- Thôi Trung Chấn phái người trở về chỉ là bẩm báo một số tin tức về La Diệu mà thôi, không liên quan gì tới ngươi.
- Hiện tại không ở đại doanh, cho nên chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Lý Hiếu Tông ngồi xuống một tảng đá, nhìn Dương Khai hỏi:
- Có phải Vương gia hoài nghi thuộc hạ là do Lý Viễn Sơn phái tới?
Đề tài đột ngột thay đổi, Dương Khai không muốn nhắc tới đề tài này. Y vô thức nhìn hai bên, thấy thân vệ gần mình nhất cũng phải vài chục bước, đột nhiên có chút lo lắng.
- Công lao hai năm qua của ngươi rõ như ban ngày, sao ta có thể nghi ngờ ngươi được chứ? Có lẽ là do trong lòng ngươi vẫn còn vướng mắc, tới bây giờ vẫn chưa xóa hết. Cho dù ngươi từng là thuộc cấp của Lý Viễn Sơn, còn là người của Lý gia, nhưng từ đầu tới cuối ta chưa từng hoài nghi ngươi. Bằng không lần này ta đã không dẫn theo ngươi đi thăm dò tình hình của địch rồi.
- Sai rồi…
Lý Hiếu Tông thản nhiên nói.
- Đây không phải là lý do mà Vương gia không nghi ngờ ta.
Dương Khai khẽ biến sắc:
- Vì sao?
- Tin tưởng một người, không cần phải lý do…Hoài nghi một người mới cần.
Lý Hiếu Tông cười lạnh:
- Vừa rồi Vương gia nói rất nhiều, chẳng hạn như hai năm qua ta có không ít công lao, chẳng hạn như ta vẫn không rời đi tầm mắt của mọi người, chẳng hạn như ta làm việc gì cũng đều rất khiêm tốn. Đó cũng không phải là lý do mà Vương gia không nghi ngờ ta. Chỉ là lý do để Vương gia tự an ủi bản thân mà thôi. Nếu không nghi ngờ ta, thì Vương gia căn bản không cần nói mấy thứ đó, chỉ cần nói bốn chữ…Ta tin tưởng ngươi.
- Cho nên, vừa rồi Vương gia một mực nói dối.
Lý Hiếu Tông nói:
- Lời nói dối thứ nhất, chính là ngươi nói tin tưởng ta nhưng thực sự không tin ta. Lời nói dối thứ hai, là ngươi nói Thôi Trung Chấn mang về tin tức không liên quan gì tới ta, nếu như không liên quan gì, vì sao ngươi lại không tin tưởng ta nữa?
- Nếu hôm nay đã nói tới đây, ta liền thẳng thắn với ngươi. Ngươi nên hiểu, cho dù Thôi Trung Chấn mang về tin tức gì, ta cũng chưa hẳn tin. Bằng không lần này sao ta phải mang theo ngươi đi thăm dò tình hình địch? Một chuyện quan trọng như vậy, nếu ta không tin ngươi, thì ta dẫn ngươi đi theo làm gì?
- Lại sai rồi.
Lý Hiếu Tông lắc đầu:
- Không phải Vương gia dẫn ta tới, mà là ta yêu cầu Vương gia tới.
- Ngươi…có ý gì?
- Bởi vì ta biết Vương gia hoài nghi ta, cho nên ta mới mời Vương gia đồng hành.
Lý Hiếu Tông cười cười nói:
- Chính vì ngươi hoài nghi ta, nhưng trong lòng lại không muốn hoài nghi ta, cho nên mới phải chột dạ. Nếu ngươi thực sự tin tưởng ta, lúc ta muốn nói tới tây đại doanh của phản quân để thăm dò, thì ngươi sẽ giao hết cho ta làm, đâu cần tự mình đi làm gì? Ngươi tự mình tới, là vì ngươi sợ ta động tay động chân vào trận chiến này, không phải sao?
- Sở dĩ ta mời Vương gia đi theo, chính là muốn thử xem Vương gia rốt cuộc có hoài nghi ta hay không. Nếu như không có, Vương gia sẽ không đi. Nếu có, Vương gia sẽ đi.
Dương Khai ngơ ngẩn:
- Đúng vậy, ta có hoài nghi ngươi, dù sao ngươi cũng là thân tín của Lý Viễn Sơn, là cháu họ của hắn. Lúc trước ta không hề hoài nghi gì ngươi, là vì ta không biết chuyện trước kia của ngươi. Thôi Trung Chấn tới Ung Châu, vừa lúc gặp được khâm sai Phương Giải mà bệ hạ phái tới Ung Châu…Ngươi còn nhớ cái tên đó không? Ngươi còn nhớ huyết án ở Phan Cố không?
- Phương Giải?
Ánh mắt của Lý Hiếu Tông lóe một cái, lập tức bật cười:
- Trách không được…trách không được…không ngờ tiểu tử kia đã trở thành khâm sai đại nhân. Hai năm trôi qua thật nhanh, lúc đầu ở Phan Cố, ta vẫn quá coi thường hắn rồi. Nếu biết về sau hắn sẽ gây ảnh hưởng tới ta, thì lúc đó ta không nên thả hắn đi.
- Chuyện ở Phan Cố, ngươi nhận rồi à?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
- Nhận.
Lý Hiếu Tông gật đầu:
- Chuyện ta đã làm, sao có thể không nhận?
- Lúc trước thái giám cầm bút Ngô Bồi Thắng tới điều tra tham ô, lại không ngờ tra được bằng chứng tạo phản của Lý Viễn Sơn. Lý Viễn Sơn muốn giết Ngô Bồi Thắng thì phải tìm được cái cớ. Nhưng có thể lấy cớ gì? Chỉ có đổ lên người Mông Nguyên mà thôi. Thứ nhất, có thể mượn danh nghĩa của Mông Nguyên để tàn sát hàng loạt dân trong thành, sau đó giết chết Ngô Bồi Thắng, như vậy sẽ không khiến người khác hoài nghi. Thứ này, việc này có thể thúc đẩy triều đình giao chiến với Mông Nguyên, Lý Viễn Sơn vẫn chờ ngày này, cớ sao không làm?
- Vì tạo phản, Lý Viễn Sơn trù tính mười năm, chỉ còn thiếu cơ hội mà thôi. Ngô Bồi Thắng tới, chính là cho Lý Viễn Sơn cơ hội đó. Gặp phải cơ hội hiếm có đó, đổi là ta, ta cũng không nhịn được muốn động thủ. Nếu người Mông Nguyên chỉ công phá một biên thành nho nhỏ, triều đình chưa hẳn đã động binh với Mông Nguyên, nhiều lắm cũng chỉ là phái binh tàn sát mấy bộ lạc nhỏ của Mông Nguyên mà thôi. Nhưng có thêm một thái giám cầm bút, thì việc này đã không còn nhỏ nữa rồi.
Lý Hiếu Tông bình thản kể lại, giống như tất cả chuyện này không liên quan gì tới y.
- Mà lúc ấy ta phòng thủ Phan Cố, Lý Viễn Sơn lại không muốn giết ta, cho nên ngay từ đầu ta đã biết việc này. Nhưng…chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta không đau lòng 800 biên quân đó sao? Đây chính là thuộc hạ của ta, ta phải mất 3 năm mới đổi được sự trung thành và tận tâm của bọn họ! Nếu như không tàn sát hết dân trong thành, thì bây giờ những người đó vẫn đứng bên cạnh ta, nghe theo ta chỉ huy rồi! Nhưng nếu như không đáp ứng Lý Viễn Sơn, liệu Lý Viễn Sơn có bỏ qua cho ta không?
- Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.
Y nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội.
- Vô sỉ…trách không được Phương Giải lại hoài nghi ngươi.
Dương Khai cả giận nói:
- Ngươi đã sớm biết Lý Viễn Sơn có phản tâm, cũng đã sớm biết Lý Viễn Sơn chính là đang chờ đại quân của triều đình chạy tới, sau đó cấu kết với người Mông Nguyên đâm một đao sau lưng đại quân. Nếu lúc trước ngươi nói việc này ra, thì làm gì có chuyện thảm bại này?
- Chuyện đó sớm muộn gì chẳng xảy ra.
Lý Hiếu Tông cười cười:
- Nếu ta nói ra, thì ta chết chắc!
- Cho nên…
Dương Khai lạnh lùng nhìn y, hỏi:
- Ngươi tới đầu nhập vào ta, cũng là do Lý Viễn Sơn an bài?
- Đúng vậy!
Lý Hiếu Tông nói:
- Ta vừa mới nói, việc ta làm, ta tất nhiên là nhận. Vương gia đối với ta quả thực không tệ, nếu như Vương gia hỏi ta từ sớm, có lẽ ta đã nói cho Vương gia biết rồi.
Dương Khai lại liếc nhìn hộ vệ đứng ở xa xa, rồi làm bộ đi dạo về bên kia:
- Ngươi thành thật với ta như vậy, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng có áy náy. Ngươi đã tỏ lòng mình, thì về sau ta cũng không còn khúc mắc nữa. Chỉ cần từ nay về sau ngươi vẫn trung thanh làm việc cho bệ hạ, tận tâm tận sức vì triều đình, thì việc này coi như ta chưa từng nghe qua, ta sẽ chôn kín trong lòng, không nói với bất kỳ người nào.
- Không ai có thể cam đoan rằng mình không phạm sai lầm. Qua nhiều năm như vậy, ta cũng phạm phải không ít sai lầm. Nhưng làm sai rồi, chỉ cần có thể sửa lại, là mọi việc trở nên bình thường. Ngươi cũng hiểu tính của ta rồi đấy, ta sẽ không xuống tay với người bên cạnh mình. Lý Hiếu Tông, chuyện này coi như bỏ qua, ta và ngươi về sau không cần nhắc lại nữa.
- Vương gia…vừa rồi ngươi nói không sai, tính tình của ngươi quả thực thiếu quả quyết. Ngươi là người tốt, hoài nghi ta nhưng lại sợ hoài nghi nhầm, cho nên mới kéo dài chuyện như vậy. Cũng như lúc ngươi hoài nghi Lý Viễn Sơn, trong lòng rối rắm nhưng lại không hạ được quyết tâm. Thật giống như một con rùa, gặp phải chuyện liền rút đầu vào trong, làm bộ như không biết gì hết.
Lý Hiếu Tông nhìn bước chân của Dương Khai, không nhịn được bật cười:
- Lời của Vương gia cũng hơi buồn cười chút…Nếu ta phạm sai lầm mà trong lòng ta vẫn hối hận rồi tỏ vẻ quân tử, thì ta nhất định sẽ rất cảm động vì những lời của Vương gia nói. Đáng tiếc, ta không phải…ta chưa từng hối hận khi làm bất kỳ chuyện gì. Thực ra hối hận thì cũng có hối hận, chỉ có điều hối hận vì không làm một cách hoàn mỹ, chưa đủ quyết liệt mà thôi.
- Vương gia không cần di chuyển tới đó làm gì, dường như ngươi đã quên một việc. Năm đó lựa chọn hộ vệ, có một nửa là do ta chọn hộ cho ngươi. Lúc đó ngươi còn rất tin tưởng ta. Hiện tại không tin tưởng ta, sao không đổi hộ vệ đi? Có lẽ không phải là ngươi đã quên, mà là lo lắng đổi hộ vệ sẽ khiến ta hoài nghi. Người như Vương gia, vĩnh viễn rơi vào hoàn cảnh xấu, bởi vì tâm của ngươi không đủ lạnh lùng, kiên quyết. Đã hoài nghi một người, cần gì làm bộ như không nghi ngờ? Hoài nghi…thì cứ giết mới đúng.
Dương Khai biến sắc:
- Cho nên…ngươi muốn giết ta?
- Đúng vậy!
Lý Hiếu Tông cười rạng rỡ:
- Ta không giống với ngươi. Nếu ta đã xác định ngươi hoài nghi ta rồi, vậy thì ta làm sao có thể lưu ngươi lại rồi chờ ngươi giết ta được?
- Ngươi giết ta, không sợ bại lộ?
- Bại lộ sao được!
Lý Hiếu Tông chỉ vào Dương Khai lại chỉ vào mình:
- Giết ngươi trước, sau đó ta lại đâm vào mình một đao…sau đó nói rằng chúng ta gặp phải phản quân, ta liều chết cũng không thể bảo vệ được Vương gia trở về. Ta sẽ ở trước mặt mọi người khóc lóc thảm thiết, cùng với máu tươi làm bằng chứng…có ai sẽ hoài nghi ta?