Phương Giải không đưa tiễn Hạng Thanh Ngưu mà đứng đó nhìn y mãi tới khi y biến mất trong rừng sâu núi thẳm. Trần Hanh Trần Cáp đi theo sau rõ ràng thay đổi như thành người khác. Phương Giải không biết Hạng Thanh Ngưu đã dùng biện pháp gì mà khiến cho hai huynh đệ họ Trần này khai ngộ, hắn cũng không biết rằng hai huynh đệ này đi theo Hạng Thanh Ngưu về phía tây là đúng hay là sai.
Không thể phủ nhận, nhiều năm trước hai huynh đệ họ Trần này giết người không từ một ai. Cho dù trí lực của bọn họ thấp nhưng không thể lấy đó là lý do mà coi như không có việc gì. Nhưng đi về phía tây…dù sao cũng là một chuyện cửu tử nhất sinh.
Trác Bố Y nói, sau khi Trần Hanh Trần Cáp khai ngộ, nguyện ý đi theo Hạng Thanh Ngưu là vì cuộc đời này của bọn họ đã định trước phải trả nợ cho những lỗi lầm khi xưa. Nhưng Phương Giải lại không nghĩ như vậy.
Trả nợ?
Đâu cần phải hướng tây?
- Y là ai vậy?
Hoàn Nhan Vân Thù nhìn đạo sĩ béo đó rời đi, ánh mắt đầy tò mò.
- Y là…một đại trượng phu, một nam tử kỳ lạ.
Phương Giải trả lời.
Hoàn Nhan Vân Thù không hiểu, nàng vẫn luôn cảm thấy lời nói của người Hán rất thâm ảo.
- Y là một kẻ tham tiền nhưng không háo sắc. Cho nên dù là biết rõ chịu chết nhưng vẫn gánh theo một đống vàng bạc châu báu. Y là người hết ăn lại nằm, cho nên ngay cả đi đường y cũng cảm thấy phiền toái. Y là một người chuyên lừa gạt người khác, cho nên dù phải đi con đường xa hơn y cũng muốn lừa đi của ta hai người.
- Nhưng y là bạn của ta.
Phương Giải thu hồi ánh mắt, xoay người đi về hướng đội ngũ:
- Bạn chí cốt.
Hắn vừa đi vừa mở tấm vải trong tay. Tấm vải này là trước khi đi Hạng Thanh Ngưu nhét vào tay hắn, nói rằng đây là một thứ phá vạn pháp gì đó mà ông cụ ở Diễn Vũ Viện bảo Hạng Thanh Ngưu giao cho Phương Giải vào thời điểm thích hợp. Hạng Thanh Ngưu nói mình phải đi về phía tây, cho nên lúc chia tay chẳng phải là thời điểm thích hợp nhất sao?
Trên tấm vải là mấy hàng chữ nhỏ, rất nhạt, không đậm lắm. Nhưng Phương Giải biết như vậy mới là vừa đúng. Nếu không có một bàn tay ổn định thì khó mà viết được những chữ thoạt nhìn phù phiếm này. Tấm vải này chắc là ông cụ tùy tiện kéo xuống, mà vải thì hút mực, cho nên nếu viết đậm, mực sẽ tan ra trên vải, rất khó thành chữ.
“Thiên hàng linh đồng minh ngoan địa. Định nam định bắc định đông tây. Đại trí đại ngu tùy tâm khứ. Thống loạn biệt ly họa phúc tụ.”
Bốn câu này thoạt nghe rất đơn giản, nhưng đây chỉ là cảm giác đầu tiên của Phương Giải. Nếu là người khác đọc sẽ không hiểu ra sao. Nhưng với Phương Giải, càng đọc hắn càng không thấy bốn câu này đơn giản.
Lúc cẩn thận đọc câu đầu tiên, trong đầu oanh một tiếng, như có tiếng sấm nổ.
“Thiên hàng linh đồng minh ngoan địa”
Một câu này, như là tiếng sấm.
Mất hồi lâu Phương Giải mới tỉnh táo lại. Phản ứng đầu tiên chính là nghĩ, chẳng lẽ cụ già kia liếc mắt cái là khám phá ra kiếp trước kiếp này của mình? Nếu thật vậy, cụ già kia thoát khỏi phàm thai trở thành tiên rồi sao? Nếu không, sao có thể viết ra một câu rạch phá thân thế của hắn như vậy?
