Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 389: Kiêu dũng



Từ lúc Phương Giải rời khỏi Trường An tới giờ đã năm tháng. Lúc này dân dũng tập kết ở Kinh Kỳ Đạo đã vượt qua tám mươi vạn. Các nam tử tới từ các đạo trung nguyên này mang theo hùng tâm tráng chí rời khỏi nhà của mình, mang theo binh khí, đồ đạc. Có người bôn ba vài trăm dặm, có người bôn ba hơn ngàn dặm tới tụ tập bên ngoài thành Trường An.

Những dân dũng được chia theo biên chế của chiến binh, thành quân, doanh, đội.

Dựa theo tổ chế của Đại Tùy, gia đình của chiến binh đều là quân tịch, có đặc quyền nhất định. Bình thường nếu tuyển thêm chiến binh để bổ sung thì sẽ không lựa chọn những gia đình không phải là quân tịch. Nhưng lần chiêu mộ dân dũng này, tất cả gia đình có xuất thân tử tế đều có thể báo danh. Tuổi từ mười bốn tới mười bảy, chưa từng vi phạm luật pháp, gia thế trong sạch.

Vài vệ thành bên ngoài thành Trường An đã biến thành giáo trường luyện binh thật lớn.

Nhưng số lượng người báo danh tòng quân còn đang không ngừng gia tăng. Các nam tử trai tráng ôm mộng thăng quan tiến chức liên tục không ngừng tiến vào Kinh Kỳ Đạo. Trên quan đạo đều là nam tử đi về hướng Trường An, mặc bì giáp đơn sơ tự làm, cầm thanh đao rèn từ thợ rèn trong thôn. Có người cưỡi ngựa, có người cưỡi lừa, cũng có người dắt lừa theo.

Không ai cho rằng chiến tranh là tàn khốc. Bọn họ chỉ nhìn thấy tiền đồ lấp lánh đang ở trước mặt. Lúc hòa bình, bọn họ chỉ có thể làm nghề nông, chỉ có thể buôn bán, rất khó để thay đổi vận mệnh bản thân. Nhưng khi xảy ra chiến tranh, bọn họ chợt phát hiện một con đường đầy ánh sáng xuất hiện ở trước mặt mình.

Bọn họ đều là dân chúng bình thường, chưa từng nhìn thấy cảnh chiến trường máu chảy đầu rơi.

Bọn họ chỉ nhớ sự tiếc nuối từ người cha người chú, chỉ khát khao một tương lai tốt đẹp. Tất cả bọn họ tới đều vì câu nói ‘Công danh lấy từ trên lưng ngựa’. Có ai không muốn trở thành một vị Đại tướng quân cưỡi ngựa vung đao đâu?

Tới lúc này, cái tên La Diệu được vô số người nhắc tới.

Lúc mọi người nghị luận, thường sẽ nói, các ngươi xem, năm đó La Diệu cũng chỉ xuất thân từ hàn môn nghèo khổ. Nếu không phải vì chiến tranh, thì có lẽ giờ y vẫn chỉ ở trên sườn núi Tây Bắc chăn dê, hoặc là khiêng cái cuốc làm ruộng rồi. Bởi vì có chiến tranh, nên thiếu niên xuất thân từ nông gia bình thường kia, đã trở thành đại nhân vật lưu danh sách sử.

Y không xuất thân từ quân hộ, nhưng dựa vào dũng khí mà bách chiến bách thắng trên chiến trường.

Tới Kinh Kỳ Đạo, các nam tử trẻ tuổi càng thêm hưng phấn, thảo luận sôi nổi. Bọn họ cố ý bỏ qua khả năng mình có thể chết ở Tây Bắc, cũng quên phía sau những thành công trong lịch sử là chồng chất bạch cốt. Bọn họ đều cảm thấy mình có cơ hội trở thành người thành công kia, còn thi thể là của người khác.

Đại tướng quân các vệ phân công không ít lão binh huấn luyện những dân dũng này. Các lão binh đã nói với những người trẻ tuổi bồng bột này chiến tranh không phải là trò đùa. Nhưng không ai thực sự nghe lọt tai. Bọn họ chỉ thấy những lão binh này kể chuyện xưa thật hay, khiến cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào, khiến cho ý chí chiến đấu của bọn họ càng thêm sung mãn.

Phủ kho của Đại Tùy cho dù tràn dầy, lương thảo có thể cung cấp, quân tiền cũng miễn cưỡng phát đủ, nhưng trang bị hiển nhiên khó có thể phát đầy đủ trong một thời gian ngắn. Sau khi sàng lọc lưu lại hơn tám mươi vạn dân dũng. Dốc hết phủ kho Binh Bộ cũng không đủ chia cho mỗi người một bộ bì giáp.

