Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 470-1: Có cố nhân đến ((1))



Phương Giải ngồi khoanh chân xuống đất tựa vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết rất lạnh nhưng hắn không đóng cửa sổ, cứ nhìn như vậy thẳng tới khi Tôn Khai Đạo run cầm cập hắn mới tỉnh ngộ. Vươn tay đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Tôn Khai Đạo, cười áy náy:

- Suy nghĩ xuất thần quên mất tiên sinh không chịu được lạnh.

Tôn Khai Đạo vội vàng nói:

- Không sao, gió lạnh thổi vào đầu cũng tỉnh táo hơn.

- Có mấy điểm đáng ngờ?

Phương Giải hỏi.

Tôn Khai Đạo vươn ba ngón tay:

- Ít nhất ba điểm…Thứ nhất, nếu Mưu đại nhân thực sự muốn mời tướng quân uống rượu, thì đã mời vào dịp tết rồi, mười lăm tháng giêng mới mời có chút kỳ quái. Thứ hai, nếu Mưu đại nhân thực sự muốn mời tướng quân uống rượu, thì nên do Thôi tướng quân mang tin tức này tới mới đúng. Nhưng từ hôm ăn tết, không thấy Thôi tướng quân tới nữa. Thứ ba, vì sao Mưu đại nhân đột nhiên mời tướng quân uống rượu, liệu có phải xảy ra biến cố gì không?

- Có ba điểm đáng ngờ này, Mưu đại nhân mời tướng quân tới rốt cuộc là để uống rượu hay là tặng đầu người?

Tôn Khai Đạo lùi về sau hai bước tới gần bếp lò hơn:

- Nếu là cái trước, vậy thì ba điểm đáng ngờ này không đáng kể. Nhưng nếu là cái sau, thì ba điểm đáng ngờ này lại lộ ra mục đích thực sự của Mưu đại nhân. Thuộc hạ vẫn chưa hiểu điểm thứ ba, là cái gì khiến y đột nhiên hạ quyết tâm như vậy. Thuộc hạ đã từng nói, nếu y muốn trở lại triều đình thì sẽ không làm quá mức. Lúc trước đoạt chiến công của tướng quân, là vì đó là cơ hội duy nhất để y đạt được quyền chỉ huy, cho nên y sẽ không bỏ qua.

- Về sau y cũng chưa từng cắt xén lương thảo của chúng ta. Từ điểm này có thể thấy lúc ấy thuộc hạ đoán không sai. Y làm vậy không phải vì áy náy với tướng quân, mà là vì khiến cho chuyện này nhạt xuống rồi tìm thời cơ xoay chuyển. Vào lễ mừng năm mới, y còn phái người mang không ít thịt tới, mười ngày sau lễ mừng đột nhiên có thay đổi. Thuộc hạ càng nghĩ, chỉ có thể nghĩ tới một lý do.

- Nói đi.

Phương Giải thản nhiên nói.

Tôn Khai Đạo hắng giọng một cái:

- Bởi vì tướng quân uy hiếp được y.

- Ta phòng thủ Phan Cố, không đi lên sơn trại, uy hiếp được gì y?

Phương Giải nói.

Tôn Khai Đạo lắc đầu:

- Thuộc hạ không biết. Muốn tìm nguyên nhân trong đó thì phải phái người tới sơn trại điều tra. Nếu Mưu Lương Bật thực sự có tâm tư xấu xa gì đó, thì người đầu tiên mà y phải đối phó không phải là tướng quân, mà là Thôi Trung Chấn. Nếu Mưu Lương Bật thực sự muốn giết tướng quân, thì chỉ sợ lúc này Thôi Trung Chấn đã bị giết hoặc là bị nhốt vào lồng giam rồi. Lúc Mưu Lương Bật giết một vạn sáu nghìn tù binh phản quân, thuộc hạ đã từng nói tâm địa của người này khá thâm trầm. Nếu có thể thì y sẽ giết Thôi tướng quân chứ không bắt lại. Đương nhiên, y lo lắng giết Thôi Trung Chấn sẽ khiến cho các tướng lĩnh quân Tùy khác bất mãn, cho nên có lẽ Thôi tướng quân mới chỉ bị giam lỏng.

