Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 419: Phá doanh



Đại doanh của phản quân đã hỏng rồi. Chủ tướng Ân Phá Sơn bị chia cắt chưa về được. Binh mã của Văn Tiểu Đao tấn công quá nhanh và sắc bén, mắt thấy không ngăn cản được. Mặc dù số lượng phản quân trong đại doanh vẫn không ít hơn mười vạn, mà Văn Tiểu Đao chỉ có hơn ba vạn binh mã, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, phản quân đã không hề có ưu thế gì.

Hai trăm xe nỏ phát uy, nỏ lớn dày đặc xuyên thủng cả tường gỗ. Năm nghìn cung tiễn thủ bày trận áp chế. Phản quân trên tường thành căn bản không đỡ được. So sánh về vũ khí, bọn họ và Tả Tiền Vệ căn bản không thuộc một đẳng cấp. Nỏ xe vừa bắn một lượt, phạm vi mười mét cơ hồ không có người nào sống sốt. Tường gỗ cũng thủng lỗ chỗ, lung lay sắp đổ.

Tiễn trận của cung tiễn thủ áp chế khiến cho người ta càng hít thở không thông. Quân trông giữ trên tường thành từ trên cao bắn xuống, nhưng tầm bắn không xa bằng người ta. Hơn nữa cho dù bắn tới, thì cũng đã không còn lực sát thương gì nữa rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, phản quân đã cảm thấy tuyệt vọng. Đối mặt với Tả Tiền Vệ được huấn luyện bài bản, trang bị hoàn mỹ, trong lòng bọn họ xuất hiện cảm giác vô lực.

Nhiền người không có nghĩa là sức chiến đấu mạnh hơn.

Tiễn trận của Văn Tiểu Đao bắt đầu ép về phía trước, tên trút xuống như mưa, khiến phản quân không làm gì được.

- Đi thôi.

Văn Tiểu Đao chỉ về phía trước:

- Đại tướng quân nói trong vòng một canh giờ mà không công phá được phía tây đại doanh thì ta tự cắt đầu mình dâng lên. Trong vòng nửa canh giờ nếu không đánh vào được, ta liền cắt đầu các ngươi trước.

Tướng lĩnh dưới trướng y hô lên một tiếng vâng, kèn báo hiệu lập tức vang lên. Một chiết xung doanh tạo thành trận hình hình vuông, dùng lá chắn tiến về phía trước. Do gấp gáp qua sông, cho nên phần lớn khí giới công thành đều không mang tới. Tuy nhiên doanh trại của phản quân được xây từ gỗ, so sao được tường thành nguy nga.

Mắt thấy binh mã Tả Tiền Vệ xông vào, phản quân trên tường thành không nhịn được tức giận. Bọn họ biết bọn họ phải đối mặt với ai, là Tả Tiền Vệ Tây Nam, là La Diệu La đồ phu. Nghe nói người này chưa từng lưu lại tù binh, giết tất cả. Trước mặt một đối thủ như vậy, căn bản là không có đường lui nào khác.

Bọn họ mao hiểm mưa tên đứng dậy, dùng cung trúc bắt đầu bắn trả. Nhưng đối mặt với thuẫn trận do hai chiết xung doanh tạo thành, mưa tên căn bản không có tác dụng gì. Ở trong mắt phản quân, Tả Tiền Vệ giống như một tường đồng vách sắt đang ép tới.

Trang bị, vũ khí, trận hình của bọn họ đều quá mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiên từ khi phản quân xây dựng đại doanh ở bờ bắc sông Hoàng Ngưu tới nay, chân chính giao thủ với quân đội Đại Tùy. Lúc trước bọn họ từng đối mặt với quận binh Hoàng Dương Đạo và dân dũng. Lúc đó khả năng chiến đấu đôi bên là ngang bằng. Quận binh và dân dũng của Hoàng Dương Đạo cũng trang bị thô sơ, cũng không được huấn luyện bài bản gì. Lúc hai bên chiến đấu với quy mô nhỏ, thì ai có dũng khí hơn người đó thắng.

Nhưng Tả Tiền Vệ thì khác. Cho dù chỉ cần dựa vào trang bị hoàn mỹ như vậy cũng đủ để nghiền ép phản quân rồi.

Mắt thấy binh mã Tả Tiền Vệ đã ép tới cửa doanh trại, tướng quân Lưu Thạc đóng ở đại doanh thực không nhịn được. Y hạ lệnh thuộc hạ của mình dẫn theo bốn chiết xung doanh lao ra, ý đồ đẩy hai chiết xung doanh của Tả Tiền Vệ trở lại. Nhưng sau khi đưa ra quyết định này, y mới biết mình thật quá sai lầm.

Hai thuẫn trận kia, chẳng khác nào một con nhím không thể chạm vào.

Phản quân tiến lên, vung hoành đao chém vào khiên lớn, chỉ lưu lại một vết xước. Mà bên trong thuẫn trận, trường sóc không ngừng đâm ra. Phản quân tới gần thuẫn trận liền bị đâm ngã xuống đất. Miễn cưỡng dựa vào nhiều người để ngă cản thuẫn trận, nhưng căn bản không thể công phá được trận hình phòng ngự này.

Văn Tiểu Đao vung tay chỉ về hướng thuẫn trẫn, năm nghìn cung tiễn thủ lập tức trút mưa tên xuống. Y căn bản không để ý tới người của mình thương vong bao nhiêu. Y chỉ thích nhìn cảnh giết chóc.

Mưa tên không tạo tổn thất gì với binh sĩ Tả Tiền Vệ nấp dưới thuẫn trận, nhưng phản quân thì lại khác. Trên người bọn họ ngay cả bì giáp cũng không có, chỉ là quần áo bình thường làm sao ngăn cản được mũi tên sắc bén? Mũi tên bắn xuyên qua người, giống như là mưa to đập vào lá sen vậy.

Một vòng mưa tên qua đi, bốn chiết xung doanh của phản quân đã chết một phần năm, dũng khí của phản quân cũng mất hết, không ít người kêu thảm chạy trở về. Vừa lúc đó, thuẫn trận bỗng mở ra, tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ ở bên trong giống như mãnh hổ xuống núi, đuổi theo đằng sau phản quân chém giết.

Văn Tiểu Đao mỉm cười hài lòng, thủ hạ phối hợp ăn ý như vậy khiến y rất vui mừng.

Dưới tình cảnh như vậy, trừ khi phản quân đóng cửa doanh lại, bỏ qua binh lính chiết xung doanh, nếu không căn bản là không ngăn được. Người của Tả Vũ Vệ đuổi theo đằng sau, giống như bầy sói đang đuổi theo bầy hươu vậy. Sau đó dùng trường sóc sắc bén đâm chết phản quân.

Mắt thấy Tả Tiền Vệ đang thắng thế, ít nhất bốn chiết xung doanh phản quân xông lên cứu viện.

Mắt thấy không tới nửa canh giờ nữa, người của Văn Tiểu Đao sẽ công phá đại doanh của phản quân, thì bỗng nhiên phía sau binh mã của Văn Tiểu Đao vang lên một tiếng kèn ù ù. Theo sát đó là một trận sấm rền nện xuống mặt dất. Nghe thấy tiếng ầm ĩ này, Văn Tiểu Đao lập tức biến sắc. Y quay mạnh đầu lại, không ngoài dự liệu nhìn thấy một mảnh nước lũ màu đen đang xông về hướng đại doanh phản quân.

- La Tiểu Đồ, con mẹ nhà ngươi!

Văn Tiểu Đao không nhịn được mắng một câu, sắc mặt lạnh lùng như băng vạn năm.

Mắt thấy quân đội của mính sắp phá được đại doanh địch, thì trọng kỵ của La Tiểu Đồ lại đi lên đoạt công lao.

Tuy Văn Tiểu Đao mắng mỏ hơn nữa, cũng không ngăn cản được tốc độ của trọng kỵ binh. Y hiểu rất rõ La Tiểu Đồ, người này căn bản không phải là người. Nếu Văn Tiểu Đao dám phái người ngăn cản phía trước trọng kỵ, La Tiểu Đồ sẽ mặt không thay đổi mang theo trọng kỵ dẫm lên. Ở trong mắt của La Tiểu Đồ, kẻ nào ngăn cản trước mặt trọng kỵ thì đều là kẻ địch. Nếu như nói Văn Tiểu Đao là một tên điên, thì La Tiểu Đồ căn bản chính là một cỗ máy không có cảm tình.

Nghe thấy tiếng sấm rền, binh lính Tả Tiền Vệ đang tấn công liền biết đó là tiếng của trọng kỵ binh. Bọn họ căn bản không cần hiệu lệnh nhắc nhở, tự động tránh đường cho trọng kỵ binh.

Dòng nước lũ màu đen này, khí thế không thể ngăn cản!





Lúc Lưu Thạc nhìn thấy con quái thú màu đen kia ép tới, y liền biết mình không thủ được rồi. Sắc mặt của y trắng bệch như tờ giấy trắng, trái tim như muốn vọt ra ngoài. Y từng thấy qua trọng kỵ binh dưới trướng Lý Viễn Sơn. Cho nên y biết một khi trọng kỵ binh vọt lên thì sẽ có uy lực không gì phá nổi. Cửa doanh trại vốn lung lay sắp đổ, căn bản không ngăn được trọng kỵ xông tới.

- Trường mâu thủ, bày trận trước cửa doanh!

Y hít sâu một hơn khiến mình bình tĩnh lại, sau đó lớn tiếng ra lệnh.

Trong phản quân không có trọng kỵ binh. Duy nhất có thể chống đỡ được là trường thương có giá trị chế tạo thấp nhất. Cái gọi là trường thương, chính là một cây gỗ rồi cắm thương sắt ở đầu. Một cây mã sóc, có giá trị bằng mấy trăm cây trường thương. Do đội ngũ của phản quân bành trướng quá nhanh, nên vũ khí căn bản không phân phối kịp. Trong mười năm, số trường sóc làm ra được từ quặng sắt kia của Lý Viễn Sơn, chỉ miễn cưỡng trang bị đủ cho đội quân trực thuộc.

Còn phân cho các đội ngũ khác, chính là trường thương giá rẻ này. Mà trường thương thủ còn có một cái tên khác…là bộ binh chạy nhanh nhất. Bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một cây trường thương, trang bị là ít nhất, lực phòng ngự còn kém hơn cả cung tiễn thủ. Ít nhất cung tiễn thủ còn mang theo cung cứng, hai bình đựng tên, còn có một thanh đoản đao. Một khi chạy trốn…không có đội bộ binh nào chạy nhanh hơn trường thương thủ.

Hơn vạn trường thương thủ bày trận ở sau cửa doanh. Số lượng khá nhiều nên nhìn cũng đồ sộ. Đang lúc trận hình mới hình thành, thì trọng kỵ của La Tiểu Đồ đã xông tới rồi. Cửa doanh vốn đã yếu ớt không chịu nổi, làm sao ngăn cản được dòng nước lũ.

Trường thương thủ của phản quân người nào cũng ướt đẫm mồ hôi ở lòng bàn tay. Cánh tay không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đội trường thường thủ ở phía trước ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đặt cán thương dưới đất, đầu thương tạo góc 60 độ, hai tay nắm chặt cán thương, nhắm mắt lại, không dám nhìn con quái thú màu đen đang xông tới.

La Tiểu Đồ dẫn đầu đội trọng kỵ kéo mũ giáp xuống, giơ trường sóc về phía trước.

Đám trọng giáp kỵ binh phía sau cũng kéo mũ giáp xuống, chỉ để lộ ra một đôi mắt tàn nhẫn. Cái mũ giáp này được tạo hình rất dữ tợn, nhìn như dạ xoa khát máu.

Khi trọng kỵ binh và trường thương trận đụng vào nhau, thời gian như dừng lại một lát.

Trường thương của phản quân không dài bằng mã sóc. Hàng đầu tiên của trường thương đội cơ hồ không phát huy được tác dụng gì, đã bị mã sóc đâm bay lên trời. Mã sóc không giống với trường sóc của bộ binh. Cán sóc mềm dẻo, đụng vào binh lính, cán sóc sẽ cong lại rồi lập tức duỗi thẳng ra. Mà thi thể bị dính trên đầu sóc sẽ bị hất ra ngoài.

Chỉ một lát, mấy hàng của thương trận phản quân đã bị đụng tơi bời. Đội trọng kỵ được trang bị tới tận răng cơ hồ không chút sợ hãi. Thân hình nặng nề của con ngựa đụng một cái, lập tức khiến phản quân tan xương nát thịt. Trường thương đâm vào người trọng kỵ binh, nhiều nhất chỉ khiến trọng kỵ binh rơi xuống ngựa, nhưng đừng hòng xuyên thủng bộ áo giáp kia.

Mà trọng kỵ binh rơi xuống đất cơ hồ không có đường sống. Bởi vì áo giáp trên người quá nặng, còn chưa kịp đứng lên đã bị đồng đội phía sau đè nát rồi. Máu phụt ra từ bộ áo giáp, thịt nát như bùn chảy ra.

Đội thương trận bị phá từng tầng từng tầng một, dũng khí của phản quân cũng gần như bị đánh tan.

Vó ngựa đạp lên đầu binh lính, phốc một tiếng giống như quả dưa bị vỡ nát. Máu thịt dính vào vó ngựa, rồi văng đi từ lúc nào.

Cây trường sóc của La Tiểu Đồ có phần đầu dài tới 1 mét, quét một cái liền cắt đứt chân tay của đối phương. Tuy đội hình của phản quân rất đông đúc, nhưng không ngăn được trọng kỵ ép tới.

Lúc kỵ binh đi xuyên qua, chỉ để lại một đống thịt nát.

Lưu Thạc không ngừng hạ lệnh, triệu tập binh mã muốn ngăn cản lỗ hổng. Nhưng binh lính phản quân đã bị dọa bể mất gần chết liên tiếp lui về sau, đâu còn dám tới gần trọng kỵ nữa.

Ở phía sau trọng kỵ, bộ binh của Văn Tiểu Đao cũng như thủy triều xông vào. Phòng ngự của phản quân đã bị xé một lỗ hổng, rất nhanh phản quân bị dòng nước lũ đó cuốn đi.

Tới hiện tại, trong lòng Lưu Thạc chỉ còn quanh quẩn bốn chữ.

Đại thế đã mất.





Cơ hồ tất cả phản quân đều tập kết ở đại doanh phía tây để ngăn cản Tả Tiền Vệ, không ai chú ý tới ở một bên khác, có một đám sói hoang vừa nếm qua hương vị máu tươi đang thăm dò. Phía trên ngọn đồi, Phương Giải buông Thiên Lý Nhãn xuống, nở nụ cười thật tươi.

- Lên ngựa.

Hắn vẫy tay, chỉ về hướng cửa đông của đại doanh phản quân:

- Theo ta đi tới đó. Phần lớn phản quân đã tập trung ở phía tây rồi, bên trong doanh trại hư không. Lúc này nếu còn trọng binh đóng giữ thì cũng chỉ có ở chỗ quân nhu. Đi theo sau ta, không được ham chiến. Sau khi đi vào bắt đầu phóng hỏa. Lúc vọt vào quân nhu doanh cũng không cần giết nhiều người, mục tiêu của chúng ta chỉ là phá hủy đồ quân nhu mà thôi!

- Có thể mang được bao nhiêu lương thực thì mang!

Phương Giải nhảy lên Xích Hồng Mã:

- Lương thực của chúng ta đang ở trong tay kẻ địch, nếu các ngươi khách khí, thì ta sẽ không để yên cho các ngươi!

- Ha ha!

Mọi người cười to, rồi đi theo chiến mã đỏ rực, từ ngọn đồi xông xuống đại doanh phản quân như một cơn gió lốc.

Thoạt nhìn, giống như một đàn sói đang lao về phía đàn dê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.