Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 405-2: Cái hộp nặng như núi ((2))



- Có lẽ…

Trác Bố Y lắc đầu:

- Đây đều là chuyện mà số mạng đã định trước!

- Ngươi có trở về không?

Trác Bố Y hỏi.

- Không về!

Phương Giải lắc đầu:

- Giờ ta đã hiểu ra vì sao Hoàng Đế phái ta đi rồi…Cũng hiểu vì sao trước khi ta rời kinh, lại cố ý nói tới chuyện chọn ta vào Đông cung làm phụ tá cho Thái tử với các triều thần. Hoàng Đế suy tính quá xa, người bình thường có thể nhìn thấy chuyện ngày mai đã là khó khăn rồi, nhưng Hoàng Đế lại thấy được chuyện của vài năm sau, thậm chí vài chục năm sau…Hôm nay nếu không phải nhận được mật thư này, thì ta vẫn chưa hiểu vì sao Hoàng Đế an bài như vậy.





- Hiểu được cái gì?

Trác Bố Y hỏi.

Phương Giải nhận lấy túi rượu trong tay Trác Bố Y uống một ngụm thật lớn. Rượu cay độc tràn vào cổ họng rồi tới dạ dày. Lúc đầu lành lạnh sau đó lại nóng như lửa đốt. Mà chỉ có cảm giác nóng bỏng này, mới xua tan cái giá lạnh như băng trong lòng Phương Giải.

- Bởi vì Hoàng Đế muốn dùng ta, cho nên mới để ta đi.

Trác Bố Y không hiểu lời này của Phương Giải có ý gì, cho nên khẽ nhíu mày.

Phương Giải trầm mặc một lúc, có chút cảm thán nói:

- Hoàng Đế muốn dùng ta, nhưng phải là ngài ấy dùng. Ngài ấy tính toán đợi sau khi Thái tử lên ngôi, lại dùng ta phụ tá cho Thái tử. Nhưng tư lịch của ta quá nông cạn, thế lực trong triều đình lại càng nông cạn. Ở trong mắt đám người thế gia kia, ở trong mắt đám trọng thần kia, ta căn bản chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, nghiền chết ta rất đơn giản…Hoàng Đế muốn dùng ta, nhất định phải để ta sống sót.

- Nếu Hoàng Đế đề bạt ta quá sớm, một khi ngài ấy đột nhiên qua đời, vậy thì ta đâu phải là đối thủ của đám thế gia trọng thần kia? Bị kèm ở hai bên, ta sẽ đứng mũi chịu sào. Đám triều thần có tâm tư xấu xa kia, muốn nắm giữ triều chính phải nắm giữ Thái tử trước đã, cho nên ta chắc chắn phải chết. Hoàng Đế biết rằng nếu ta ở lại thành Trường An, mà một khi ngài ấy qua đời, vậy thì đám triều thần đó sẽ lập tức giết ta.

- Cho nên Hoàng Đế mới lấy cái có để cho ta rời khỏi Trường An. Sở dĩ để cho ta tới Ung Châu, phỏng chừng là Hoàng Đế muốn ta trải qua lịch lãm, để cho ta hiểu rõ sâu hơn về Đại Tùy. Hoàng Đế biết rằng La Diệu sớm muộn gì cũng là mầm tai vạ cho Đại Tùy, bởi vậy phái ta tới, để ta hiểu hơn về La Diệu, để tương lai ta dễ ứng phó hơn…Hoàng Đế biết rằng sau khi mình qua đời, triều cục sẽ khó mà khống chế nổi. Cho nên ngài ấy đều điều những người tương lai có thể trở thành phụ tá cho Thái tử rời khỏi thành Trường An…bao gồm cả tiên sinh.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc Tán Kim Hầu cũng đã rời kinh rồi. Hoàng Đế làm mọi việc là để an bài sau này cho Thái tử…Mà sở dĩ trước khi ta rời kinh, Hoàng Đế cố ý đề cử ta tới Đông cung, là vì trải đường sau này cho ta. Phỏng chừng Hoàng Đế đã để lại mật chỉ, không chỉ cho ta, mà còn cho rất nhiều người.

- Nhưng…

Trác Bố Y nghi ngờ nói:

- Phái hết những người trung thành với mình khỏi Trường An, tới lúc Hoàng Đế băng hà, trong thành Trường An đều là một đám đầu trộm đuôi cướp, ai bảo vệ được cho Thái tử?

- Ta không biết…

Phương Giải thở dài:

- Có lẽ Hoàng Đế cũng đã an bài đâu vào đó rồi.

- Vậy khi nào thì ngươi trở về?

Trác Bố Y hỏi.