Lai lịch của Phương Giải là bí mật lớn nhất của hắn, đã định trước là cuộc đời này sẽ không chia xẻ với ai. Cho dù là hồng nhan như Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, cho dù là tri kỷ như Trác Bố Y, Hạng Thanh Ngưu, hắn cũng không thể nói ra. Nhưng cụ già một mực sinh sống ở Tàng Thư Lâu kia, cụ già mà chẳng biết khi nào sẽ cưỡi hạc mà đi kia, nếu không nhìn ra cái gì, thì sao có thể viết được một câu như vậy?
Trong nháy mắt suy nghĩ của Phương Giải trở nên hỗn loạn. Sau đó hắn hít sâu hai lần, để cho mình bình tĩnh lại.
Có lẽ…
Có lẽ đây chỉ là một câu nói vô nghĩa?
Lão viện trưởng Vạn Tinh Thần đối xử với hắn quả thực có chút đặc biệt, nhưng chưa từng đề cập qua cái gì. Cho hắn một cuốn sổ ghi chép, có ghi lại cảm ngộ trăm năm qua của ông ấy. Phương Giải đọc mà không hiểu, nhất là phần kiếm phổ, cho nên hắn đưa cho Trầm Khuynh Phiến.
“Thiên hàng linh đồng minh ngoan địa”, có lẽ chỉ là ông cụ biết thân thế nhấp nhô của hắn?
Ung Châu, chính là một nơi ‘minh ngoan’.
Hắn vừa đi vừa trầm tư, trong đầu đều là câu đầu tiên. Rốt cuộc Vạn Tinh Thần khám phá ra điềm gì, hoặc đấy chỉ là một câu cảm thán mà thôi?
Định nam định bắc định đông tây.
Lời này có ý gì?
Cụ già muốn chỉ điểm hắn điều gì sao?
Hai câu trước không hiểu, hai câu sau dường như không có ý nghĩa gì. Nhưng Phương Giải lại cảm thấy nó lại cất giấu một ý nghĩa nào đó.
Lúc trở về đội ngũ, Phương Giải vẫn không hiểu ông cụ muốn nói gì cho hắn biết.
Hắn nhảy lên Xích Hồng Mã, nhìn đội ngũ đã vượt qua đỉnh núi, suy nghĩ xuất thần một hồi lâu. Đây không phải là thơ, đây là bốn câu sắp xếp lộn xộn cho dù một đứa trẻ con mới đi học cũng viết ra được. Nhưng bốn câu này không tới từ một người bình thường, mà là Vạn Tinh Thần.
Cho nên, Phương Giải mới coi trọng như vậy.
Lúc rời đi Hạng Thanh Ngưu không nói thêm gì nữa. Có lẽ y đã xem qua bốn câu này, nhưng y không nói một lời nào, cũng không nhắn nhủ thêm lời nào từ Vạn Tinh Thần.
Xích Hồng Mã hí lên hai tiếng, hưng phấn đi lên đường núi.
Mà Phương Giải thì như rơi xuống biển sâu.
Hắn bị vây khốn bởi bốn câu hai mươi tám chữ này, khó có thể dứt ra được.
…
…
- Vượt qua núi Mang Đãng chính là Sở Quận của Hà Đông Đạo. Cách chân núi ba mươi dặm là huyện thành huyện Uyển. Ta đã phái người tìm hiểu qua, trong huyện Uyển không có phản quân đóng giữ. Sau khi Huyện lệnh huyện Uyển là Tôn Khai Đạo đầu hàng phản quân, liền được phong tước, thăng chức làm Quận thủ, nhưng chỉ quản lý một huyện. Người này là một kẻ nhát gan sợ chết. Lúc trước Ân Phá Sơn xuất quân xuôi nam, vì bảo vệ mạng sống mà giao cả tiểu thiếp của mình. Ân Phá Sơn thấy Tôn Khai Đạo nhu thuận như vậy, liền không cướp bóc huyện Uyển nữa. Cho nên dân chúng trong huyện Uyển không chạy nạn như các dân chúng trong huyện khác của Hà Đông Đạo. Tuy nhiên hiện tại các dân chúng đều mắng Tôn Khai Đạo là một kẻ không biết liêm sỉ.