Mấy ngày này, dường như tâm tình của Hoàng Đế đã khá hơn chút. Bởi vì y kêu gọi, mà con dân Đại Tùy đều tới. Không ai sợ hãi, không ai kháng cự, bọn họ đều nguyện ý hiến tính mạng của mình cho đế quốc này. Cho nên sự lo lắng trong lòng Hoàng Đế dần dần được thay thế bằng sự nhiệt huyết. Thỉnh thoảng Hoàng Đế sẽ đi lên tường thành Trường An, nhìn xuống những dân dũng phía dưới. Lúc này, Hoàng Đế chỉ cần chỉ tay về phía trước, những dân dũng này sẽ kêu gào đi về hướng y chỉ.

Đây là một điều khiến người ta phải kích động, không phải sao?

Y là Hoàng Đế tối cao vô thượng, là người cầm lái của đế quốc này.

Tuy y không tính là già, nhưng đã rất nhiềm năm rồi không trải qua cảm giác hào hùng này.

- Có con dân như vậy, trẫm còn lo lắng cái gì?

Y mỉm cười nói.

Tường thành Trường An rất cao, đứng ở trên nhìn xuống, người phía dưới rất nhỏ. Cho nên Hoàng Đế không nhìn thấy đám dân dũng đó đánh nhau vì tranh chỗ ngủ, nhìn không thấy có người dám cãi lại lão binh, cũng không nhìn thấy có người thừa dịp hỗn loạn ăn trộm không ít bạc trong túi người khác.

Y chỉ thấy, gần trăm vạn người này là do y hô hào mà tới.

- Dân chúng Đại Tùy nguyện ý ra sức vì bệ hạ bất kỳ lúc nào.

Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn đẩy kính mắt trên sống mũi, cúi người khẽ cười nói.

Y rất hài lòng với lễ vật nhỏ mà Phương Giải đưa cho này. Có thể thấy thiếu niên kia khá dụng tâm. Y và Phương Giải chỉ nói chuyện nhau một lần, nhưng Phương Giải đã nhận ra ánh mắt của y không được tốt lắm. Hàng năm phải phê duyệt tấu chương bên trong căn phòng nhỏ, dù ngọn đèn dầu có sáng hơn nữa thì quanh năm suốt tháng duyệt tấu chương vẫn khiến mắt kém đi.

Cái kính mắt này rất tốt, khiến y nhìn mọi vật đều dễ dàng hơn.

Y biết Hoàng Đế cũng có một cái, là của Phương Giải tặng.

Y không dấu cái kính này đi để không cho Hoàng Đế thấy, trái lại, y cố ý để cho Hoàng Đế thấy. Có đôi khi khiến Hoàng Đế nhớ kỹ tên một người, cũng không cần phải nói ra bằng mồm. Nhìn cái kính đang đeo, Hoàng Đế có thể nhớ tới vị thiếu niên đang ở chỗ La Diệu.

- Tả Tiền Vệ của La Diệu đã tới Hoàng Dương Đạo.

Bùi Diễn thấp giọng nói:

- Đã bố trí phòng ngự ở bờ nam sông Hoàng Ngưu. Có Tả Tiền Vệ ở đó, không cần phải lo lắng tới Hoàng Dương Đạo nữa. Đại quân của triều đình xuất phát, chỉ cần tấn công mạnh vào Hà Tây Đạo, phản quân sẽ khó mà ngăn cản được thiên uy của bệ hạ.

- Chủ ý lúc trước của ngươi thật không tồi.

Hoàng Đế cười nói:

- Ngươi nói không cần triệu tập binh mã đóng ở Hoàng Dương Đạo, bởi vì Hoàng Dương Đạo là lá chắn của bốn đạo Tây Nam. Mặc kệ La Diệu có phản tâm hay không, chắc chắn y sẽ không nhìn Hoàng Dương Đạo bị chiếm mất. Trẫm phái người truyền chỉ điều mười vạn quân, đã sớm dự đoán được La Diệu sẽ không làm theo, y sẽ lập tức mang quân đội của mình lên phía bắc. Trẫm không tin vào người này, nhưng Tây Nam vẫn chưa thể tách khỏi y. Lúc trước ngươi có câu nói rất hay, nếu La Diệu không có phản tâm thì dù thế nào y cũng sẽ không phản. Nếu La Diệu có phản tâm, thì dù thế nào y cũng sẽ phản.

- Trước kia vì phòng ngừa y mà triệu tập binh mã trấn thủ Giang Nam. Giờ suy nghĩ lại, chẳng phải là ép La Diệu càng ngày càng xa trẫm sao?

