La Diệu dùng một cánh tay nâng Lang Diện Linh Viên đã biến thành quả cầu lửa ném mạnh về phía ngai vàng hoa sen của Thích Nguyên. Nếu đứng ta xa nhìn, cảnh này giống như một con kiến giơ lên một củ lạc vậy. Thân hình của Lang Diện Linh Viên khổng lồ, lớn hơn La Diệu đâu chỉ hai mươi lần.
Nhưng La Diệu có thể dùng một cánh tay giơ lên, động tác tự nhiên không hề có vẻ cố sức gì.
Lang Diện Linh Viên kêu thảm thiết lao vù vù về phía ngai vàng hoa sen. Thích Nguyên buông sáo trúc trong tay xuống, hơi than nhẹ một tiếng. Y vươn tay đẩy về phía trước, trong không trung bỗng xuất hiện một đóa hoa sen thật lớn, thoạt nhìn trong suốt, diễm lệ. Khiến người ta rung động chính là, hoa sen này thậm chí có bảy cánh hoa.
Hoa sen và hỏa cầu đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ thật lớn, sóng xung kích lan tỏa ra ngoài, thật giống như ném một viên đá vào mặt hồ lặng sóng vây.
Ầm một tiếng.
Theo sau tiếng nổ là một cơn lốc thổi quét giữa không trung, cuốn theo tất cả bụi đất ở quan đạo. La Diệu và Thích Nguyên đứng bên trong cơn lốc, cự ly giữa hai người đã gần 20m.
Mạc tướng quân đứng đằng sau La Diệu cách chừng 10m, buông sáo trúc xuống, nhìn tử thi đầy đất, khẽ cau mày, sau đó phun ra một chùm máu. Khiến người ta kinh ngạc chính là trong máu còn có thịt vụn. Một trăm tăng binh kim thân, uy lực to lớn, cho dù là mười người đại tu hành liên kết lại cũng chưa chắc thắng được. Nhưng một khi phát hiện ra được nhược điểm, thì nó lại bị giết một cách dễ dàng.
Tuy nhiên có vẻ như Mạc tướng quân bị nội thương không nhẹ. Hẳn là lúc Thích Nguyên thổi sáo, không những chỉ huy tăng binh kim thân, Lang Diện Linh Viên còn làm tổn thương cả nội tạng của y. Thiên Tôn của Phật tông đã xuất chiêu, đâu phải ai cũng có thể đỡ được.
- Ngươi vào thành trước đi.
La Diệu ôn hòa nói một câu, nhưng không quay đầu lại.
Mạc tướng quân lau máu ở khóe miệng, trầm mặc một lúc rồi nhảy lên chiến mã rời đi.
Thích Nguyên nhìn Mạc tướng quân rời đi, chậm rãi đi xuống bảo tọa hoa sen. Y tùy ý phất tay, tám tăng nhân mặc áo bào đỏ khiêng hoa sen lập tức đánh về phía La Diệu.
Tám người này khác với tăng binh kim thân, bọn họ là người sống. Những năm gần đây Thích Nguyên dốc lòng dạy dỗ đệ tử, lần này phần lớn đi theo Thích Nguyên rời hỏi Đại Tuyết Sơn, nhưng một mực không lộ diện. Tám người này có tu vị rất cao, nhìn thân pháp của bọn họ có vẻ như bọn họ đang vận chuyển một trận pháp nào đấy.
La Diệu mặc cho tám người kia bao vây mình, cũng không ra tay ngăn cản.
- Kẻ đã chết không đáng tiếc, người sống mới đáng tiếc. Tám người này chắc rất trung thành với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại để cho bọn họ chịu chết, ngươi không thấy đáng tiếc sao?
La Diệu hỏi.
Thích Nguyên lắc đầu:
- Hôm nay ta vốn chiếm hết thế thượng phong. Nhưng một chiêu tính sai đã bị ngươi chiếm tiên cơ. Ta thật không ngờ rằng ngươi có biện pháp đối phó với tăng binh kim thân, cũng thật không ngờ rằng ngươi đã tu luyện thành công nghiệp hỏa của Phật tông bọn ta. Mặc dù là trên Đại Tuyết Sơn, người tu thành nghiệp hóa cũng không cao hơn năm người. Cho nên…chỉ cần có thể giết ngươi, tổn thất hơn nữa cũng không đáng tiếc.
