Trên núi Thanh Nhạc có một rừng đào. Mà giờ đang là mùa hoa đào nở.
Đứng ở xa nhìn, chỉ thấy sườn núi bao phủ trong màu hồng.
Đẹp làm cho người ta không nỡ dời mắt.
Sơn lâm thúy lục đào hoa diễm, cho dù là vị đại gia vẽ tranh mấy chục năm, chỉ sợ cũng khó mà vẽ ra được cảnh đẹp của núi này.
Nhất Khí Quan nằm thấp thoáng trong rừng đào, lúc ẩn lúc hiện.
Bởi vì chưởng môn của Nhất Khí Quan Tiêu chân nhân đã lên đường tới đế đô vào mấy ngày trước.
Cho nên quan lại quyền quý tới cầu kiến chân nhân đã giảm đi rất nhiều.
Thực ra khách hành hương tới thưa thớt, khiến núi này trở nên thanh tịnh hơn không ít, trong đạo quan cũng thanh tịnh hơn không ít, rừng đào càng thêm thanh tịnh.Hàng năm lúc hoa đào nở, không cho phép du khách vào rừng đào.
Cũng không biết là đạo sĩ trong Nhất Khí Quan e sợ du khách làm hỏng cảnh đẹp thiên nhiên này, hay là mỗi khi hoa đào nở rộ lại lộ ra việc kỳ bí gì không thể cho người khác biết.
Địa vị của Nhất Khí Quan cực kỳ tôn quý.
Chớ nói là các du khách, cho dù Tổng Đốc đại nhân của Giang Hoài Đạo tới đây, cũng không dám làm hỏng quy củ của Nhất Khí Quan.
Trong rừng đào có một tòa đình, không tên.
Tòa đình này vốn dùng để cho du khách nghỉ ngơi.
Nhưng từ khi có một vị khó lường tới Nhất Khí Quan, tòa đình này liền biến thành tài sản riêng của nàng.
Cho dù là đạo sĩ của Nhất Khí Quan muốn tới nơi này ngắm cảnh cũng phải xem tâm tình của nàng.
Nếu như chọc giận nàng, không thể nói trước sẽ bị đạo sĩ quản lý ở đây giáo huấn một trận.Vị đại tiểu thư này có dung mạo xinh như hoa, nhưng tính cách lại điêu ngoa tùy hứng.
Vị đại tiểu thư này tự nhiên không phải là ai khác, chính là viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay Ngô Nhất Đạo, người đã mất một vạn năm nghìn lượng vàng mới khiến Nhất Khí Quan thu nạp nàng.
Ngô Ẩn Ngọc.
Vị đại tiểu thư này tuy mới mười lăm tuổi, nhưng đã xinh đẹp yêu kiều.
Tuy nhiên có lẽ vì Ngô Nhất Đạo quá cưng chiều nàng, cho nên tính cách có chút điêu ngoa, khiến người ta không biết nói gì.
Ngày đầu tiên tới Nhất Khí Quan, vị đại tiểu thư này liền chống nạnh hỏi đại đệ tử của Tiêu chân nhân, Hạc Lệ đạo nhân, mình ở nơi nào.
Hạc Lệ đại nhân chỉ vào một tòa độc viện, nói rằng chính là đây.
Ngô đạitiểu thư chẳng thèm liếc mắt, chỉ vào rừng đào nói:
- Ta muốn ở đó.
Về sau, phiến rừng đào liền trở thành tài sản riêng của nàng.
Mà tòa tiểu viện nằm sâu nhất trong rừng đào, nơi Tiêu chân nhân dùng để bế quan, cũng trở thành tài sản riêng của nàng.
Khí trời tốt khiến cho lòng người thoải mái.
Nhưng vị đại tiểu thư Ngô gia còn chưa phát dục hoàn toàn, đã xinh như một đóa hoa chớm nở này, tâm trạng lại không tốt lắm.
Cây đàn Tiêu Vĩ có giá trị liên thành đặt trên bàn đá, nhưng bình thường thích đánh đàn, hôm nay Ngô Ẩn Ngọc lại không có hứng thú.
Ngón tay thon dài lướt lướt trên đàn, trong lòng không yên.Tiểu nha hoàn Đỗ Quyên thấy tiểu thư không vui, bưng đĩa hạt sen vừa mới luộc xong, đặt bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay tiểu thư sao vậy.
Ngay cả đánh đàn cũng không có hứng thú.
Thiếu nữ có khuôn mặt hình trứng ngỗng, đôi lông mày thanh tú, nhìn rất đáng yêu.
Mà ngay cả khẽ nhíu mày cũng khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Ngô Ẩn Ngọc vuốt vuốt dây đàn, khẽ thở dài nói:
- Lúc ta ở đế đô, thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên đích thân xem hộ ta.