Trác Bố Y chỉ vào bản đồ hành chính của Đại Tùy, nói.
Bản đồ này cũng không chi tiết cho lắm, rất nhiều nơi chỉ đánh dấu, chứ không vẽ ra được địa hình.
- Tên Tôn Khai Đạo này tuy sợ chết, nhưng lúc trước thanh danh khá là tốt.
Lục Phong Hầu nói:
- Thuộc hạ từng nghe qua tên người này lúc ở Hoàng Dương Đạo. Mấy năm nay huyện Uyển không xảy ra nạn đói gì cả, là nhờ Tôn Khai Đạo tự mình dẫn theo quan viên huyện nha xuống ruộng trồng trọt, rồi khai hoang không ít đất trên sườn núi. Cho nên bọn họ bị những thư sinh coi thường. Nào có quan viên nào tự mình xuống ruộng, hạ thấp thân phận như vậy. Mà các dân chúng lại thấy y là một quan tốt. Huyện Uyển không lớn, có một nửa vẫn là núi…Nó nên là một nơi nghèo nhất, nhưng lại là một huyện có thể tự cung tự cấp trong Hà Đông Đạo.
- Người này có thanh danh như vậy, không ngờ lại là một kẻ nhu nhược. Ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể hiến cho người khác, còn có cái gì là không làm được?
Trần Bàn Sơn lắc đầu:
- Ta lại cảm thấy, người này chưa hẳn là một kẻ nhu nhược.
- Vì sao?
Lục Phong Hầu lườm y một cái:
- Làm quan mà không có trung tiết, phản quân vừa mới tới đã mở cửa thành đầu hàng. Làm chồng mà không có dũng khí, giao tiểu thiếp cho phản tặc. Người như vậy không phải là kẻ nhu nhược thì là cái gì?
Trần Bàn Sơn nói:
- Mấy điều ngươi nói là không sai. Tôn Khai Đạo giao ra tiểu thiếp của y quả thực là để bảo vệ mạng sống. Nhưng vừa rồi ngươi cũng nghe Trác tiên sinh nói rồi đấy, huyện Uyển là huyện có dân chạy nạn ít nhất trong Hà Đông Đạo! Cho nên có khả năng là y giao tiểu thiếp cho phản tặc là để bảo vệ dận chúng cả huyện!
Lục Phong Hầu nghe xong liền ngẩn ra, không biết phản bác như thế nào.
Trác Bố Y gật đầu:
- Mặc dù trong huyện Uyển không có phản quân đóng giữ, nhưng Tôn Khai Đạo đã tiêu hết gia tài cùng một ít của cải từ thân hào nông thôn quyên góp, tổ chức được một đội dân dũng thủ thành chừng năm trăm người. Nhờ vào đội ngũ năm trăm người này, mà đám loạn phỉ sơn tặc không dám đánh tới huyện Uyển.
Trác Bố Y nhìn Phương Giải:
- Ý của ta là, số lương thảo hiện tại đủ để cho chúng ta dùng trong hai mươi ngày. Huyện Uyển quá nhỏ, cũng không có phản quân, chúng ta chẳng cần phải tới đó làm gì.
Phương Giải gật đầu:
- Chúng ta không thể mang theo được nhiều lương thảo, nên chỉ có thể dùng chiến nuôi quân. Mà dùng chiến nuôi quân ở đây không phải là cướp đoạt dân chúng mà là khai đao với phản quân. Nhưng hiện tại chúng ta không biết gì về tình hình ở phương bắc, phản quân Sở Quận ở nơi nào, lương thảo giấu ở đâu chúng ta cũng không biết. Cho nên vẫn phải tới huyện Uyển một chuyến. Tuy nhiên chúng ta không đánh nơi đó, mà chỉ là thăm dò.
- Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, hai người các ngươi dẫn theo đội chờ ở dưới chân núi. Ước thúc cẩn thận vào, không để binh sĩ quấy rầy dân chúng. Chúng ta vừa mới tới đây, làm việc gì cũng phải cẩn thận.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu chắp tay nói.
- Trác tiên sinh, hai người chúng ta tới uyển Huyện một chuyến, đi gặp vị Tôn Khai Đạo kia.