La Diệu không nhịn được cười, nhìn lướt qua tám người kia:
- Các ngươi cũng cam tâm chịu chết?
Thích Nguyên nói:
- Lúc trước ta đã nói qua với tám người bọn họ, nếu giết ngươi, người nào may mắn sống sót, ta sẽ cho bọn họ địa vị như Thiên Tôn ở Phật tông. Tu vị của bọn họ cũng không tệ, cho nên chắc chắn sẽ có người còn sống. Về phần ai chết…tùy vào thiên mệnh rồi.
La Diệu mỉm cười:
- Đâu phải tùy vào thiên mệnh, mà là tùy vào cảm xúc của ta mới đúng.
Y chỉ vào một tăng nhân áo đỏ, nói:
- Ta nói y chết, y không thể sống. Ta nói y sống, y không chết được.
- Đại kim cương luân.
Thích Nguyên nói bốn chữ, tám tăng nhân áo đỏ động thời hành động. Tám người bọn họ chắp tay lại, miệng lẩm bẩm. Trong khoảnh khắc, La Diệu bị vây ở giữa liền cảm thấy nguyên khí thiên địa bốn phía xảy ra biến hóa kịch liệt. Một vòm hình tròn do nguyên khí thiên địa tạo thành xuất hiện trên đầu của y, sau đó dần dần áp xuống.
La Diệu có thể cảm giác được trong trận pháp này có kim cương luân không ngừng xoay tròn. Tuy mắt thường không thể nhận ra, nhưng trận pháp này sắc bén giống như một cái máy xay thịt. Chỉ cần có người bị cuốn vào, sẽ bị kim cương luân nghiền thành thịt vụn.
- Nhiều năm trước ta đã từng nhìn thấy Đại tiểu kim cương luân trận của Phật tông.
La Diệu lạnh nhạt nói:
- Tuy rằng trận pháp lần này thi triển ra mạnh hơn nhiều năm trước, nhưng trong mắt ta vẫn không có sự khác biệt gì. Ngươi nên biết, không nên dùng một chiêu hai lần ở trước mặt cường địch, đây vốn là một kiến thức cơ bản. Năm đó ta bị Tiểu kim cương luân trận pháp vây khốn, ngươi nhân cơ hội đó phong bế Khí Hải của ta, muốn bức ta vào khuôn khổ…Lúc ấy vì mạng sống, ta tự hủy đi Khí Hải, chuyện cũ này chẳng lẽ ngươi đã quên?
Khí Hải của La Diệu…không ngờ là do y tự hủy.
- Năm đó ngươi còn rất yếu.
Thích Nguyên có chút cảm thán nói một câu.
- Năm đó ta không hề yếu. Trái tim của người mạnh mẽ, từ đầu tới cuối đều giống nhau.
La Diệu đi về phía trước một bước:
- Ta muốn thành đại sự nghiệp, cho nên tạm thời không muốn dây dưa với ngươi. Nhưng chính ngươi lại lựa chọn như vậy, ngươi chán sống muốn chết, thì dù ông trời cũng không ngăn được.
Tay trái của y chỉ trời, tay phải chỉ về phía trước, một con rồng lửa rừng rực lao về phía Thích Nguyên.
Trong nháy mắt, đại trận kim cương luân đột ngột dừng lại, kim cương luân không hề chuyển động nữa. Mà tám người kia như biến thành tượng đá, không thể nhúc nhích.
…
…
Thích Nguyên chắc chắn sẽ không để cho La Diệu tiến vào thành Ung Châu, cho nên mang theo lực lượng một mực giấu kín của mình ra ngoài thành Ung Châu trăm dặm. Sau khi đi xuống Đại Tuyết Sơn, mọi việc y làm đều tính là thuận lợi. Mặc dù không lừa được Phương Giải, không lừa được La Diệu, nhưng thân thể của La Văn miễn cưỡng có thể dùng được.
Nhưng hiện tại, y hiểu ra một điều rằng.