- Nếu Mưu Lương Bật muốn giết tướng quân, những tướng lĩnh quân Tùy đó sẽ không có mâu thuẫn gì cả. Nhưng nếu giết Thôi Trung Chấn, những người đó sẽ cảm thấy bất an. Cho nên mặc dù Mưu Lương Bật là người âm tàn, thì thuộc hạ vẫn cho rằng Thôi tướng quân còn sống.

- Dưới trướng tướng quân không thiếu cao thủ. Tuy sơn trại của quân Tùy được phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng chỉ phòng được đại đội binh mã, chứ không phòng được một, hai cao thủ đi vào. Tướng quân có thể phái người lập tức xuất phát, đến tối là tới sơn trại. Sau khi trời tối liền đi vào tra xét. Sáng sớm ngày mai lập tức trở về, sẽ không trễ chuyện ngày kia.

Phương Giải gật đầu:

- Cứ làm theo như lời tiên sinh nói. Ta cũng nghĩ không ra, vì sao thái độ của Mưu Lương Bật đột nhiên thay đổi như vậy?

Tôn Khai Đạo khẽ lắc đầu:

- Chắc là y gặp phải nguy cơ gì đó, cảm thấy nếu không giết tướng quân thì không thể bảo vệ được quân đội hoặc là bảo vệ được bản thân. Nếu suy nghĩ theo hướng này…

Hai mắt Tôn Khai Đạo bỗng sáng ngời:

- Thực ra có một khả năng!

Núi Lang Nhũ.

Sơn trại quân Tùy.

Đã gần hai tháng không có chiến sự, sự thoải mái hiện lên rõ ràng trên từng binh lính Tùy. Tháng giêng là lúc những tướng lĩnh sẽ thả lỏng quân luật cho những chiến sĩ phải tha hương chiến đấu vì nước này. Dù sao bình thường nếu không xảy ra chiến sự gì, thì các chiến binh này sẽ được về nhà thăm người thân. Sau mười lăm tháng giêng mới trở lại quân đội báo danh.

Nhưng hiện tại bọn họ phải cách quê hương hàng nghìn dặm, ngay cả tiếng pháo mừng năm mới cũng không được nghe thấy.

Dường như ông trời cũng hiểu tâm trạng của bọn họ, cho nên hơn mười ngày qua khí trời khá tốt, ít gió, trời quang, mặc dù vẫn lạnh không lấy tay ra được, nhưng quây quần bên nhau sưởi ấm dưới ánh mặt trời cũng là một loại tiêu khiển. Phần lớn binh lính lúc rảnh rỗi sẽ trò chuyện với nhau. Bọn họ không biết cũng không muốn nghĩ tới một số việc xấu xa đang phát sinh trong ánh nắng rực rỡ này.

Thôi Trung Chấn nhìn dây thừng buộc ở tay, không nhịn được cười lạnh.

Đây là chỗ chuyên giam giữ những binh sĩ phạm sai lầm, nhưng ở thời điểm Húc Quận Vương còn sống chưa từng dùng tới. Đây là một hang núi, bên ngoài dùng tảng đá bịt lại, chỉ để lại một cánh cửa. Trông coi nơi này đều là thân tín của Mưu Lương Bật, không có mấy người trong sơn trại biết việc Thôi Trung Chấn bị nhốt ở đây, kể cả các tướng lĩnh cũng không mấy người biết.

Mưu Lương Bật ngồi đối diện với Thôi Trung Chấn cũng không thèm để ý tới nụ cười trào phúng của Thôi Trung Chấn, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Tạm thời ủy huất tướng quân mấy ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng ta sẽ thả tướng quân ra. Về sau chiến đấu với phản quân vẫn còn cần tướng quân giúp đỡ.

- Có cần ta nói lời cảm ơn không?

Thôi Trung Chấn cười lạnh hỏi.

Mưu Lương Bật thở dài:

- Ngươi cũng biết ta làm vậy là bất đắc dĩ.

- Lúc trước ngươi cũng nói vậy.

Thôi Trung Chấn nhìn thẳng vào mắt Mưu Lương Bật:

- Ngươi đã bước trên con đường này rồi, đâu cần phải cứ tìm lý do cho bản thân làm gì? Vốn là gái điếm, không cần dùng những lời thuần lương thục đức để đề cao mình, ta chỉ thấy ghê tởm mà thôi.