Phương Giải nhíu mày trầm tư một lúc mới đáp:

- Hoàng Đế không có ý chỉ gì cho ta, chứng tỏ sẽ có tín hiệu gửi cho ta. Lúc ta nhận được tín hiệu này, cũng là lúc ta trở về kinh thành. Chỉ có điều tín hiệu đó rốt cuộc là cái gì, giờ ta vẫn chưa có đầu mối nào.

Trác Bố Y vẫn rất khó lý giải suy nghĩ của Hoàng Đế. Bởi vì tâm tư hiện giờ của Phương Giải cũng rất loạn, cho nên y cũng không rõ ràng với những lời Phương Giải nói cho lắm. Nhưng y có thể đoán được hiện giờ trong lòng Hoàng Đế có bao nhiêu khổ sở và bất đắc dĩ. Cũng biết Hoàng Đế vẫn dốc hết sức để ổn định lại giang sơn Dương gia.

- Hiện tại chúng ta nên làm gì?

- Đợi!

Phương Giải một hơi uống hết rượu trong túi, lau khóe miệng, sau đó nói với vẻ thương cảm:

- Đợi ta nhìn thấy tín hiệu mà Hoàng Đế gửi cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp trở lại Trường An. Mẹ nó chứ, đây không phải là buộc ta bán mạng cho Dương gia sao? Lão già này, tính tới chỗ mềm yếu nhất trong lòng ta. Sắp chết đến nơi rồi còn lợi dụng người khác, thật không biết liêm sỉ là gì.

Hắn đang mắng người, nhưng Trác Bố Y biết rằng không phải vậy.

Hoàng Đế làm tất cả là vì tương lai của Thái tử, nhưng còn không phải vì muốn bảo vệ mạng sống cho Phương Giải sao?

Một người như Phương Giải, chỗ mềm yếu nhất của hắn…chính là không thể phụ lòng những người tốt với hắn.

Phương Giải đưa túi rượu cho Trác Bố Y, đứng dậy giãn giãn người:

- Tuy ta không biết Hoàng Đế định sắp xếp gì, nhưng có thể khẳng định tín hiệu đó sẽ rất rõ ràng. Những người mà Hoàng Đế an bài rời khỏi Trường An, khi nhìn thấy tín hiệu đó, không cần phải nhắc nhở cũng hiểu là tới lúc trở về rồi.

- Cho nên, nhất định phải thúc đẩy La Diệu và phản quân khai chiến.

Phương Giải cắn chặt răng:

- Nếu tùy ý để cho La Diệu chiếm được Hoàng Dương Đạo, vậy thì cho dù giải trừ được phản loạn Tây Bắc, thì Tây Nam cũng trở nên lung lay. Chỉ cần La Diệu và phản quân đánh nhau, thì lực cản lên đội quân triều đình sẽ giảm đi chút.

- Qua sông?

Trác Bố Y hỏi.

- Qua sông!

Phương Giải gật đầu mạnh:

- Nhất định phải qua sông.

Cùng lúc đó, trong Sướng Xuân Viên thành Trường An.

Hoàng Đế lệnh cho Tô Bất Úy ra ngoài truyền chỉ triệu tập ba vị đại thần phụ chính tới Khung Lư. Tô Bất Úy lĩnh mệnh rời đi. Đợi cho Tô Bất Úy đi xa dần, Hoàng Đế mới gọi tiểu thái giám Mộc Tam trông ở ngoài cửa vào.

Y rút một hộp gỗ từ trong tủ đưa cho Mộc Tam:

- Mang theo vật này rời khỏi cung, rời khỏi thành, tìm một nơi trốn đi hoặc là đầu nhập vào ai đó cũng được. Nhưng dù ngươi có chết, cũng không thể để vật này rơi vào tay người khác. Về phần khi nào ngươi mở ra hộp này, không cần người khác nói cho ngươi biết, đến lúc đó ngươi tự biết.

- Bệ hạ, đây là…

Mộc Tam dọa tới sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống nhận lấy hộp gỗ. Tuy y không biết bên trong là thứ gì, nhưng cảm giác cái hộp này nặng như một tòa núi.

- Trẫm sẽ đưa ngươi ra khỏi thành, ngươi đi tuyên chỉ…. Đại nội thị vệ Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên, tư thông khâm phạm, miệt thị triều cương, bất trung bất nghĩa, tội nên chém! Nhưng trẫm ghi nhớ công sức nhiều năm qua của y mà không đành lòng xử tử. Miễn đi tất cả chức vụ, tước vị, cách chức làm thứ dân, trục xuất Trường An. Ngươi tự mình theo dõi y rời khỏi thành, sau đó không cần quay lại…

Nói xong câu đó, thân thể Hoàng Đế lắc lư vài cái, tựa hồ mất hết khí lực. Mộc Tam nhìn mái tóc đã trắng phau của Hoàng Đế, bỗng nhiên cảm thấy như một con dao chọc vào tim…rất đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.