Thuận lợi quá chưa hẳn là một việc tốt. Có đôi khi quá thuận lợi khiến cho con người ta buông lỏng, do đó chuẩn bị không đầy đủ. Y cho rằng mình mang theo một trăm tăng binh kim thân, mang theo một Lang Diện Linh Viên, cộng thêm bản thân y là đủ đối phó với La Diệu. Mà khi y nhìn thấy La Diệu dễ dàng thi triển ra nghiệp hỏa, y mới tỉnh ngộ. Mười mấy năm qua y không hỏi chuyện giang hồ, giang hồ đã không còn như lúc trước nữa rồi.
Thích Nguyên giơ tay lên chỉ về phía trước. Một kình khí mang theo cái lạnh lẽo tiếp đón nghiệp hỏa của La Diệu. Bởi vì chỉ kình này quá lạnh, cho nên những nơi chỉ kình đi qua, không khí đều phát ra tiếng lốp bốp. Thật giống như biến mọi thứ trên đường thành băng vậy. Băng và lửa của La Diệu tạo ra một cảnh tượng đẹp đẽ, đối lập.
Liệt hỏa và hàn băng va chạm vào nhau, vĩnh viễn đều kịch liệt.
Hai người đồng thời cất bước về phía trước. Vô số chỉ kình giống như vạn mũi tên bắn về người đối phương. Chỉ kình màu đỏ và màu lam không ngừng va chạm vào nhau giữa không trung, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không theo kịp.
Điều khiến người ta rung động, chính là hai người thoạt nhìn không làm ra động tác gì, chỉ chậm rãi mà đi. Kình khí phát ra từ bất chỗ nào trên cơ thể bọn họ. Tốc độ cực nhanh giống như mấy nghìn người cùng bắn tên, căn bản không nhìn rõ đường đi của kình khí cùng nguồn phát ra. Nhưng kình khí mà hai người phát ra đều chuẩn xác đụng vào nhau. Càng về sau không biết là ai công kích, ai ngăn cản ai.
Theo cự ly càng ngày càng gần giữa hai người, kình khí càng thêm dày đặc, cuồng bạo. Hai người như cuốn trong cơn bão, tự phát ra mưa to.
Màu đỏ và màu lam không ngừng va chạm vào nhau. Không khí ở khu vực này bởi vì không chịu được biến hóa kịch liệt như vậy, bắt đầu trở nên cuồng bạo. Không gian giữa hai người thậm chí trở nên vặn vẹo.
- Bảo bình lam liên.
Thích Nguyên khẽ nói một tiếng, giơ tay chỉ về phía dưới. Sau một lát, chỗ đất La Diệu đứng đột nhiên vỡ ra vô số lỗ hổng, một đóa hoa sen màu lam chui ra từ đất. Trong nháy mắt xuất hiện, hoa sen bắt đầu nở rộ, đóa hoa tách từng cánh một, màu lam thuần túy khiến cho đóa hoa nhìn cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ yêu dị.
Đóa hoa sen vừa xuất hiện, cả người La Diệu đã ở trên không trung. Hoa sen kia nở rộ nhưng không chạm vào được chân của y.
Nhưng trong chớp mắt đóa hoa sen nở hết, bảy cánh hoa bỗng nhiên mở rộng ra về phía trước, cuốn về phía La Diệu. Thân thể của La Diệu liên tục lên cao, đóa hoa cũng liên tục phát triển theo. Thoạt nhìn, tốc độ tăng trưởng còn nhảy hơn tốc độ nhảy của La Diệu.
La Diệu khẽ nhíu mày, giơ tay phải ấn xuống. Lúc này bảy cánh hoa bỗng nhiên khép lại, biến thành một bảo bình, nhốt La Diệu vào bên trong.
Lúc Thích Nguyên nhìn thấy bảo bình nuốt được La Diệu, hai tay nhanh chóng tạo thành kết ấn đẩy về phía trước, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau mười mét.
Chân của y vừa mới chạm xuống đất, đóa bảo bình màu lam kia đã phát nổ giữa không trung.