Mưu Lương Bật không tức giận, chỉ lắc đầu:

- Với tài học của ta, nếu không có cơ hội thi triển ra chẳng phải đáng tiếc sao? Đối với Đại Tùy mà nói, đối với bệ hạ mà nói, đối với bản thân mà nói, đều là tổn thất. Ta ngồi trong đại lao mười mấy năm, ta cũng nhìn thấu sự đời rồi. Ta từng thề, nếu có một ngày quay lại, ta sẽ cố gắng khiến mình sống thoải mái chút, mặc kệ đạo nghĩa hay là trung trinh gì đó. Thất bại ở Mãn Đô Kỳ, cho ta một bài học rằng…Bỏ được thì bỏ, không phải chịu thiệt.

Thôi Trung Chấn lạnh lùng nói:

- Một phần ý chỉ đã bức ngươi lộ nguyên hình. Hiện tại ta chỉ hận lúc trước mình mắt mù mới cho rằng ngươi là một người tốt. Hóa ra ngươi chẳng khác nào Lý Hiếu Tông. Lý Hiếu Tông mới chết chưa tới ba tháng, chẳng lẽ ngươi đã quên kết cục của y?

- Lý Hiếu Tông không dự đoán được Phương Giải sẽ xuất hiện, cho nên tới lượt y chết. Mà hiện tại ta chỉ có một đối thủ là hắn, trừ hắn ra, còn ai tranh đoạt với ta nữa?

Thôi Trung Chấn nói:

- Ông trời đang nhìn, ngươi cho rằng có thể giấu diếm được người khác?

Thôi Trung Chấn cười ha hả::

- Ông trời đang nhìn? Thật là buồn cười, thiên vô tình, địa vô nhãn, thế gian này lấy đâu ra công bằng. Ngươi ký thác hy vọng vào mấy cái đó, chỉ có thể nói ngươi là kẻ ngu xuẩn.

Thôi Trung Chấn trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mưu Lương Bật:

- Vậy thì chờ xem.

- Tốt.

Mưu Lương Bật đứng lên:

- Nếu ta thành công ta sẽ không giết ngươi, mà nuôi ngươi như chó, như lợn, khiến ngươi nhìn ta thành công như thế nào. Ta cho ngươi thời gian cả đời, xem ông trời kia có cứu được ngươi hay không.





Trong đại doanh có không ít người đang nghị luận, sao đã lâu rồi không trông thấy Thôi tướng quân. Mười lăm tháng giêng hôm nay, Mưu Lương Bật hạ lệnh, từ ngay mai bắt đầu khôi phục luyện tập. Binh lính đã nhàn hạ gần một tháng, cũng tới lúc chấm dứt. Cho nên đám binh sĩ dưới trướng Thôi tướng quân đều có chút kinh ngạc, sao tới hôm nay rồi mà Thôi tướng quân vẫn chưa bố trí quân vụ. Về sau hỏi thăm, mới biết được Thôi tướng quân nhiễm phong hàn, đã nhiều ngày không thể rời giường.

Trong quân thiếu y quan, cũng thiếu dược liệu, nên đám binh lính chỉ biết cầu phúc cho Thôi Trung Chấn, chứ không biết làm gì khác.

Mấy ngày hôm trước có đoàn người lạ mặt tới đại doanh, có người nói đó là người của triều đình bên kia tới. Còn có người khẳng định rằng bệ hạ đã gửi ý chỉ bổ nhiệm Mưu đại nhân làm chủ soái. Chỉ có điều đoàn người lạ mặt kia được Mưu Lương Bật mời vào lều lớn, ở trong đó nửa ngày liền cáo từ rời đi.

Sau khi đoàn người đó rời đi, Mưu Lương Bật lập tức triệu tập các tướng lĩnh lại để nghị sự. Y nói với bọn họ rằng, bệ hạ phái người tới để xác nhận Húc Quận Vương chết trận như thế nào, đám tướng lĩnh cũng không nghi ngờ gì. Mưu Lương Bật nói, bệ hạ đưa khẩu dụ, để y tạm thời thống lĩnh binh mã, đợi khi bệ hạ tuyển được tướng lĩnh thích hợp rồi sẽ phái tới nhậm chức. Các tướng lĩnh không hề nghi ngờ, cho nên đều chúc mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.