Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 443: Núi không phải là núi



Một mình trở về Ung Châu

Bởi vì La Diệu có quyết đoán cũng như thực lực như vậy. Ngay cả thân binh y cũng không mang theo. Không phải vì y kiêu ngạo hay ngông cuồng, tự đại, mà là vì y tự tin.

Ung Châu, chính là nhà của y.

Thích Nguyên chiếm thân thể của La Văn, sau đó dụ giết Chiêm Diệu, người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, từ đó khống chế binh quyền của Ung Châu. Nhưng binh quyền cũng chưa vững chắc. Mọi người không dám phản đối Thích Nguyên, bởi vì giờ y là La Văn, con trai duy nhất của La Diệu. Cho dù y đã giết chết Chiêm Diệu, nhưng các tướng lĩnh thuộc hạ chỉ giận mà không dám nói gì.

Nhưng chỉ cần La Diệu trở lại Ung Châu, các tướng sĩ còn ai nghe lời Thích Nguyên nữa?

Mà sở dĩ La Diệu tự mình trở về, cũng không phải là chưa tính đến Thích Nguyên nhờ người giúp đỡ.

Những tăng nhân mặc áo cà sa đỏ chót ngăn trên quan đạo, vẻ mặt bình thản nhìn La Diệu cưỡi trên chiến mã. Trong tay bọn họ cầm giới đao vòng vàng, mũi đao lạnh lùng như có thể làm không khí đông lại. Mà phía sau một trăm tăng nhân, có tám tăng nhân đang nâng một ngai vàng hoa sen, mà La Văn khuôn mặt đầy tà khí chính đang ngồi trên đó, nở nụ cười.

Y có tham vọng rất lớn, nên y phải giết La Diệu.

Mà dường như y cũng đoán được La Diệu sẽ quay về một mình, cho nên ánh mắt đầy đắc ý. Y biết La Diệu chắc chắn sẽ không để cho thủ hạ của mình biết mối quan hệ với Phật tông, cho nên không dẫn theo đại đội binh mã.

La Diệu nhảy xuống chiến mã, chắp tay đằng sau chậm rãi đi tới. Thích Nguyên mỉm cười ân cần hỏi thăm:

- Đại tướng quân về nhà, ta cố ý đi ra trăm dặm chào đón, cũng nên nói cảm ơn chứ nhỉ?

La Diệu vừa đi vừa nói:

- Lá gan của ngươi chỉ lớn chừng trăm dặm đó, không dám để cho người Ung Châu nào nhìn thấy ta trở về. Một người sợ đầu sợ đuôi như ngươi cũng không dám cất chứa thiên hạ trong lòng, thật ứng với câu kia, lòng người không đủ rắn nuốt voi. Dùng oai nghiêm của Thiên Tôn, còn phải giấu đi trên trăm tăng binh kim thân để chờ ngày hôm nay. Cái này không phải là cẩn thận, mà là nhát như chuột. Ngươi trốn khỏi Đại Tuyết Sơn nhưng Đại Tự Tại lại không đuổi giết ngươi, chứng tỏ rằng trên Đại Luân Tự đã xảy ra biến cố lớn gì đó…Ngay cả chuột cũng dám ra đây nhảy nhót, Phật tông đúng là càng ngày càng càng xuống dốc.

Những lời La Diệu nói người khác không hiểu, nhưng Thích Nguyên hiểu.

- Đại Tự Tại bất quá chỉ là một con chó đi theo đuôi người khác mà thôi.

Thích Nguyên cười cười:

- Trong lòng y chỉ có ngọn núi kia, không dám đi xuống.

- Là ngươi không dám ở lại Đại Tuyết Sơn mới đúng.

La Diệu khẽ cười:

- Chỉ cần Đại Tự Tại không rời khỏi Đại Tuyết Sơn, thì y chính là Thiên Tôn đứng đầu Phật tông. Tuy ngươi được xưng là vị Thiên Tôn có tu vị cao nhất, nhưng chỉ cần ở trên ngọn núi kia, ngay cả ý niệm giết Đại Tự Tại ngươi cũng không có. Ngươi còn không bằng Trí Tuệ.

Thích Nguyên nói:

- Đại Tự Tại là một con chó giữ nhà, Trí Tuệ còn không bằng một con chó, thiệt thòi pháp danh của y còn là Trí Tuệ, kỳ thực ngu như lợn. Bị Đại Tự Tại coi là vũ khí sử dụng nhiều năm, còn tưởng rằng trong tương lai Đại Tự Tại sẽ giao ngai vai đứng đầu cho y. Chỉ sợ trước khi chết y cũng không hiểu được, rốt cuộc tâm tư của Đại Tự Tại là gì.