- Bệ hạ thánh minh.

Bùi Diễn nói:

- La Diệu bắc thượng Hoàng Dương Đạo, vừa có thể phân tán binh lực phản quân, vừa có thể khiến La Diệu rời khỏi Ung Châu, một công đôi việc.

Hoàng Đế ừ một tiếng, nhìn những dân dũng phía dưới tường thành. Sắc mặt của y hơi đỏ vì hưng phấn.

- Trẫm tổn thất bảy mươi vạn tinh nhuệ ở Tây Bắc, Lý Viễn Sơn lừa trẫm một lần, trẫm thừa nhận mình mắc mưu của y, nhưng trẫm chắc chắn sẽ không chịu thiệt như vậy hai lần. Trẫm có được tứ hải, thiên hạ quy tâm. Không còn bảy mươi vạn đại quân, thì còn bảy mươi vạn, bảy trăm vạn, bảy nghìn vạn người hiệu lực cho trẫm! Lý Viễn Sơn tưởng rằng ngôi vị Hoàng Đế ai cũng có thể tùy tiện ngồi sao? Tưởng rằng chiếm được vài đạo cằn cỗi của Tây Bắc mà có thể đối kháng được trẫm?

- Cơ nghiệp Đại Tùy thiên thu vạn đại, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng đừng hòng ngấp nghé!

Hoàng Đế dừng một lát, sau đó liếc mắt nhìn Bùi Diễn.

- Ngươi cố ý đeo cái kính này là muốn nói giúp cho Phương Giải?

Bùi Diễn biến sắc, vội vàng cúi đầu nói:

- Tiểu tâm tư của thần, tất nhiên không giấu được ánh mắt của bệ hạ.

Hoàng Đế hừ một tiếng, nói:

- Ngươi có biết là trẫm hận nhất hạng người đầu cơ trục lợi, hận nhất là triều thần luồn cúi kết đảng không?

- Thần không dám!

Bùi Diễn cúi người thật sâu.

- Trẫm biết ngươi không có suy nghĩ đó. Nhiều năm như vậy ngươi giúp trẫm phân ưu, có địa vị cao cả trong triều đình. Nếu ngươi muốn kết bè kết cánh thì xung quanh ngươi đã có vô số kẻ nịnh hót rồi.

- Cái kính này rất tốt, trẫm cũng có một cái, đẹp hơn của ngươi.

Y nói xong câu đó, liền xoay người rời đi.

Bùi Diễn nhếch miệng, ánh mắt lóe qua vẻ đắc ý.

Không ai hiểu Hoàng Đế hơn y.





Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung dẫn theo người kiểm tra một vòng doanh trại dân dũng, lông mày nhíu chặt. Đám dân dũng này thoạt nhìn có ý chí sục sôi, kiêu ngạo không phục môi ai. Nhưng ở trong mắt Hứa Hiếu Cung, đám dân dũng này dù có võ nghệ xuất chúng, thì vẫn chỉ là những hạt cát riêng lẻ mà thôi. Lúc trước có lẽ là nghĩ hơi lạc quan, tưởng rằng những người này được huấn luyện mấy tháng dù không thể bằng được với chiến binh, nhưng ít nhất có thể tuân thể theo đúng quân luật cơ bản.

Có vài quân được huấn luyện sớm nhất miễn cưỡng có thể dùng. Lúc kéo ra ngoài tập luyện coi như là chỉnh tề. Còn những người về sau, tố chất càng ngày càng kém, khiến người ta phỉa lo lắng. Trong đó thậm chí có không ít ác đồ dùng tiền đút lót quan phủ để quan phủ chứng nhận là thuộc gia đình trong sạch. Từ du côn biến hóa nhanh chóng thành quân nhân quốc gia!

Quân đội như vậy, có thể đánh giắc được không?

Hứa Hiếu Cung người đã lãnh binh hơn hai mươi năm, trong lòng đầy nghi vấn.

- Hiếu Liêm huynh!

Đang lúc y trầm tư, có người từ phía sau gọi.

Hứa Hiếu Cung quay đầu lại, thấy là Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh mới nhậm chức đang bước nhanh tới.

Năm đó Lưu Ân Tĩnh từng là tướng quân của Hữu Tiền Vệ. Về sao bởi vì cha già mất nên phải giữ đạo hiếu ba năm. Tả Vũ Vệ làm phản, Ngu Mãn Lâu bị giết, Hoàng Đế hạ chỉ xây dựng lại Tả Vũ Vệ, lại để cho Lưu Ân Tĩnh nhậm chức. Người này cũng là lão tướng có nhiều kinh nghiệm chiến trận. Năm đó chinh phạt Thương Quốc, từng được công nhận là vị tướng quân trẻ tuổi có tiền đồ nhất. Nhưng trải qua mấy chục năm, thanh niên huyết khí phương cương năm đó đã trở thành một người trung niên tóc hoa râm rồi.

