?
La Văn nhíu mày:
- Chẳng phải chuyện này đã có từ rất lâu trước rồi sao?
- Đúng vậy.
Thích Nguyên gật đầu:
- Đúng là có từ rất lâu trước, chừng mấy trăm năm. Nhưng ba nghìn tăng binh kim thân này đều là người tộc Hột, đều là nam nhân của gia tộc Thần Thánh Vu Sư. Bí mật này, dù là trong Phật tông cũng chỉ có vài người biết. Phật tông phát hiện ra sự thần kỳ của vu thuật tộc Hột còn sớm hơn cả Hoàng Đế Thương Quốc rất nhiều năm. Lúc Thương Quốc còn chưa lập quốc, Phật tông của bọn ta đã chú ý tới thủ đoạn thần bí đó của tộc Hột rồi. Về sau lại phát hiện ra nam nhân của gia tộc Thần Thánh Vu Sư có thể chất không tầm thường.
Nghe tới đó, La Văn biến sắc:
- Mấy trăm năm trước, tộc Hột phản loạn. Rất nhiều thổ ty liên kết lại phản kháng Hột Vương, cuối cùng giết chết Hột Vương, tộc Hột rơi vào nội loạn…
- Không có Phật tông bọn ta ủng hộ, ngươi cho rằng đám thổ ty yếu đuối đó dựa vào cái gì để lật đổ Hột Vương? Không có Phật tông bọn ta trực tiếp ra tay, Thần Thánh Vu Sư dễ dàng bị đánh bại như vậy? Nếu thế thì đám thổ ty đó đã làm phản từ lâu rồi. Một mình Thần Thánh Vu Sư cũng đủ để cả tộc Hột kinh sợ.
Thích Nguyên khẽ lắc đầu:
- Ngươi có thể lập tức nghĩ tới chuyện đó thật không dễ dàng…Nếu Hột Vương không đổ, tộc Hột không loạn, gia tộc Thần Thánh Vu Sư không phá, thì Phật tông làm sao dễ dàng mang theo những người có thể chất đặc thù đó tới Đại Tuyết Sơn? Tộc Hột đoàn kết là một việc không tốt…Từ lúc đó trở đi, Phật tông liền lợi dụng vu thuật của tộc Hột để cải tạo thể chất. Hơn nữa thành tựu dần vượt qua cả tộc Hột. Ba nghìn kim thân, có nguồn gốc từ đó.
- Tăng binh kim thân sẽ không chết bệnh hay chết già. Nói cách khác bọn họ chính là cương thi, nhưng là cương thi cao cấp hơn. Chỉ cần không bị người tạo ra tiêu diệt, thì số lượng ba nghìn tăng binh vĩnh viễn sẽ không giảm bớt. Nhưng đó là chuyện không có khả năng, cho nên cứ cách một thời gian lại bổ sung thêm người. Cho phép gia tộc Thần Thánh Vu Sư phát triển sinh sản, thì sẽ bảo đám cho nguồn lính sung túc. Nhưng từ mười mấy năm trước, La Diệu dẫn binh lính lên núi Thương Mang tiêu diệt hơn nửa tộc Hột, gia tộc Thần Thánh Vu Sư gần như là tuyệt diệt.
- Mà Bác Xích chính là nam nhân cuối cùng của gia tộc Thần Thánh Vu Sư, hơn nữa là người có huyết thống thuần khiết nhất, thể chất kế thừa ưu điểm của tổ tiên.
- Nhưng, y lại tự mình hủy đi thể chất này.
Thích Nguyên thở dài:
- Tự biến thành cương thi còn đắc ý. Tuy nhiên cũng khó trách y. Tới thế hệ của y thì gia tộc Thần Thánh Vu Sư đã bị mai một rất nhiều. Nếu y biết thể chất của mình có thể cải tạo lại được, thì chắc y phải cực kỳ hối hận. Đáng tiếc là dù ta đã biết chuyện này mười mấy năm trước, nhưng bởi vì Phật tông xảy ra chuyện khiến ta phải trở về. Sau đó bị trọng thương phải tĩnh dưỡng.
- Đợi khi thương thế của ta lành lặn thì Bác Xích đã vô dụng.
Thích Nguyên nhìn La Văn, có thứ gì cực nóng lóe qua trong mắt y:
- May mắn, y còn hậu nhân.
…
…
- Tuy thể chất của ngươi không tính là hoàn mỹ. Dù sao mẹ của ngươi cũng chỉ là người binh thường, nên thiên phú của ngươi bị hủy một nửa. Nhưng hiện tại, ngươi là người duy nhất có được thể chất đó. Bác Xích đã khiến ta thất vọng, bởi vì thân thể của y mới là hoàn mỹ nhất. Tuy nhiên y lại tự biến mình thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, chà đạp…
Thích Nguyên nhìn La Văn:
- Nhưng khi ta biết được ngươi là con của Bác Xích, hy vọng vốn tan biến lại được nhen nhóm.
Y nhìn La Văn với ánh mắt cực nóng, La Văn vô thức lùi lại.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
- Trước khi cho ngươi biết mục đích mà ta cải tạo thể chất của ngươi, ta sẽ nói một chút về chuyện của Phật tông.
Thích Nguyên hỏi:
- Ngươi có biết Phật tông kế thừa như thế nào không?
- Lựa chọn Phật tử.
La Văn vừa đề phòng vừa trả lời.