La Diệu lắc đầu:

- Ngươi nói Đại Tự Tại là chó, Trí Tuệ là heo…nhưng trong mắt ta, ngươi còn không bằng heo chó.

Thích Nguyên hơi nhíu mày:

- Ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy.

La Diệu cười nói:

- Ta cũng không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy.

Y chỉ vào kim thân tăng binh:

- Ngươi tưởng đám gà đất chó kiểng này ngăn cản được ta?

Thích Nguyên nói:

- Cho dù là Đại Tự Tại cũng không dám nói kim thân tăng binh là gà đất chó kiểng. có ba nghìn tăng binh trấn giữ ở Đại Tuyết Sơn, thế gian này không ai dám đi lên. Ta mang tới một trăm người, tàn sát cả một tòa thành cũng không thành vấn đề. La Diệu, ta biết mấy năm nay tu vị của ngươi tiến nhanh, nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một kẻ không trọn vẹn, đâu cần giả bộ khí thế như vậy?

La Diệu thở dài:

- Ngươi chiếm thân thể của La Văn, sau đó chiếm Ung Châu, ta vốn tưởng rằng mấy năm nay ngươi có tiến bộ, làm việc quả quyết không ít, hóa ra vẫn ngu dốt không chịu nổi như vậy.

- Người Hán có câu…

Thích Nguyên chậm rãi nói:

- Được làm vua, thua làm giặc, La Diệu…nói thật, ta rất khâm phục ngươi.

- Hoàn toàn trái lại.

La Diệu bước tới:

- Không có kẻ nào ở Phật tông khiến ta phải khâm phục.

- Giết y.

Thích Nguyên giơ tay chỉ về phía trước.

Đám tăng binh kim thân ngẩng mạnh đầu, mắt mỗi người lóe ra hàn quang, cổ họng phát ra tiếng ken két, sau đó rít gào một cái. Bóng đỏ khởi động, mười tăng binh kim thân gần La Diệu nhất đồng thời xông lên.

Một tăng binh kim thân vung giới đao vòng vàng chém xuống, La Diệu không né không tránh, vẫn duy trì bước chân chậm rãi. Mắt thấy giới đao sắp tới đỉnh đầu của y, đột nhiên đầu của tăng binh kia nổ tung không có bất kỳ dấu hiệu nào. Giống như trong đầu tăng binh đó có thuốc nổ vậy. Thân thể đao thương bất nhập không ngờ lại vỡ tan tành.

Không chỉ là tăng binh kim thân, tất cả tăng binh xông tới đều nổ tung đầu. Mà thoạt nhìn La Diệu vẫn chưa ra tay. Y chỉ chậm rãi tiến về phía trước, hai tay vẫn đặt sau lưng.

Thích Nguyên biến sắc, lập tức nhìn ra đằng sau La Diệu.

Không biết từ khi nào, vị Mạc tướng quân mặc một bộ áo choàng đen đột nhiên xuất hiện ở cách đó 10 mét. Y đang thổi một cây sáo trúc, nhưng cây sáo không phát ra thanh âm nào. Mạc tướng quân không ngừng di chuyển ngón tay trên cây sáo trúc, mà vẻ mặt của y rất tập trung, giống như đang thổi một bản nhạc tự nhiên.

Nhưng, lại không có âm thanh nào.

Tăng binh kim thân liên tiếp nổ đầu chết. Một đội trăm tăng binh này có thể tiêu diệt cả một tòa thành, nhưng lại bị tiêu diệt bởi một tiếng sáo không có âm thanh. Các tăng binh phía sau vẫn xông về phía trước, vẻ mặt không thay đổi, sau đó thì bị tiếng sáo không nghe thấy âm làm cho nổ đầu.

- Trách không được…

Thích Nguyên nhìn từng tăng binh kim thân bị nổ đầu, sau đó có một nửa con sâu màu đen tuyền bốc mùi thôi thối giãy dụa trong vũng máu.

- Ngươi đã tìm được nhược điểm của tăng binh kim thân.

