Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 396: Trộm ngọc trộm hương



Đại Khuyển đi theo sau Phương Giải, khẩn trương tới toát hết mồ hôi. Vào đại doanh phản quân đã hơn mười phút, nhưng y vẫn không tin được là mình vào dễ dàng như vậy. Binh lính trông cửa chỉ hỏi khẩu lệnh, chẳng thèm liếc nhìn liền cho bọn họ vào.

- Làm sao ngươi biết chúng ta nhất định tiến vào được?

Đại Khuyển đi sau, thấp giọng hỏi Phương Giải.

Phương Giải làm bộ như tùy ý nói chuyện với nhau:

- Nơi này có mấy chục vạn binh mã, không có khả năng đến từ cùng một chỗ. Ngươi nghĩ mà xem, Lý Viễn Sơn khẳng định lưu lại tinh binh Hữu Kiêu Vệ ở bên cạnh mình, chia cho tướng lĩnh thủ hạ đều là quận binh và dân dũng, một đội ngũ hỗn hợp đến từ các quận, huyện khác nhau. Dù binh lính một đội cũng chưa chắc cùng quê…Lúc trước Lý Viễn Sơn để bảo đảm địa vị của mình, đã liên hợp với Tổng Đốc Sơn Đông Đạo Viên Sùng Vũ, thiết kế giết Tổng Đốc Sơn Nam Đạo Dương Thiện Thần và Tổng Đốc Hà Tây Đạo Ngô Bội Chi, thu nạp quận binh dưới trướng bọn họ…

- Vì cam đoan đám quận binh đó không nổi loạn, tất nhiên là chia ra phân phối cho các đội khác. Đám tướng lĩnh của Lý Viễn Sơn đều mang theo những binh lính như vậy. Các doanh với doanh chưa quen thuộc nhau, cho nên chỉ cần biết được khẩu lệnh sẽ dễ dàng đi vào. Còn có, vì đảm bảo tính cảnh giác của binh lính, mà cứ cách hai canh giờ lại thay phiên một lần. Mà thám báo đi ra ngoài, nhất là trạm gác ngầm, ít nhất phải duy trì từ sáu canh giờ trở lên. Bởi vì nếu trạm gác ngầm mà thay phiên quá thường xuyên thì có thể bị phát hiện…Cho nên chúng ta không cần phải lo lắng.

Đại Khuyển vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán:

- Nếu chẳng may bị phát hiện rồi vạn tên cùng bắn, thì thật khó mà chịu nổi…

- Không sao.

Phương Giải nói:

- Ta nhớ lúc trước đọc sách, có ghi lại một trận chiến điển hình. Bảy quốc gia liên kết với nhau để đánh một quốc gia. Binh lính bảy quốc gia ăn mặc khác nhau, lúc cùng đi lên chiến đấu, các binh lính không nhận ra nước nào với nước nào. Kết quả là quân đội kẻ địch ngông nghênh trộn lẫn vào quân đội liên minh, một hơi đi thẳng vào đại doanh liên quân phóng hỏa giết người. Lúc đó bọn họ mới biết không phải là người mình.

Đại Khuyển khen:

- Ngươi đọc thật nhiều sách.

Phương Giải âm thầm vui vẻ, trong lòng tự nhủ, đều từ tivi mà biết.

Hai người đi vào trong, thỉnh thoảng gặp phải binh lính tuần tra hỏi khẩu lệnh, Phương Giải trả lời, đám tuần doanh này lại tùy tiện hỏi, Phương Giải đáp, bọn họ là thám báo vừa hết ca trực. Đại Khuyển thực không thể tin được, bọn họ cứ quang minh chính đại đi bộ vào trong đại doanh phản quân.

- Làm sao tìm được quân nhu doanh?

Đại Khuyển hỏi.

- Chỗ nào có đèn sáng nhất, binh lính tuần tra dày đặc nhất, thì chính là chỗ đó.

Phương Giải đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy cách đó không xa có một dãy những cái lều lớn hơn những cái lều khác.

- Nơi đó cho dù không phải là lều của Ân Phá Sơn, thì cũng là tướng lĩnh thủ hạ của y.

