Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 467: Một đêm hoa nở



Không biết vì sao, tro giấy không bị cuốn đi mà cứ xoay tròn giữa không trung trước người Phương Giải. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, có ảo giác như có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên tro giấy kia, mỉm cười với mình. Hắn ngơ ngác một lúc, cuối cùng cười tự giễu.

- Còn tưởng rằng mọi người sẽ dọa ta nữa chứ.

Hắn khoanh chân ngồi xuống đất, không để ý tới bụi bẩn.

Tiếp nhận bầu rượu thứ hai mà Mộc Tiểu Yêu đưa tới, Phương Giải uống một ngụm, im lặng nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh. Đám kỵ binh đã phân tán khắp nơi, xem còn có mã tặc nào trong thành không. Nhưng chỉ tìm thấy mười mấy tên ăn mày co rúc ôm nhau sưởi ấm trong mấy căn nhà hoang.

Tòa thành từng phồn hoa, giờ thê lương như quỷ vực.

Phương Giải uống hết bầu rượu, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó đứng dậy, phủi đi bụi đất trên người, đi về phía trước. Mấy người Mộc Tiểu Yêu đi sau, không nói một lời. Phương Giải cứ đi không có mục đích, tùy ý đi vào trong một ngõ hẻm, rồi vào một cái sân.

- Đây là nhà của Tôn quả phụ.

Phương Giải quay đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu, cười nói:

- Nàng còn nhớ chứ?

Mộc Tiểu Yêu gật đầu:

- Trong ba năm đấy, mỗi khi tới trời tối, không ít lần huynh bảo Đại Khuyển mang huynh đi lên đầu tường nhìn trộm Tôn quả phụ tắm rửa.

- Bây giờ nghĩ lại, là nàng ta cố ý giả bộ như không biết.

Phương Giải khẽ cười nói:

- Số nàng ấy cũng khổ, trượng phụ chết sớm nhưng không tái giá, trông coi tòa nhà này sống qua ngày. Cũng không biết có bao nhiêu người có ý đồ với nàng ấy. Cho nên nàng ấy cố ý thân cận với ta, khiến người khác không còn quấy rầy nữa. Ta biết lúc trước có không ít người nói rằng ta từng qua đêm ở nhà Tôn quả phụ, lời đồn như là tận mắt nhìn thấy. Tôn quả phụ đứng ở cửa chửi ầm lên là kẻ xấu xa nào bịa đặt chuyện này, kỳ thực ta biết rằng chính là nàng ấy tung ra lời đồn.

- Huynh chưa từng phủ nhận qua.

Mộc Tiểu Yêu gật đầu.

- Ta cũng cố ý.

Phương Giải mỉm cười, nụ cười có chút chua xót:

- Ta biết cuộc sống của nàng ấy khó khăn, mấy tên lưu manh trong thành Phan Cố như là Tống Lão Hổ cả ngày nghĩ sàm sỡ nàng, nhưng kỳ thực lá gan của mấy người đó cũng không lớn. Ta cố ý thường xuyên liếc mắt đưa tình với Tôn quả phụ, sau đó đi lên đầu tường nhà nàng ta. Lời đồn truyền ra ngoài, đám người Tống lão hổ không dám làm càn nữa. Ta biết chính là Tôn quả phụ truyền ra lời đồn đó, ta cũng không phủ nhân, vì ta biết làm vậy sẽ giúp cuộc sống của nàng ấy yên ổn hơn. Thanh danh vốn đã không bảo đảm, vậy thì nghĩ biện pháp tự bảo vệ bản thân.

Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, dường như có chút tức giận.

Nữ nhân, nhất là quả phụ, ở xã hội này dường như không có kết cục tốt đẹp gì.

Người như Tôn quả phụ, cho dù thủ thân như ngọc cũng không thể bảo vệ được danh tiết. Nhà này nhà kia sẽ bịa chuyện để bôi nhọ thanh danh. Dù nó không có thật, nhưng truyền lâu sẽ biến thành thật. Càng như vậy, lại càng có người tới quấy rầy. Tôn quả phụ biết rõ điểm này, cho nên tự biên lời đồn đãi cho mình. Tuy danh tiết không được bảo đảm, nhưng bản thân vẫn được trong sạch.

Phương Giải đẩy cửa phòng đi vào, mạng nhện rơi lả tả.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào nhà của Tôn quả phụ, cho nên cảm giác hơi xa lạ. Những đồ vật trong nhà trên cơ bản đều đã bị cướp đi hết. Giường gạch và chiếu đã cũ nát, tàn tạ. Bên cạnh giường gạch có một cái bàn thấp, trên bàn có không ít vỏ lạc, còn có một cái bát vỡ, hiển nhiên nơi này từng có người ở, nhưng không biết là loạn dân hay là mã tặc.

Phương Giải cảm thấy dưới chân mềm mềm, cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là một nhúm vải rách. Hắn không biết, nhúm vải rách này là lần đó Tôn quả phủ có ý đùa giỡn hắn nên nhét vào ngực, về sau tức giận móc ra vứt xuống đất vẫn chưa nhặt lên, cũng không còn cơ hội nhặt lên.

Trong phòng rất nhiều bụi bặm nên có chút sặc. Phương Giải nhặt nhúm vải rách lên đặt trên giường gạch, sau đó xoay người đi ra ngoài. Lúc ra cửa, phát hiện có một chiếc giày thêu rách nát bẩn thỉu đặt ở một góc. Hắn đi tới nhặt lên, trầm mặc một lúc rồi phủi bụi trên giày, dùng Triều Lộ đao đào một cái hố trong sân rồi chôn chiếc giày.

- Ta biết ngay từ đầu cô đã lợi dụng ta, nhưng ta chưa bao giờ trách cô. Cô thực sự rất đẹp, cô là nữ nhân đẹp nhất trong thành Phan Cố này.

Chôn xong, hắn phủi tay cười nói:

- Chỉ có điều về sau cô thực sự muốn mời ta đi vào căn nhà này, ta lại có chút sợ hãi…Lúc ấy chắc khiến cô thất vọng, nhưng ta không cảm thấy tiếc nuối, hẳn là cô cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối. Kiếp này, cô còn thuần khiết hơn cả hoa sen.

Rời khỏi nhà Tôn quả phụ, Phương Giải theo đường nhỏ đi về phía trước, tới mỗi nhà đều đi vào.

Mỗi một nhà, hắn đều dừng lại một lát.

Sắc trời dần tối, Trần Hiếu Nho an bài người thu thập phủ Biệt tương mà lúc trước Lý Hiếu Tông ở, sau đó chuẩn bị cơm chiều. Lúc Phương Giải đi được mấy chục nhà thì trời đã hoàn toàn đen. Trở lại Biệt tương phủ, hắn đứng trong sân nhìn hai cây mai vàng rõ ràng vẫn còn sống, suy nghĩ xuất thần.

Không biết vì sao, trời hôm nay lại tối vậy.

Rõ ràng có trăng, nhưng xung quanh lại đen kịt, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Tất cả mọi người rất kinh ngạc, không rõ vì sao trong tòa thành này lại tối vậy. Không có mây đen, gió cũng ngừng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo trên trời, rất thấp, dường như đi lên tường thành là có thể với tới. Rõ ràng là một đêm có trăng, nhưng lại tối khiến ta người ta phải áp lực.

Phương Giải ngồi xuống một cái ghế trong sân, nắm thật chặt áo khoác.

- Đều đang ở trên nhìn xuống ta, ngay cả ánh trăng cũng bị chặn lại.

Hắn thì thào một câu, khiến mọi người trong sân đều phải sợ hãi.





Phương Giải sai người đốt thật nhiều hương và nến ở trong sân, khiến cái sân sáng bừng lên. Không có ngọn gió nào, nên khói hương bay thẳng tắp lên trên. Trần Hiếu Nho vốn định bày hương án, nhưng Phương Giải lại cự tuyệt. Hắn cười nói bọn họ chỉ lưu luyến tòa thành nhỏ này thôi, oán khí còn chưa giải trừ hết, thì không cần hương án. Ta ngồi ở trong sân này một lúc là đủ rồi.