- Tướng quân cảm thấy hứng thú với người này?
Trác Bố Y hỏi.
- Nếu y là một kẻ nhát gan nhu nhược, vậy thì không cần phải đe dọa y, y cũng tự nói ra. Nếu y không một lòng với phản quân, chúng ta hỏi cái gì thì y vẫn nói cái đó. Ân Phá Sơn không động vào dân chúng huyện đó, chứng tỏ rằng người này có bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh, thì chẳng lẽ Ân Phá Sơn lại vì một nữ tử mà không lấy đi lương thảo của huyện Uyển sao?
- Trong một thời gian ngắn khiến cho Ân Phá Sơn cũng phải thưởng thức, thật không đơn giản.
…
…
Tường thành huyện Uyển cao chưa tới hai trượng, hơn nữa còn có vài chỗ sụp đổ. Bên tường thành cửa tây sụp một hố rất lớn, hai người có thể chui vào. Vì phòng ngừa loạn phỉ chui vào từ lỗ hổng này, có không ít thợ thủ công đang dùng bùn đắp lại. Dân dũng canh giữ tường thành ăn mặc đơn sơ, nhưng thoạt nhìn rất có tinh thần.
- Đại nhân, hôm qua Lưu Toàn Phong của núi Tạc Thiên lại dẫn người tới đi loanh quanh cửa tây bên này. Đám kẻ cắp đó chỉ biết bắt nạt người yếu. Phản quân vừa mới đi, bọn chúng liền tới gây hại cho dân chúng, còn đáng xấu hổ hơn cả phản quân.
Huyện thừa Ngưu Tấn Đạt đi theo sau Tôn Khai Đạo, nói:
- Lỗ hổng kia đã được đắp lại, hạ quan lo lắng Lưu Toàn Phong sẽ thừa dịp ban đêm xông vào. Dù sao dưới tay y có 2 tới 3 nghìn loạn phỉ, mà chúng ta chỉ có 500 dân dũng.
Huyện lệnh Tôn Khai Đạo ừ một tiếng, dường như có chút không yên lòng.
- Đại nhân đang lo lắng gì à?
Ngưu Tấn Đạt hỏi.
- Nghe nói phía nam núi Mang Đãng đại thắng…Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu tự mình suất quân vượt sông Hoàng Ngưu, binh mã của Ân Phá Sơn đã bị hao tổn hơn nửa.
Tôn Khai Đạo lẩm bẩm nói.
- Đây là chuyện tốt mà, phản quân bất nhân, nên diệt từ sớm!
Ngưu Tấn Đạt oán hận nói.
- Đúng vậy…nên diệt từ sớm…
Tôn Khai Đạo lặp lại, ánh mắt đầy vẻ thương cảm.
Ngưu Tấn Đạt nhìn nét mặt của Tôn Khai Đạo, trong giây lát liền hiểu ra vì sao hai ngày này tinh thần của đại nhân không được yên. Lúc trước vì bảo toàn dân chúng huyện Uyển, đại nhân không thể không khuất phục phản tặc. Không có nhiều dân chúng trong huyện Uyển hiểu được lý do đại nhân làm vậy, huống chi là đại quân Tả Tiền Vệ?
Một khi binh mã Tả Tiền Vệ giết qua núi Mang Đãng, chỉ sợ đại nhân khó thoát khỏi một kiếp…
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Ngưu Tấn Đạt cũng trở nên đau khổ.
Đúng lúc này, bỗng có một đội kỵ binh từ xa chạy nhanh tới, nhân số ước chừng hai, ba mươi người. Hai mắt Ngưu Tấn Đạt lóe lên vẻ tức giận:
- Tên bại hoại Lưu Toàn Phong này, ỷ vào có ngựa lại tới gây chuyện!
- Đưa cung cho ta!
Y lớn tiếng hô một câu, nhận lấy cung cứng rồi rút ra một mũi tên:
- Hôm nay y còn dám kêu gào, ta liền bắn chết y!
Tôn Khai Đạo tâm sự nặng nề, không nghe thấy Ngưu Tấn Đạt nói cái gì. Y ngẩng đầu nhìn đội ngũ kỵ binh đang chạy tới, thì thào một câu: