- Ta trở về với ngươi, nhưng phải làm sao khiến người của ta tin tưởng ta có thể trở về.
Phương Giải nói.
La Diệu tùy ý để mưa bắn vào người, khẽ nhíu mày:
- Người của con?
- Người của ta!
- Tốt.
La Diệu gật đầu, sự rét lạnh trong mắt nhạt đi một ít.
Trong hang động, Đại Khuyển một mực run rẩy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Thật giống như một tòa núi lớn đè trong lòng y đột nhiên biến mất vô tung, cho nên thoải mái hơn không ít. Y khác với thường, y có thể ngửi được sát khí. Cho nên y phải chịu áp lực lớn hơn người khác rất nhiều.
Mà phóng ra sát khí chính là La Diệu.
Theo như lời Phương Giải nói, đây là một người có quyền thế thứ ba trong thiên hạ, chỉ sau Hoàng Đế Mông Nguyên và Hoàng Đế Đại Tùy. Nếu y nguyện ý, mấy chục vạn người có thể chết vì y. Cho dù Hoàng Đế của những quốc gia nhỏ, cho dù là Thiên Tôn trên núi Đại Tuyết Sơn, chỉ sợ cũng không thể so với y. Phải biết rằng, mấy chục vạn người thậm chí là trăm vạn người kia, là giáp sĩ.
- Con theo ta trở về là tốt rồi, những người khác tùy con.
- Thật không?
Phương Giải hỏi.
- Thật.
Phương Giải gật đầu:
- Đợi ta một lát.
Hắn xoay người trở về hang động.
Nhìn những người đứng ở cửa hang động đầy vẻ lo lắng, hắn cười cười, cố gắng làm cho mình thoải mái chút:
- Không cần lo lắng, ta sẽ cùng y trở về. Mọi người ở chỗ này đợi ta. Cho ta chút thời gian để ta giải quyết mọi uy hiếp có khả năng ảnh hưởng tới chúng ta. La Diệu tới tìm ta, đó là một cơ hội.
- Bao lâu?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Một ngày.
Phương Giải cười cười, trả lời rất chắc chắn.
- Một ngày?
- Một ngày!
- Không nói dối đấy chứ?
- Nói dối bị sét đánh.
Phương Giải cười ôn hòa, ngay cả hạt mưa cũng không che được nụ cười rạng rỡ của hắn:
- Tin tưởng ta, ta đã từng lừa gạt mọi người chưa?
- Lừa hay không không quan trọng.
Trầm Khuynh Phiến thản nhiên nói:
- Có gì tự bọn muội sẽ đi tìm huynh.
Phương Giải ừ một tiếng, hiểu ý của Trầm Khuynh Phiến:
- Ngày mai, có lẽ chưa cần tới ngày mai. Hiện tại ta cùng y trở về, sau đó sẽ tới tìm mọi người.
- Trác tiên sinh.
Hắn nhìn Trác Bố Y, nói:
- Giúp ta nghĩ biện pháp giấu chuyện này đi, dân dũng Hoàng Dương Đạo thù hận Tả Tiền Vệ quá sâu. Chuyện này tới quá đột ngột, ta còn chưa nghĩ ra cách giải quyết như thế nào. Tiên sinh giúp ta trông coi, đừng để lộ chuyện ta trở về Tả Tiền Vệ ra ngoài. Chờ ta nghĩ kỹ rồi nói sau.
Trác Bố Y gật đầu, muốn nói cái gì đó lại bị Phương Giải mỉm cười lắc đầu ngăn cản.
- Nói cho muội biết, rốt cuộc huynh muốn đi làm cái gì?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
- Thử xem điểm mấu chốt của La Diệu là nằm chỗ nào.
- Nếu huynh vượt qua điểm mấu chốt của y thì sao?
- Vậy phải xem vào may mắn.
- Để Trần Hanh, Trần Cáp đi theo huynh.
Trầm Khuynh Phiến nói.
Hai lão ngoan đồng kia thà chết cũng không muốn chui vào hang động. Lúc này đang ngồi dưới một cây đại thụ ôm vai lạnh run. Hai người này vẫn còn bị ám ảnh, dù mưa to dội vào người cũng không chịu tiến vào. Mấy ngày này Phương Giải bận rộn với việc quân vụ, bình thường đều là Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến chơi cùng bọn họ.
Hiện tại hai người đó có vẻ nghe lời Mộc Tiểu Yêu hơn cả hắn.
- Thôi.
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu vượt qua điểm mấu chốt của La Diệu, cho dù mang theo hai người bọn họ cũng không có tác dụng gì. Tuy nhiên mọi người yên tâm, từ trước tới nay ta chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc. Ta chỉ đi chứng thực phỏng đoán của ta mà thôi. Nếu như ta đoán trúng, ta sẽ trở về. Nếu như ta đoán sai, ta tiếp mọi người trở về.
Nói xong câu đó, Phương Giải quay đầu đi vào màn mưa.
Mộc Tiểu Yêu muốn đuổi theo, lại bị Trầm Khuynh Phiến giữ lại:
- Huynh ấy đã không còn là đứa trẻ con mà sư tỷ phải xách theo chạy trốn.
Những lời này khiến Mộc Tiểu Yêu sửng sốt, bàn tay vươn ra dừng lại ở không trung.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở bóng hình cao ngất kia, thẳng tới khi hắn biến mất trong làn mưa.
- An bài xong chưa?
La Diệu đứng chắp tay ở đó, hỏi. Còn cái ô đã bị đốt thành tro.
- Đi thôi!
Phương Giải gật đầu, bước đi trước.
…
…
Trong lều lớn ngồi tám người, ngoại trừ Chiêm Diệu đã chết ở Ung Châu và Diệp Cận Nam đang trông coi ở nhà kho Hân Khẩu ra, tám người còn lại trong La Môn Thập Kiệt đều có mặt. Bao gồm Văn Tiểu Đao, đứng thứ hai, Đoạn Biên Hùng, đứng thứ tư, Đoạn Biên Báo, đứng thứ năm, La Tiểu Đồ, đứng thứ sáu, Chu Quyền, đứng thứ bảy, Thôi Luân Hải đứng thứ tám, Mộc Lê, đứng thứ chín và Mạc tướng quân luôn mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đứng thứ mười kia.
Không biết vì sao, vị Mạc tướng quân xếp thứ mười kia lại gây chút áp lực cho Phương Giải.
Đó là một cái mặt nạ rất tình xảo màu bạc, không có cấu tạo ngũ quan, chỉ có một cái lỗ ở mắt trái, lộ ra con mắt đục ngầu. Trên mặt nạ là vẽ hoa văn màu đỏ, rất quỷ dị.
Lúc Phương Giải đi theo La Diệu vào lều lớn, mọi người đều nhìn sang hắn. Trong đó có hai người có ánh mắt khác thường, một là Văn Tiểu Đao, một là Mạc tướng quân.
Ánh mắt của Văn Tiểu Đao tuy u ám lạnh lẽo, nhưng Phương Giải chẳng thèm để ý tới. Hắn đã từng thấy qua rất nhiều cường giả, như Thiên Tôn Phật tông, như vài vị Đại tướng quân, như người đại tu hành, như Hoàng Đế. Bất kỳ người nào trong đó cũng có ánh mắt còn đáng sợ hơn Văn Tiểu Đao. Chỉ liếc cái có thể khiến gió tanh mưa máu. Cho nên đối với sự căm thù của Văn Tiểu Đao, Phương Giải căn bản chẳng thèm để ý.
Nhưng ánh mắt của Mạc tướng quân.
Ánh mắt đó không phải là căm thù, mà mang nghĩa phức tạp hơn.
Không biết vì sao, Phương Giải lại bị ánh mắt đó làm cho lạnh run.
Rõ ràng ánh mắt kia rất bình thản, rõ ràng ánh mắt kia rất dịu dàng.
Phương Giải cảm thấy ánh mắt đó có chút quen thuộc. Hắn nhanh chóng nhớ lại trong đầu, cảm giác quen thuộc kia như ẩn như hiện, khó có thể nắm bắt được.
- Hắn là Phương Giải, mọi người đều biết rồi.
La Diệu đi tới vị trí Chủ soái ngồi xuống, ngồi rất thẳng. Đây là thói quen của y, cũng là thói quen của rất nhiều quân nhân. Vài chục năm lãnh binh, cho dù ngồi ở đó cũng tạo cho người ta áp lực lớn. Phương Giải phát hiện Văn Tiểu Đao nhìn về phía La Diệu có chút u oán, khiến hắn không nhịn được cười cười.