- Ân Cố, sao ngươi lại ở đây?

Lưu Ân Tĩnh bước nhanh tới, chắp tay nói:

- Còn không vì tuyển binh sao. Hiện tại Tả Vũ Vệ vẫn chưa đủ quân số. Chọn từ những gia đình quân hộ cũng chưa đủ nhân số quy định. Bất đắc dĩ đành phải chọn từ những dân dũng này.

- Ài..

Hứa Hiếu Cung thở dài:

- Làm khó ngươi rồi.

Lưu Ân Tĩnh lắc đầu, kéo tay Hứa Hiếu Cung sang một bên:

- Hiếu Liêm huynh, sao ngươi không nói một câu với bệ hạ, những dân dũng này nếu không biết tiết chế, sớm muộn cũng sẽ gây họa.

- Nói?

Hứa Hiếu Cung cười khổ:

- Bệ hạ liên tiếp đưa ra ba ý chỉ, ban thưởng cho dân dũng. Trong mắt bệ hạ, những dân dũng này đều là con dân trung thành nhất. Lúc trước có dân dũng gây rối, một lính của Tả Võ Vệ làm theo đúng quân luật chém đầu. Bệ hạ biết được, liền rất tức giận, ra lệnh đánh người lính đó hai mươi roi. Từ đó ai còn dám nói?

- Hai năm qua tính tình của bệ hạ dường như càng ngày càng khó đoán.

Lưu Ân Tĩnh hạ giọng nói:

- Nếu không đi tìm Bùi Diễn? Ta nghe nói bệ hạ rất tin tưởng người này. Nếu y đồng ý nói hộ, có lẽ có tác dụng. Cứ tiếp tục như vậy, cho dù nhân số có nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là một đám ô hợp, làm sao có thể ngăn cản kẻ địch trên chiến trường được?

- Bùi Diễn?

Hứa Hiếu Cung hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như ngươi có bạc, thì cứ tới tìm y.

- Một năm nay, bệ hạ đặt hết tâm tư vào việc làm sao thu phục được Tây Bắc, phần lớn chuyện trong triều đình đều giao cho Bùi Diễn xử lý. Người này trước kia khá là công chính, nhưng hiện tại càng ngày càng tham lam rồi. Chẳng hạn như chuyện ở Hoàng Dương Đạo, dựa theo đạo lý nên điều binh tới đó phòng thủ từ sớm. Nhưng bệ hạ lại nghe lời của Bùi Diễn, nói cái gì mà dùng phản quân để bức La Diệu, thúc đẩy Tả Tiền Vệ bắc thượng để chống đỡ địch…Cái hạng vong…những lời vô nghĩa như vậy cũng có thể nói ra dược.

- Bệ hạ càng ngày càng cố chấp rồi.

Lưu Ân Tĩnh thở dài:

- Tuy ta mới trở về Trường An không lâu, nhưng nhìn ra được hiện giờ trong mắt của bệ hạ chỉ có Tây Bắc. Nhưng việc quốc gia đại sự khác rất ít khoi hỏi tới. Ngoại trừ Tây Bắc ra, bệ hạ dành phần lớn thời gian để dạy dỗ Thái tử…Thái tử vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng hai ngày trước ta nghe nói, bệ hạ đã bắt đầu dạy Thái tử phê duyệt tấu chương. Ta nghĩ mãi không rõ, bệ hạ rốt cuộc bị sao vậy!

- Có lẽ chúng ta nghĩ quá nhiều.

Hứa Hiếu Cung trầm mặc một lúc, nói:

- Binh mã của Tả Tiền Vệ đã tới Hoàng Dương Đạo. Nghe nói đã xây dựng phòng ngự xong ở bờ sông. Bản lĩnh cầm binh của La Diệu vẫn ít người sánh kịp. Chỉ cần hắn không có tâm tư khác, thì phản quân chắc chắn không thắng được. Mà bệ hạ chỉ có Thái tử là đứa con nối dõi duy nhất, cho nên coi trọng Thái tử cũng hợp tình hợp lý…

- Ai mà biết…

Lưu Ân Tĩnh lắc đầu:

- Chỉ ngóng trông trận đánh này xong sớm.

Hứa Hiếu Cung gật đầu:

- Đại Tùy, không thể xảy ra thêm nhiễu loạn nữa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.