Hai mắt Thích Nguyên sáng lên, vẻ vui mừng không thể giấu được. Lúc đầu y một mực dùng nhanh đánh nhanh, sau đó đột nhiên biến chiêu, hoa sen màu lam từ dưới đất chui lên, cuối cùng nuốt chửng La Diệu. Không ai nắm rõ uy lực của bảo bình này hơn y. Bởi vì đây là một chiêu mà y sáng tạo ra. Cho dù là Đại Luân Minh Vương cũng từng khen ngợi một chiêu này của y.
Lúc ở trên núi Đại Tuyết Sơn, Thích Nguyên được công nhận là người có tu vị cao nhất trong Tứ đại Thiên Tôn, là vì y biết cải thiện công pháp Phật tông, chứ không bảo thủ như những người khác. Tuy Đại Tự Tại là người đứng đầu trong Tứ đại Thiên Tôn, nhưng y tuyệt sẽ không rời khỏi Đại Tuyết Sơn. Linh Bảo Thiên Tôn và Trí Tuệ Thiên Tôn có tu vị tương đương nhau, hai người kia không bằng được y. Có người đã từng nói, ở trên núi Đại Tuyết Sơn, Đại Tự Tại có thể thắng được Thích Nguyên, nhưng đi xuống núi thì không ai biết được. Còn vì sao Đại Tự Tại lại không xuống núi được, thì không ai rõ ràng lắm.
Năm đó chính nhờ một chiêu bảo bình lam liên này, mà khiến Linh Bảo Thiên Tôn phải tâm phục khẩu phục.
Một khi lam liên biến thành bảo bình nổ tung…Thích Nguyên tin tưởng rằng cho dù Đại Tự Tại cũng chưa chắc chống đỡ được. Có người đã từng nói, ở Đại Tuyết Sơn, Đại Tự Tại gần như vô địch. Còn đi xuống Đại Tuyết Sơn, Đại Tự Tại từ thần biến thành người.
Không khí bắt đầu vặn vẹo, bảo bình cũng bắt đầu vặn vẹo.
Một giây sau, trong phạm vi 30m sẽ bị san thành bình địa. Một giây sau, trong vòng 30m sẽ không còn bất kỳ sự sống nào. Sức hủy diệt của bảo bình lam liên cực kỳ mạnh mẽ, Thích Nguyên có tự tin này!
Nhưng một giây sau, sự tự tin của y đã bị chọc một đao.
Trong chớp mắt lam liên bảo bình sắp nổ tung, thì một nắm đấm mạnh mẽ xuyên qua đầu cánh sen. Trong lòng bàn tay kia dường như xuất hiện một hắc động, bảo bình thật lớn nhanh chóng vặn vẹo rồi bị hút vào trong lòng bàn tay. Khí tức cuồng bạo lên tới đỉnh thì bị hút sạch sẽ.
Giữa không trung, La Diệu cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình, mỉm cười hài lòng:
- Biện pháp này không tệ, ta liền thu vậy.
Bảo bình thật lớn biến thành một đám kình khí, cuối cùng đều hòa nhập vào lòng bàn tay của La Diệu. Vẻ vui sướng của Thích Nguyên lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh dị.
- Đây là…Đại La Phật thủ?
Nghe đồn…
Lúc Phật tông mới lập, Minh Vương dẫn đệ tử hàng yêu phục ma. Có đại ma tinh thông nhiều loại công pháp, thủ đoạn có hàng nghìn hàng vạn. Có thể hóa khí thành hình, có thể dùng hình ngự khí. Thế nhân đều sợ hãi đại ma này. Chỉ có duy nhất Minh Vương không sợ, một mình đi tìm đại ma, quyết chiến trên đỉnh Đại Tuyết Sơn. Đại ma thi triển hàng nghìn hàng vạn công pháp, Minh Vương đều lần lượt phá vỡ. Đại ma cực kỳ tức giận, dùng tu vị cả đời đánh ra một chiêu, có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Ở thời khắc mấu chốt nhất, Minh Vương giơ tay lên không trung, một kích toàn lực của đại ma bị Minh Vương bắt được trong lòng bàn tay, bàn tay nắm lại, tu vị cả đời của Đại ma biến mất vô ảnh vô tung.
Hậu nhân Phật tông ca ngợi thế hệ Minh Vương đầu tiên, gọi một chiêu kinh thải tuyệt diễm này là Đại La Phật thủ.