Nụ cười khinh miệt này, khiến cho Văn Tiểu Đao trợn mắt lên.
Phương Giải vẫn cười, chẳng thèm để ý.
- Phương Giải là khâm sai mà bệ hạ phái tới Ung Châu. Nhiệm vụ của hắn vốn đã kết thúc nhưng vẫn lưu lại. Rất nhiều người cho rằng hắn muốn lập chiến công, muốn leo lên chỗ cao cao. Các ngươi nghĩ như vậy, khối người nghĩ như vậy. Theo các ngươi, một người trẻ tuổi như vậy có thể đảm đương một phía, chắc hẳn trong lòng có rất nhiều tham vọng. Nhưng các ngươi sai rồi, sở dĩ hắn lưu lại, là do ta bắt buộc hắn lưu lại.
Lời của La Diệu rất bình thản, không có chút xíu cảm tình nào.
- Những ngày này cũng có không ít lời đồn đại truyền bá trong quân. Tuy rằn đều là ngấm ngầm nghị luận, nhưng Tả Tiền Vệ là Tả Tiền Vệ của ta, mỗi tiếng nói cử động của Tả Tiền Vệ, ta đều nhìn thấy. Sở dĩ ta không để ý tới những lời đồn đãi đó, là vì sớm muộn gì ta cũng sẽ nói ra nguyên nhân vì sao ta lưu Phương Giải lại.
Y quét mắt nhìn các tướng quân thân tín nhất của mình, nhấn mạnh nói:
- Vẫn chưa tới thời điểm nói ra lý do đó, nhưng ta phải nói cho các ngươi biết rằng, về sau ở Tả Tiền Vệ, cho dù là các ngươi cũng phải duy trì sự tôn kính với hắn, như là tôn kính với ta, có thể làm được không?
Lời này vừa ra, tràng diện trở nên yên tĩnh. Tám vị tướng quân, ngoại trừ La Tiểu Đồ và Mạc tướng quân, nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Bởi vì lời này của La Diệu quá mức đột ngột, khiến bọn họ nhất thời không kịp phản ứng.
- Không thể?
La Diệu khẽ nhíu mày hỏi.
- Có thể!
Ngồi ở vị trí chót nhất, Mạc tướng quân mở miệng trước:
- Mỗi câu mỗi lời Đại tướng quân nói đều là quân lệnh. Quân lệnh là truyền đạt mệnh lệnh, không cần phải người khác đồng ý hay không.
Đoạn Biên Báo liếc nhìn Đoạn Biên Hùng một cái, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Lúc trước y từng nói, Phương Giải sẽ sớm leo lên đầu bọn họ. Chỉ có điều không ngờ là nhanh như vậy.
- Có thể!
Y cúi đầu nói:
- Thuộc hạ ghi nhớ!
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Ngoại trừ Văn Tiểu Đao ra, tất cả mọi người đều nói bốn chữ này.
Ánh mắt của La Diệu nhìn như bình thản quét về hướng Văn Tiểu Đao, dừng một lát rồi hỏi:
- Ngươi không thể?
Ba chữ này nghe có vẻ bình thường không có gì lạ, không mang theo cảm tình gì. Nhưng ai cũng có thể nghe ra, trong ba chữ đó cất giấu hàn ý lạnh như đao.
Sắc mặt của Văn Tiểu Đao rõ ràng có chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Phương Giải càng thêm tàn độc. Khóe miệng của y run rẩy, bả vai cũng run rẩy. Bàn tay đặt ở hai đầu gối nắm chặt lại, gân xanh lộ ra.
- Có thể…
Y không dám nhìn thẳng vào mắt La Diệu, trầm mặc một lúc rồi nặn ra từ kẽ răng hai chữ này.
La Diệu gật đầu:
- Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Phương Giải là người rất quan trọng với ta. Ở Tả Tiền Vệ, hắn có thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần chuyện đó không nguy hại tới Tả Tiền Vệ. Ta cần phải trở về Ung Châu một chuyến, chậm thì hai tháng, nhanh thì hơn tháng sẽ trở về. Trong thời gian này, hắn sẽ ở lại đại doanh. Bất kỳ ai trong các ngươi đều có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của hắn. Nếu hắn chết…các ngươi cũng đừng hòng sống sót. Nói như vậy, các ngươi đã hiểu chưa?