La Diệu vừa đi vừa trả lời:

- Cũng không biết có bao nhiêu người thử tìm nhược điểm của tăng binh kim thân. Bọn họ tưởng rằng tăng binh kim thân giống như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam của Trung Nguyên, chung quy cũng phải có điểm yếu. Nhưng bọn họ một mực không tìm ra được…Ta nghe nói năm đó Dương Kỳ giết tăng binh kim thân, dựa vào kiếm khí thiên hạ vô song của y. Cho dù là tăng binh kim thân được xưng là mình đồng da sắt cũng không thể ngăn được. Nhưng biện pháp này dù sao cũng hơi ngu, hao phí quá nhiều nội kình.

- Người khác không biết, bởi vì bọn họ không hiểu về Phật tông. Cái gọi là tăng binh kim thân, bất quá chỉ là người chết rồi dùng vu thuật của tộc Hột luyện chế mà thôi. Một khi những con sâu kia chết, thì kim thân có lý nào không phá?

Thích Nguyên kinh ngạc trong chốc lát, sau đó thở thật dài:

- Rốt cuộc ta đã hiểu được vì sao nhiều năm qua ngươi vẫn không ngừng bắt giữ Vu Sư tộc Hột. Lúc đầu ta nghĩ ngươi chỉ là muốn luyện chế một thân thể mà thôi, hiện tại mới hiểu ra…Từ hai mươi mấy năm trước, ngươi đã bắt tay vào chuẩn bị đối phó với tăng binh kim thân của Phật tông rồi.

- Ánh mắt của ngươi quá gần.

La Diệu mỉm cười nói:

- Tầm nhìn hạn hẹp.



….

Thích Nguyên thở phào một cái:

- Không thể không nói, quả thực ngươi thông minh hơn những người ta từng gặp. Từ hai mươi mấy năm trước đã bắt đầu chuẩn bị ứng phó với người của Phật tông. Phần tâm tư này, ít người sánh kịp. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của người chính là quá mức tự phụ. Nếu ngươi đồng ý mang binh trở về, làm sao ta thắng được?

La Diệu lạnh nhạt nói:

- Hiện tại ngươi cũng không có phần thắng.

- Thế sự vô thường.

Thích Nguyên nói bốn chữ, sau đó cũng lấy một cây sáo trúc từ trong áo đặt ở miệng, nhẹ nhàng thổi lên. Trong rừng cây lập tức truyền tới tiếng gầm gừ. Theo sát đó, một bóng đen thật lớn đập gãy mấy cây đại thụ sau đó nhảy ra. Bóng đen kia quá mức khổng lồ, giống như là một chiếc xe bọc thép.

Đợi con vật này lao ra khỏi rừng thì mới nhìn rõ, không ngờ là một con Lang Diện Linh Viên! Lúc trước Phương Giải đóng lại hang động, nhưng vẫn không giết chết được con quái vật này.

Thân hình cao hơn ba mét, cái đầu sói lộ ra một ánh mắt hung tàn. Sau khi nhìn thấy La Diệu, nó ngửa đầu gầm lên một tiếng, tiếng gầm như tiếng sấm. Lang Diện Linh Viên thuận tay bẻ gãy một cây đại thụ, sau đó đập mạnh xuống người La Diệu.

La Diệu hơi di chuyển, yên lặng chờ cây đại thụ tới đỉnh đầu, ánh mắt bỗng rùng một cái, theo sát đó là một cỗ khí tức cuồng bạo xông ra ngoài, giống như một bàn tay khổng lồ nắm lấy cây đại thụ rồi bóp mạnh, cây đại thụ này liền vỡ vụn trong không trung.

Cây đại thụ bị vỡ vụn, Lang Diện Linh Viên hơi chút ngơ ngác, còn không kịp phản ứng, thì trong phạm vị năm mét gỗ vụn bay đầy trời chợt xuất hiện một biển lửa, rồi cuốn về phía con Lang Diện Linh Viên kia.

Dù dã thú có tính tình hung tàn hơn nữa, thì trời sinh nó đã sợ lửa. Biển lửa được tạo thành từ mảnh vụn của cây đại thụ cuốn cả người nó, khiến nó kêu rên đau đớn. Bộ lông cứng rắn bị đốt xèo xèo, tỏa ra một thứ mũi hôi thối nồng nặc.

- Nghiệp hỏa…

Trong mắt Thích Nguyên hiện lên một tia kinh dị, thì thào một câu:

- La Diệu…Ngươi rốt cuộc nắm giữ được bao nhiêu tu vị của Phật tông rồi?