Đại Khuyển hơi sửng sốt:

- Ngươi không định tới đó giết người đấy chứ?

Phương Giải lắc đầu:

- Không vội, tìm quân nhu doanh trước rồi nói sau.

Hai người cứ đi về hướng thắp nhiều đuốc nhất. Đi được gần nửa canh giờ, mà vẫn chưa tìm ra. Liên doanh của mấy chục vạn đại quân, diện tích hơn mười dặm, sao có thể dễ dàng tìm thấy quân nhu doanh như vậy. Mắt thấy trời sắp sáng rồi, Phương Giải đành phải quyết định lui ra ngoài trước.

Đợi cho trời vừa sáng thay lính canh cửa, khẩu lệnh cũng thay đổi, lúc đó dễ lộ dấu vết. Nếu không tìm được quân nhu doanh thì không tính là thành công. Ít nhất phải ghi lại vị trí dựng lều của mấy tên tướng quân. Đi tới dãy lều lớn mà thấy lúc đầu, Phương Giải dừng lại.

- Ở chỗ này chờ ta.

Hắn nói thật nhỏ một tiếng, sau đó lắc mình tiến vào màn đêm. Đại Khuyển ngẩn ra, chưa kịp lên tiếng thì Phương Giải đã biến mất không thấy đâu nữa.

Phương Giải dọc theo bóng đêm, nơi mà cây đuốc không chiếu tới đi về dãy lều lớn. Tới gần liền ngồi xổm xuống. Bên ngoài dãy lều này có ít nhất hơn mười giáp sĩ tuần tra qua lại. Có thể xác định được bên trong có tướng lĩnh nào đó. Phương Giải cười lạnh, trong lòng tự nhủ, đêm nay thế nào cũng không thể tay không mà về.

Hắn như một con báo săn nhảy tới phía sau một giáp sĩ. Giáp sĩ này chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, lập tức quay đầu lại nhưng không thấy gì cả. Y nghi hoặc dụi dụi con mắt, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Phương Giải lách qua mấy giáp sĩ rồi tới phía sau lều lớn, lặng yên không một tiếng động cắt cổ một giáp sĩ rồi kéo thi thể vào chỗ tối. Hắn tới gần lều lớn, dán tai vào để nghe ngóng. Vừa rồi Phương Giải đã quan sát qua, đuốc trong lều đã tắt, cũng không nghe thấy thanh âm gì, hiển nhiên người bên trong đã ngủ.

Phương Giải cởi Triều Lộ đao từ sau lưng xuống, quấn vải bố vào thân đao.

Dùng mũi đao cắt vải lều, động tác nhẹ nhàng cẩn thận. Triều Lộ đao cực kỳ sắc bén, dễ dàng cắt đứt vải bạt, tạo ra một lỗ hổng dài gần tấc. Phương Giải nhìn vào trong từ lỗ hổng. Trong lều vải chỉ có một chén đèn dầu nên khá mờ tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người nằm trên giường.

Phương Giải dùng Triều Lộ đao mở rộng lỗ hổng, động tác cực kỳ cẩn thận. Triều Lộ đao cắt vải bạt giống như cắt một tờ giấy.

Phương Giải nhìn xung quanh, thấy không có ai, lập tức chui vào.

Hắn nhún chân đi tới gần giường, phát hiện người này nằm hướng vào bên trong, đang đắp chăn. Hắn giơ thanh đao lên muốn chặt đầu người này, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Hắn dắt Triều Lộ đao sau lưng, sau đó ngang nhiên đi tới ấn vào sau gáy của người nọ. Người nọ kêu nhẹ một tiếng lập tức ngất đi. Phương Giải bọc người nọ vào trong chăn, khiêng lên bả vai rồi chui ra.

Ý định của Phương Giải là ám sát vài tên tướng lĩnh phản quân, khiến phản quân hoài nghi La Diệu phái người ám sát. Nếu La Diệu và phản quân có cấu kết, việc giết người của Phương Giải sẽ khiến cho phản quân không còn tin tưởng La Diệu nữa. Cho dù La Diệu và phản quân không có liên hệ gì, thì giết vài tướng lĩnh cũng là chuyện có ích mà vô hại.

Nhưng lúc Phương Giải định động thủ thì hắn bỗng thay đổi chủ ý. Hắn quyết định mang theo người này ra ngoài.

Tìm tới tên giáp sĩ mà hắn vừa giết, rồi lục lọi được một tấm yêu bài. Phương Giải khiêng người nhanh chóng trở về chỗ cũ. Mà Đại Khuyển chờ ở đây đã toát hết mồ hôi.

- Bắt được một tên rồi, chúng ta đi thôi.

Phương Giải hạ giọng nói.

- Ta…xxx…

Lúc Đại Khuyển nhìn thấy Phương Giải vác thêm một người trên vai, vẫn không nhịn được cúi đầu mắng một câu.





Đại Khuyển đi tới chuồng ngựa trộm hai con ngựa ra. Phương Giải xé một tấm vải bạt trong chuồng ngựa, bảo Đại Khuyển lên ngựa, sau đó cột người nọ vào phía sau, rồi dùng tấm vải bạt phủ trước người y. Trong bóng đêm thoạt nhìn như đang khoác một cái áo khoác rộng thùng thình. Đại Khuyển rất gầy, hai người buộc vào với nhau trông cũng không đáng nghi là mấy. Phương Giải nhảy lên ngựa, sau đó nói với Đại Khuyển:

- Lúc đi ra ngoài đừng khẩn trương, cứ đi chậm chậm thôi.

Đại Khuyển nuốt nước bọt nói:

- Liệu có được không.

Phương Giải cười cười:

- Còn biện pháp nào đâu. Nếu chúng ta xông ra ngoài cũng không sao cả, đằng sau ngươi cột một người, dù loạn tiễn bắn tới thì cũng bắn trúng vào người y mà không vào ngươi. Đừng lo lắng cho ta, mũi tên bình thường vô dụng với ta.

Nghe Phương Giải nói như vậy, Đại Khuyển liền buông lỏng xuống. Y cảm thấy người đằng sau không béo lắm, vì thế lại lo lắng liệu có ngăn cản được tất cả mũi tên không. Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng cửa chính. Phương Giải đi trước để che tầm mắt cho Đại Khuyển.

- Khẩu lệnh? Đi làm gì?

Binh lính đang trực lập tức ngăn cản bọn họ lại rồi hỏi.

Phương Giải trả lời:

- Vĩnh Xương…phụng Giáo úy thám báo của bọn ta, tới bờ bắc sông Hoàng Ngưu thay ca. Trước khi trời sáng phải tới kịp. Các huynh đệ ở bờ sông bên kia đã chờ một ngày một đêm rồi.

Hắn gỡ yêu bài xuống vung vung, sau đó lại cất lại.

- Thám báo các ngươi thật vất vả.

Binh lính đang trực nói:

- Mỗi lần ra ngoài là một ngày một đêm, thậm chí là mấy ngày mấy đêm. Bọn ta trực nửa đêm đã cảm thấy khó chịu rồi, vậy mà các ngươi còn chịu được.

Phương Giải thở dài:

- Nếu không vì kiếm mấy đồng bạc, thì ai nguyện ý chịu khổ vậy!

- Ừ.

Binh lính kia thở dài:

- Vừa nghĩ tới quân tiền của các ngươi cao gấp đôi bọn ta, ta liền thấy ngươi không khổ cực nữa rồi.

Phương Giải cười ha hả, trong lòng tử nhủ binh lính phản quân này có chút thú vị.

- Chúng ta có hôm nay nhưng chưa chắc có ngày mai. Binh mã của La Diệu đã tới, ai biết y có đánh tới hay không. Bọn ta giám thị ở bờ bắc, một khi khai chiến, bọn ta sẽ chết đầu tiên.

- Đi thôi.

Binh lính khoát tay nói:

- Đều là bất đắc dĩ, có thể sống thì cứ sống. Thế đạo này ấy à…ài…

Phương Giải chắp tay:

- Đa tạ.

Hắn và Đại Khuyển giục ngựa đi ra đại doanh, đi được một đoạn mới bắt đầu tăng tốc. Lúc thân ảnh của bọn họ biến mất trong đêm đia, tên binh lính đang trực kia tựa như nhớ tới cái gì đó, hỏi đồng đội bên cạnh:

- Vừa rồi hắn giơ lệnh bài, ngươi có thấy rõ ràng không? Sao ta thấy giống với lệnh bài của thân binh tướng quân vậy?