Hắn bảo tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chỉ còn Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, Đại Khuyển và Kỳ Lân là ở lại bên cạnh hắn.

- Trong ba năm sống ở tòa thành nhỏ này, chắc mọi người ở đây đều đối xử với huynh rất tốt.

Trầm Khuynh Phiến nhẹ giọng nói.

Phương Giải gật đầu:

- Kỳ thực ngẫm lại, người mắng sau lưng ta cũng không ít. Trong thành có Tống Lão Hổ là một kẻ lưu manh, thường xuyên ức hiếp người khác. Lúc đó ta không có tu vị, chỉ được cơ thể khỏe mạnh rắn chắc, võ nghệ kém cỏi nhưng đủ để giáo huấn y rồi. Có một lần y dẫn theo vài người định dùng bao tải bắt ta rồi đánh một trận, kết quả là bị ta đánh cho gãy hai cái răng cửa.

- Lúc ta rời khỏi Phan Cố, y cũng đi tới tiễn ta. Y nói cuộc đời này tiếc nuối nhất chính là không được đánh ta cái nào. Ta nói xin lỗi, kiếp sau ngươi cũng không có cơ hội đó. Y cười ha hả, sau đó đưa cho ta một túi tiền nhỏ, bên trong đều là tiền đồng và bạc vụn. Y nói ngươi cầm lấy, đây là số tiền mà ta khuân vác một thời gian mới kiếm được, là tiền sạch, chứ tiền bẩn ta cũng không có mặt mũi nào đưa cho ngươi. Nửa đường mua rượu uống, tốt nhất có thể say chết ngươi ta mới hả giận.

- Ta nói ngươi giữ lấy, về sau kiếm một người vợ. Y nói Tôn quả phủ đã ngủ với ngươi rồi, cuộc đời ta trở nên u ám. Ta cười, nói với y rằng, muốn kết hôn với Tôn quả phụ thì cứ tới mà hỏi, nàng ấy còn sạch sẽ hơn cả hoa sen. Tống Lão Hổ không tin, ta liền đá y một cước, y liền tin. Ngày đó ta mới biết được, hóa ra y thực sự muốn kết hôn với Tôn quả phụ, muốn cưới hỏi đàng hoàng.

Trầm Khuynh Phiến không nói gì, trong tim như có gì chắn lại.

- Kỳ thực người dân ở đây sống cũng không hòa thuận cho lắm. Giống như các nơi khác thôi, nhà này nhìn nhà kia không thuận mắt, đánh nhau là chuyện bình thường. Nhưng bọn họ đều thuần phác. Ta biết rằng nếu như gặp phải hoạn nạn gì, cho dù hai nhà có bất hòa cũng đoàn kết với nhau. Ta thích không khí ở nơi này, rất chân thật.

- Lại đốt thêm hương nến đi.

Phương Giải nhìn Đại Khuyển, nói:

- Đốt sáng một chút, để bọn họ thấy ta rõ ràng hơn.

Nói xong hắn đứng dậy, đi tới giữa sân.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong sương khói lượn lờ dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, Phương Giải vẫn ngẩng đầu nhìn, khóe miệng dần có ý cười.

Dường như hắn thấy được bọn họ cũng đang cười.

- Tiểu Phương Giải, nhớ quay lại đấy, ta giới thiệu cho ngươi khuê nữ của Tôn gia ở đường phía tây nhưng ngươi còn chưa tới đó xem, con gái của người ta đang chờ ngươi hồi âm đây!

- Tiểu Phương Giải, có bản lĩnh thì làm gì ta thì làm.

- Phương Giải, mọi người không có gì đưa cho ngươi, ta biết ngươi phải đi đường xa nên cả đêm hôm qua không ngủ may cho ngươi đôi giày, đế rất êm, đi đường cũng thoải mái.