- Đúng vậy.
Thích Nguyên nói:
- Lúc Minh Vương tiên đoán được ngày tạo hóa của mình, sẽ bắt đầu lựa chọn Phật tử tới Đại Tuyết Sơn. Trải qua lịch lãm, người ưu tú nhất sẽ kế thừa y bát của Minh Vương. Minh Vương đưa Phật tử thích hợp nhất lên đỉnh Đại Tuyết Sơn, rồi tới nơi thần bí nhất cũng là nơi thần thánh nhất của Phật tông để tiến hành kế thừa.
- Lúc Minh Vương còn chưa cần người kế thừa, Phật tông sẽ vơ vét những người có thể chất tốt nhất trong thiên hạ. Bọn họ không thể gọi là Phật tử, nhưng được coi là thành phần quan trọng của Phật tông. Bọn họ được bồi dưỡng để trở nên nổi bật, chẳng hạn như…Thiên Tôn.
- Ta là người Đông Sở, sống trong Hoàng tộc. Cha ta là Ninh Vương Đông Sở, tuy nhiên chỉ là một vị Vương gia nhàn tản mà thôi. Nhưng ông ấy mê luyến trường sinh, ăn không ít đan dược thuốc bổ, thiên tài địa bảo, có thể tìm được cái gì thì ăn cái đó. Thể chất của ông ấy vốn bình thường, đã định trước là không thể thay đổi. Nhưng những thứ mà ông ấy ăn vào kia lại có ích cho ta. Sau khi ta sinh ra liền khác với người thường. Lúc bảy tuổi, sứ giả Phật tông tới Đông Sở mang theo ta đi. Tính toán thời gian, đã chín mươi năm rồi ta chưa từng trở về.
- Chín mươi năm!
La Văn kinh ngạc tới trợn mắt. Y không thể tin được người trước mặt này lại là một lão già gần trăm tuổi. Thích Nguyên thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ năm mươi mà thôi, sắc mặt hồng nhuận, ngay cả nếp nhăn cũng không thấy.
- Nếu không phải mười mấy năm trước xảy ra một trận ác chiến, thì giờ ta trông còn trẻ hơn.
Thích Nguyên dường như đoán được suy nghĩ của La Văn, cười tự giễu nói:
- Lúc trước tên yêu ma kia của Đại Tùy dùng một chưởng cơ hồ khiến ta suýt chết. Dựa vào không ít thiên tài địa bảo mới đổi được cái mạng. Nhưng những thứ bổ dưỡng đó có dược lực quá mạnh mẽ, giúp ta trị thương nhưng cũng để lại nhiều di chứng. Nhất là Đại Dương Đan trong đó, dược hiệu quá mạnh.
- Di chứng gì?
La Văn không nhịn được hỏi. Nhưng khi hỏi xong y mới hối hận. Một vị Thiên Tôn Phật tông sao có thể dễ dàng nói ra khuyết điểm của mình?
- Nữ nhân.
Thích Nguyên nói:
- Cỗ thân thể này của ta có dương khí quá nặng, nhất định phải không ngừng tìm nữ nhân giao hợp mới có thể giảm bớt. Nếu không, không cần người khác giết ta, chỉ cần nhốt ta trong năm ngày, ta sẽ chết vì kinh mạch rối loạn.
- Vì sao ngươi nói cho ta biết điều này?
La Văn hoảng sợ hỏi.
Dường như y cảm nhận được cái gì đó, không ngừng lui về đằng sau.
- Ta nói với ngươi nhiều như vậy, chắc ngươi cũng hiểu được một chút. Ta có hứng thú không phải là ngươi, mà là thể chất của ngươi.
Thích Nguyên thở dài:
- Giao hợp với nữ tử có cảm giác rất tuyệt vời, nhưng một ngày phải làm vài lần, dần dần cũng chán, thậm chí có chút ghét. Hơn nữa cứ thể mãi, cơ thể của ta sẽ suy yếu vì hợp hoan quá nhiều. Ta thật vất vả mới trị được thương thế, sao có thể dễ dàng buông tay?
- Vốn ta coi trọng Phương Giải, nhưng hiện tại ta chưa phải là đối thủ của La Diệu. Hơn nữa sau khi làm xong chuyện, ta sẽ cực kỳ suy yếu trong mấy ngày. La Diệu chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết được ta. Ta hấp dẫn Phương Giải, nhưng hắn không nghe ta. Cho nên ta chỉ có thể lùi một bước…hấp dẫn ngươi.
- Ngươi nuốt đan được mà ta đưa cho ngươi, thân thể của ngươi đã xảy ra biến hóa. Mặc dù thể chất của ngươi kém Phương Giải rất nhiều, nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
- Vừa nãy ta nói Minh Vương kế thừa. Ngươi biết kế thừa như thế nào không?
La Văn sợ tới mức lạnh run, y sao dám đứng lại nữa, liền xoay người chạy nhanh đi.
Thích Nguyên mỉm cười:
- Hiện tại muốn chạy, quá chậm rồi.
Y nhấc tay lên, sau đó kéo về. La Văn đang ở không trung lập tức bị kéo về, giống như là bị một sợi dây thừng buộc lại vậy.
Thích Nguyên nắm lấy cổ áo của y, lao ra ngoài rừng trúc.
- Ta điều tra vài chục năm, mới điều tra ra bí mật kế thừa của Minh Vương.