- Ta cũng thấy giống giống.

Đồng đội của y cẩn thận nhớ lại rồi nói.

- Không tốt rồi!

Binh lính kia kêu một tiếng, lập tức đi tới đại doanh:

- Ta đi bẩm báo Giáo úy đại nhân!





Phương Giải và Đại Khuyển dựa vào trí nhớ giục ngựa đi vội. Chờ tới ngọn đồi mà bọn họ giết thám báo phản quân kia, hai người mới nhảy xuống ngựa, rồi cột hai cỗ thi thể lên chiến mã. Đại Khuyển dùng roi quất mạnh vào mông hai chiến mã một cái, chiến mã bị đau, lập tức xông ra ngoài.

Phương Giải khiêng người kia lên bờ vai rồi đi nhanh về hướng cánh rừng.

Lúc này trời đã dần sáng, khoảng nửa canh giờ nữa là mặt trời mọc. Vị trí hiện tại của bọn họ khá bằng phẳng, nếu chẳng may phía sau có truy binh thì sẽ lập tức trở thành bia ngắm bắn của bọn chúng. Cho nên hai người không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy.

Có lẽ vì xóc nảy, nên người bị Phương Giải vác trên vai chậm rãi tỉnh lại. Cảm thấy có chút không ổn, người nọ lập tức giãy giụa. Chẳng qua tay và chân đã bị Đại Khuyển buộc chặt, cho nên giống như con sâu lắc qua lắc lại, không thể đấm đá được.

Phương Giải vừa chạy vừa lo lắng nói:

- Cử động nữa ta cắt ngươi thành tám khối.

Người nọ hơi sửng sốt, bỗng nhiên cắn vào lưng Phương Giải một cái. Cho dù thể chất của Phương Giải cứng cỏi, nhưng vẫn không nhịn được kêu đau.

Hắn quăng người nọ xuống, sau đó đạp chân lên ngực người nọ.

- Ngươi muốn chết…

Đang nói tới đây Phương Giải bỗng sửng sốt, bàn chân day day ngực của người nọ mấy cái, lập tức biến sắc, rồi rút chân về.

Hắn dụi dụi mắt, sau đó không nhịn được lui về một bước.

Lúc dẫm lên ngực người nọ, cảm giác truyền từ bàn chân khiến hắn cả kinh. Bộ ngực của người nọ rất cao, còn mềm mại, dẫm lên như dẫm một quả cầu nước vậy.

Tuy cách một lớp giày, nhưng cảm giác vẫn rất tốt…

- Nữ…nữ nhân!

Dưới ánh sáng mờ của buổi sáng, Phương Giải rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ.

Nữ tử nằm trên mặt đất bị Đại Khuyển dùng miếng vải chặn mồm lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở to. Nàng trừng mắt căm tức nhìn Phương Giải, làn da trắng nõn biến thành màu đỏ vì phẫn nộ và kích động. Bộ dáng kia giống như một cánh hoa đào trên tuyết. Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, mặt mày như vẽ. Làn da trắng nõn, cánh môi tươi hồng, con mặt thật to tròn, con ngươi màu xanh lam.

Đẹp.

Suy nghĩ đầu tiên của Phương Giải chính là, một cô nàng búp bê…

Hơn nữa nử tử này có màu tóc không giống với người Hán trung nguyên, sợi tóc vàng óng ánh hơi xoăn. Tóc dài rối tung trên bờ vai, giờ này có chút rối bù. Nhưng vì rối bù, mà càng tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Phương Giải ngồi xổm xuống, gỡ miếng vải khỏi miệng nàng:

- Cô là ai?

Hắn vừa hỏi ba chữ, nàng kia bỗng mở to hai mắt, vẻ mặt trở nên rạng rỡ:

- Sao lại là ngươi?

Vụng vụng trộm trộm, vốn định bắt một tướng quân để điều tra cơ mật quân tình.

Không nghĩ tới lại trộm ngọc trộm hương, trộm được một mỹ nhân tuyệt sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.