- Tiểu Phương ca ca, liệu huynh còn quay lại không? Mẫu thân nói, huynh phải tới kinh thành làm quan, kinh thành ở chỗ nào?

Những lời này, văng vẳng bên tai Phương Giải.

- Đều đi thôi.

Phương Giải nói:

- Trời sắp sáng rồi, đừng lưu luyến gì nữa. Ba năm qua mọi người không ngừng chui vào giấc mộng của ta, việc báo thù cứ giao cho ta, nếu báo không được, lúc ta chết đi, mọi người cứ chuẩn bị một cây gậy rồi đánh ta một trận. Ta vốn không tin quỷ thần, nhưng hôm nay ta lại tin tưởng mọi người đang ở đây. Sau buổi nói chuyện này, mọi người đi đầu thai đi. Trong thời gian tới ta sẽ không rời Tây Bắc, nên sẽ thường xuyên tới đây đốt tiền giấy cho mọi người. Sau khi tới âm tào địa phủ nhớ uống chén Mạnh Bà thang kia, uống để quên hết những chuyện kiếp trước, rồi sẽ không còn đau khổ nữa.

- Tới hửng đông ta bắt đầu tìm thi cốt của mọi người. Nếu mọi người không muốn gây phiền toái cho ta thì chỉ cho ta một phương hướng. Tìm được rồi chắc cũng không chia ra được ai với ai, cho nên ta sẽ chọn một nơi rồi chôn chung mọi người với nhau, mọi người chắc sẽ không có ý kiến gì chứ. Ừ, không nói lời nào tức là đồng ý.

Hắn lẩm bẩm giống như người điên.

- Trước khi quen biết mọi người, ta không biết nhà là gì. Từ nay về sau, ta nghĩ chắc sẽ không còn nơi nào khiến ta lưu luyến như vậy.

Hắn khoát tay nói:

- Tạm biệt.

Cũng không biết là do trời sắp sáng, hay là bỗng có cơn gió nổi lên, mà sắc trời vốn đen tới dọa người bỗng nhiên sáng lên, thật giống như mây đen trên trời rút đi, tất cả ánh trăng sáng rực đều vẩy xuống dưới. Bầu trời không còn thấp nữa, không ít ngôi sao sáng hơn bình thường, lập lòe, giống như đang nháy mắt với Phương Giải.

Một màn này thật quỷ dị.

Tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc, nhưng không có người nào sợ hãi.

Phương Giải phất tay nói tạm biệt, trời liền trở nên sáng ngời.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Giải hít một hơi không khí lạnh giá, quay đầu nhìn về phía mặt trời mọc. Ánh mặt trời ấm áp, tỏa ra những tia vàng nhạt.

Trong ánh nắng dịu dàng này, Phương Giải chợt phát hiện một bông hoa mai nở trên đầu cành cây của cây mai vàng trong sân. Hình như đêm qua ngay cả nụ hoa cũng không có, vậy mà hôm nay lại nở rộ một bông hoa. Tuy cây hoa mai còn sống nhưng đã có không ít cành trở nên khô héo. Đóa hoa mai nhỏ xíu kia mọc ở đó càng thêm bắt mắt, càng thêm đẹp đẽ.

Phương Giải nhìn đóa hoa kia, nụ cười dần hiện trên môi.

- Hướng đằng kia tìm, xem ngoài thành có chỗ đất đắp lên nào không.

Phương Giải chỉ chỉ đóa hoa mai vàng, nói.

Có lẽ, đây là sự chỉ dẫn của bọn họ.

Một canh giờ sau, có thân binh rất nhanh trở về bẩm báo với Phương Giải:

- Tìm thấy rồi! Cách tây thành không xa có một khu đất, đào lên thì toàn là xương cốt, không đếm được có bao nhiêu, chôn cùng một chỗ không phân biệt được.

Phương Giải gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Từ từ rửa sạch, không vội. Ở đình Phóng Hạc bên ngoài thành có một rừng đào, khá hoang vu nhưng có phong cảnh tươi đẹp, di dời hết xương cốt tới đó. Mặt khác, phái người gọi Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu tới đây, ta đổi ý rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.