Một trăm hai mươi tám huyệt thì mở một trăm hai mươi hai chỗ.
Mà ngay cả hắn đều nói ta là một thiên tài khó gặp.
Chớ nói thành Trường An, cho dù là cả Đại Tùy cũng không tìm ra người thứ hai.
- La thống lĩnh còn nói, nếu tiểu thư không chê, liền thu tiểu thư làm đệ tử quan môn của ngài ấy.
Nô tì không biết tu vị của La thống lĩnh cao bao nhiêu, nhưng đoán chừng có không ít người muốn bái ngài ấy làm thầy.
Ngô Ẩn Ngọc gật đầu nhẹ, lông mày giãn đi không ít:
- Nhưng vì cái gì, tới Nhất Khí Quan này, ta lại không được coi trọng.
- Làm gì có.
Tiểu thư vừa tới Nhất Khí Quan, tiểu viện này đã được dành riêng cho tiểu thư, không cho phép người khác tới.
Trước khi đi Tiêu chân nhân còn dặn dòHạc Lệ đạo trưởng, tiểu thư muốn làm gì thì làm, muốn cái gì thì đưa cái đó.
Như vậy chẳng chứng minh Tiêu chân nhân rất coi trọng tiểu thư sao.
- Đó là vì một vạn năm nghìn lượng vàng của cha ta thôi.
Ngô Ẩn Ngọc thở dài nói:
- Nếu thực sự coi trọng ta, vì sao không dẫn theo ta tới tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện ở Trường An.
Mà là dẫn theo nữ nhân kia đi.
- Tiểu thư nói làcô nàng Mạt Ngưng Chi kia.
- Ngoại trừ nàng ta còn có ai.
Ngô Ẩn Ngọc ngẩng đầu nhìn rừng đào, thở dài:- Trong nhà, ta chính là con chim nhỏ mà phụ thân nuôi.
Phụ thân chỉ sợ ta bị thương, nên không cho phép ta đụng vào cái gì.
Tòa nhà đó lớn có chút dọa người, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một cái lồng sắt mà thôi.
Tới Nhất Khí Quan, rừng đào này bị ta chiếm đoạt.
Nhưng chiếm bất quá chỉ là một cái lồng sắt càng lớn hơn mà thôi.
Nàng bỗng đứng lên, nắm tay nói:
- Ta muốn quay về Trường An.
- Nhưng tiểu thư, chúng ta vừa mới từ Trường An trốn tới đây!.
- Không sợ! Ngô Ẩn Ngọc nói:- Đã cho Tiêu chân nhân một vạn ngăm nghìn lượng vàng, lẽ nào ông ta chỉ có thể bảo vệ ta ở Nhất Khí Quan.
Đến Trường An mà ông ta không bảo vệ được ta, thì ta liền bảo phụ thân đòi vàng về! Người khác không biết, chứ ta biết, lão già kia cực kỳ tham tài! Trường An.
Ngự Thư Phòng, điện Bão Hòa, cung Thái Cực.Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch nhìn thần tử khom người đứng trước mặt, pằng một tiếng, khép tấu chương lại, ném xuông chân thần tử kia.
- Đây là phương lược mà các tinh anh của Binh Bộ thức trắng vài đêm nghĩ ra được.
Trẫm nhìn nó mà cũng xấu hổ thay cho các ngươi.
Đại Tùy dùng võ lập quốc, quân đội không thiếu các tướng quân thiện chiến, không thiếu các binh sĩ tinh nhuệ! Nhưng ngươi xem cái phương lược này nó ghi cái gì.
Các ngươi khi dễ trẫm chưa từng dẫn binh chiến tranh phải không.
- Nói cái gì mà dùng tinh binh vượt qua thành Niết Bàn, đột kích hang ổ của Mãn Đô Kỳ Mông Nguyên.
Đốt giết xong liền rút về.
Sau đó bố trí mai phục ở nửa đường, toàn diệt truy binh vốn tổ chức vội vàng của Mãn Đô Kỳ! Hoàng Đế nhìn thần tử trước mặt, bỗng cao giọng nói:
- Thủ hạ của ngươi chính là đám tham sự và viên ngoại lang này.
Lẽ nào cácngươi cho rằng chiến tranh là trò đùa.
Đại Tùy xác thực đã gần hai mươi năm rồi không có chiến sự.
Từ sau khi tiên đế diệt Thương, trẫm đăng cơ tới này đã mười một năm.
Mười một năm qua không động binh, có phải người của Binh Bộ đã quên đánh trận như thế nào rồi phải không.
- Thần biết tội! Binh Bộ Thượng Thư Ngu Đông Lai quỳ rạp xuống đất, không dám nhặt tấu chương mà Hoàng Đế vừa vứt.