La Diệu nghiêng đầu nhìn y một cái:

- Mấy thứ của Phật tông, không đáng giá để ghi nhớ. Chỉ có nghiệp hóa này là có chút ý tứ, dễ dàng nướng thịt.

Thích Nguyên lại đặt sáo trúc bên miệng, âm khúc thay đổi, lúc trước du dương trong nháy mắt biến mất không thấy, thay vào đó là thanh âm sắc bén.

Con Lang Diện Linh Viên này lập tức gầm lên một tiếng. Tuy rằng e ngại lửa lớn, nhưng vẫn vọt tới La Diệu. Không chỉ là nó, còn có tăng binh kim thân còn chưa bị nổ đầu cũng đột nhiên nổi cơn điên, đạp chân một cái lao vọt tới La Diệu.

Bàn tay khổng lồ của Lang Diện Linh Viên vỗ xuống đỉnh đầu La Diệu. Lúc này La Diệu mới vươn bàn tay từ đằng sau tới, phân biệt nắm lấy cổ họng của hai tăng binh, sau đó ném hai tăng binh này ra ngoài. Hai cỗ thân thể nặng nề như hai quả pháo đập mạnh vào hai mắt của Lang Diện Linh Viên.

Trong nháy mắt, máu tanh hôi phun ra như suối từ hốc mắt của nó.

La Diệu duỗi tay phải hướng lên trên, vừa lúc ngăn cản bàn tay to lớn của Lang Diện Linh Viên chụp tới. Dã thú này có lực lớn vô cùng, riêng bàn tay còn lớn hơn cả thân thể của La Diệu. Mà bàn tay phải của La Diệu so với tay của nó thì càng nhỏ bé không đáng kể.

Đối lập như vậy, mới khiến người ta phải giật mình.

Một chưởng của Lang Diện Linh Viên, không ngờ bị La Diệu ngăn cản.

Trên tay của La Diệu dường như có một lực hút rất lớn, bàn tay của Lang Diện Linh Viên dính chặt vào đó. Bất kể con quái vật to lớn này vùng vẫy như thế nào, cũng không thể rút tay về được. Mà hai chân La Diệu giống như mọc rễ xuống đất, bất động giống như một ngọn núi nguy nga đồ sộ.

La Diệu quay đầu liếc nhìn Thích Nguyên một cái, thản nhiên nói:

- Thích Nguyên, đã lâu lắm rồi ngươi không rời khỏi Đại Tuyết Sơn, lâu lắm rồi ngươi không hỏi chuyện giang hồ…Phật tông, đã không còn là Phật tông từng khiến người ta không dám đụng tới nữa. Bắt đầu từ mười mấy năm trước Dương Kỳ đi về phía tây, ta bỗng hiểu ra một đạo lý…Dù có sự hiện hữu của tối cao vô thượng đi nữa, cuối cùng vẫn có người có thể khiêu chiến. Dương Kỳ chỉ kém may mắn chút, bằng không năm đó một mình y đã có thể làm sụp nửa tòa Đại Tuyết Sơn rồi.

Lúc nói chuyện, trên bàn tay y bỗng xuất hiện một ngọn liệt hỏa. Theo sau đó, ngọn lửa kia dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan tràn toàn thân Lang Diện Linh Viên. Ngọn lửa điên cuồng bao vây lấy con quái vật lớn, biến nó thành một quả cầu lửa thật lớn. Tiếng kêu rên của Lang Diện Linh Viên vang tận tới chân trời, tiếng hét thê lương có thể làm thủng màng nhĩ của một người bình thường.

- Ta muốn cảm ơn hai người.

La Diệu nhìn Thích Nguyên, rất nghiêm túc nói:

- Năm đó sư phụ ta giúp ta biết rằng, Đại Tuyết Sơn không cao như người ta từng tưởng. Năm đó Dương Kỳ giúp ta biết rằng, Đại Tuyết Sơn không phải là chắc chắn không thể phá vỡ. Nhưng hai người bọn họ không bằng ta ở chỗ…bọn họ không có sự kiên nhẫn để chuẩn bị.

- Năm đó Duong Kỳ tính sai trình tự, cho nên y bị đánh bại. Muốn hủy một tòa núi lớn, đầu tiên phải có thực lực làm sụp nó, tiếp theo mới là dũng khí làm sụp nó.

La Diệu ngạo nghễ nói:

- Hai cái đó ta đều có đủ, ở trong mắt ta, núi đã không còn là núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.