Không ai dám không rõ.
Ở Tả Tiền Vệ, La Diệu chính là Hoàng Đế.
…
…
- Ngươi có gì muốn nói không?
La Diệu hỏi Phương Giải.
Phương Giải ừ một tiếng, sau đó hướng mọi người chắp tay thi lễ. Hắn trầm mặt một lát, dường như đang tìm từ.
- Ta không phải tai họa.
Câu mở đầu của Phương Giải nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau đó có người không nhịn được bật cười. Những lời lúc trước của La Diệu có chút trang trọng, cho nên không khí trong lều cũng trở nên trang trọng theo. Nhưng một câu của Phương Giải đã phá hủy sự trang trọng đó. Nhất là lúc hắn nói lời này, ánh mắt như có như không nhìn về phía Văn Tiểu Đao một cái, đầy vẻ khiêu khích.
Hai chữ ‘tai họa’ giống như dao găm đâm vào lòng tự ái của Văn Tiểu Đao.
Y há miệng thở hổn hển, sát ý trong mắt tràn ra ngoài.
- Ta cũng không phải kẻ ngu.
Đây là câu thứ hai của Phương Giải, ánh mắt vẫn nhìn về phía Văn Tiểu Đao.
Hai chữ ‘kẻ ngu’ còn nặng hơn cả đao.
- Cho nên các vị tướng quân không phải lo lắng gì cả. Các vị cứ coi ta như không khi. Đương nhiên, lúc ăn cơm uống rượu thì chớ quên gọi ta là được.
Những lời này khiến Đoạn Biên Hùng không nhịn được cười rộ lên. Y vốn nhìn Phương Giải không vừa mắt, bởi vì tính cách của y vốn thẳng thắn, địa vị của y là dựa vào mạng sống mới có được. Cho nên lời của Phương Giải khiến y buồn cười, y liền cười, chẳng phải giấu diếm làm gì. Mà chính vì mấy câu chọc cười này, khiến y nhìn Phương Giải thuận mắt hơn.
- Chuyện quân vụ không liên quan gì tới ta.
Phương Giải tiếp tục nói:
- Đại tướng quân bảo ta lưu lại, đương nhiên là có lý do của ngài ấy. Nhưng ta cũng không biết lý do đấy. Đại tướng quân coi trọng ta như vậy, đối với ta mà nói như một đứa trẻ ba tuổi nhặt được một đồng tiền vậy. Nhưng như vừa nãy ta đã nói, ta không phải là tai họa cũng như kẻ ngu, tự mình biết lấy mình. Cho nên, ta sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Tả Tiền Vệ.
- Tuy nhiên.
Hắn xoay người nhìn về phía La Diệu:
- Đại tướng quân nói, dưới điều kiện không gây hại gì cho Tả Tiền Vệ, ta vẫn có được tự do, đúng không?
La Diệu gật đầu.
Phương Giải ừ một tiếng, sau đó nhìn về hướng Văn Tiểu Đao:
- Văn tướng quân, có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không. Vấn đề này không tổn hại gì tới ích lợi của Tả Tiền Vệ, chỉ là tò mò của ta mà thôi.
Văn Tiểu Đao không nói lời nào.
Phương Giải không thèm để ý, tiếp tục hỏi:
- Văn tướng quân, tu vị mấy phẩm?
Câu này vừa ra khỏi miệng, trong lều lập tức có người không nhịn được cười rộ lên. Mà ngay cả La Tiểu Đồ cũng nhếch nhếch miệng, dường như có chút vui vẻ. Khiến một người có tính cách như hòn đá này nhếch miệng, là việc rất khó được. Người trong phòng ai chả biết tu vị của Văn Tiểu Đao rất kém. Sở dĩ y lên chứng nhanh như vậy là do có mối quan hệ với La Diệu, là vì y có trình độ lãnh binh nhất đinh, là vì tâm của y đủ độc.
Nghe tiếng cười mang theo ý cười nhạo của mọi người, sự rét lạnh trong mắt Văn Tiểu Đao đã tới cực hạn.