Mặc dù trạm canh gác này nhỏ, nhưng lương thực coi như đầy đủ. Tuy chỉ đủ cho ba nghìn kỵ binh dùng trong ba ngày, nhưng thắng lợi sẽ luôn khiến người ta vui sướng.
- Đi về phía trước thì sẽ có những trạm gác như vậy. Không chỉ là người Mông Nguyên, chúng ta đi về phía đông, thì cách đại bản doanh của phản quân càng gần, trạm canh gác mà phản quân thiết lập cũng nhiều hơn. Chỉ cần cẩn thận một chút cộng thêm tốc độ nhanh, đoạt lương thảo liền đi, phản quân căn bản không đuổi kịp được.
Phương Giải mở bản đồ ra, chỉ vào đó, nói:
- Tuy nhiên, ba ngày sau chúng ta sẽ phải đi qua Phong thành. Trước khi rời khỏi Phan Cố tới Trường An, ta từng đi qua nơi này. Phong thành là trị thành của Phong Quận, tường thành cao lớn chắc chắn, phản quân tất nhiên là sẽ phái trọng binh canh gác. Chúng ta đều là kỵ binh, không có khả năng công thành. Nếu muốn qua chỉ có hai biện pháp.
- Thứ nhất, là vượt qua núi Lạc Đà, lộ trình sẽ kéo dài thêm khoảng hơn mười ngày. Hơn nữa bên cạnh núi Lạc Đà là doanh trại của đại tướng Bách Hỏa của Mông Nguyên, có một vạn lang kỵ. Phản quân ít kỵ binh, nhưng tốc độ của lang kỵ không hề chậm hơn chúng ta.
Hoàn Nhan Trọng Đức gật đầu:
- Còn cách thứ hai?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Cách thức hai càng hung hiểm…
- Nói nghe xem.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói.
- Ngươi còn nhớ ta bảo cầm đi trang phục binh lính Mông Nguyên và cờ xí không?
Phương Giải hỏi.
Hoàn Nhan Trọng Đức hơi sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi tính toán giả mạo thành người Mông Nguyên, rồi đi thẳng qua đó.
Phương Giải gật đầu:
- Phản quân không hề phòng bị người Mông Nguyên, bởi vì Lý Viễn Sơn đã đưa ra nghiêm lệnh. THậm chí phản quân đối đãi với người Mông Nguyên giống như là tổ tông vậy. Chúng ta thay đổi mấy trăm bộ quần áo này, mang theo cờ hiệu Mông Nguyên trực tiếp đi về phía trước. Chỉ cần không để lộ ra mái tóc của các ngươi thì nhìn không khác người Mông Nguyên là mấy. Chỉ cần chúng ta có thể vào thành, thì từ cửa tây ra cửa đông mất thời gian không nhiều lắm. Nếu ta nhớ không nhầm, đường chính ở Phong thành dài chưa tới năm dặm.
- Những người khác thì sao?
Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi:
- Dù sao trong tay chúng ta cũng chỉ có ba trăm bộ giáp trụ của Mông Nguyên.
- Những người khác cởi giáp trụ ra.
Phương Giải nói:
- Sau khi người Mông Nguyên tới Tây Bắc, không ngừng cướp đoạt tài vật cùng thanh niên khỏe mạnh làm nô lệ. Một kỵ binh Mông Nguyên có hai, ba nô lệ là rất bình thường. Chỉ cần không lộ ra binh khí, áo giáp, những phản quân đó sẽ không dám kiểm tra người Mông Nguyên quá chặt.
- Quả thực quá mạo hiểm.
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm tư một lát rồi nói:
- Một khi chúng ta vào thành mà bị phát hiện, thì những lợi thế của kỵ binh sẽ không được phát huy ở trong thành trì.
Phương Giải gật đầu:
- Hiện tại chờ tin tức đã. Ta đã phái thám báo trà trộn vào Phong thành tìm hiểu tin tức. Đầu tiên chúng ta phải biết trong Phong thành có bao nhiêu phản quân đóng ở đó rồi tính toán tiếp. Dù sao còn phải mất ba ngày nữa mới tới Phong thành.
Sau khi thương nghị, đội ngũ tiếp tục khởi hành. Dọc theo đường đi cơ hồ không gặp phản quân nào. Bởi vậy có thể thấy được, phần lớn binh lực phản quân đã điều tới Tương thành hết rồi, hậu phương hư không. Đến ngày thứ ba, đội ngũ tới cách Phong thành 30 dặm thì dừng lại. Mà thám báo được cử đi cũng đang chờ ở nơi này.
Người của phi ngư bào muốn trà trộn vào thành cũng không khó. Dù sao Phong thành cũng không phải là tòa thành cần phải phong kín. Trần Hiếu Nho tự mình dẫn theo vài phi ngư bào đống giả làm công tử nhà giàu trà trộn vào. Ở trong thành tìm hiểu hai ngày rồi lại đi ra, không bị bất kỳ ngăn cản nào.
- Trong thành cũng không có nhiều phản quân cho lắm.
Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ dẫn người vào trong thành điều tra hai ngày, thăm dò được tướng trông thành tên là Lưu Hàm, từng là Quận thủ của Phong Quận. Lúc Lý Viễn Sơn dẫn binh tấn công Phong thành, Quận thừa tuẫn tiết vì nước, Lưu Hàm sợ chết, dẫn theo người mở cửa đầu hàng. Nhưng người này có vẻ tính là cùng một đường với phản quân Lý Viễn Sơn, nghe nói y rất chiếu cố dân chúng.
- Mặt khác, thuộc hạ còn thăm dò được, nửa tháng trước trong Phong thành còn có ba vạn phản quân, nhưng Lý Viễn Sơn đã phái người mang theo phần lớn đi. Trong thành chỉ còn khoảng năm nghìn người.
Nghe thấy tin tức này, Phương Giải khẽ nhíu mày.
Lý Viễn Sơn đã bắt đầu điều binh ở hậu phương, chứng minh y bắt đầu chuẩn bị phản kích. Nếu như Tôn Khai Đạo đoán đúng, thì trận quyết chiến sắp nổ ra rồi.
- Chuẩn bị một chút, lập tức vào thành.
Phương Giải phân phó một tiếng, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức:
- Lần này phải dựa vào ngươi rồi. Người của ngươi biết Mông Nguyên, sẽ đóng giả làm lang kỵ Mông Nguyên. Ta đi bên cạnh ngươi, bảo hàn kỵ binh giấu bím tóc vào trong mũ, còn người của ta đi theo sau hỗ trợ.
Trong lòng Hoàn Nhan Trọng Đức khó tránh khỏi khẩn trương, hít sâu một hơi rồi nói:
- Từ lúc đi theo ngươi, lá gan của ta cũng lớn hơn.
Phương Giải cười ha hả, thay trang phục của kỵ binh Mông Nguyên, sau đó dán chòm râu, đeo loan đao.
- Giống không?
Hắn hỏi.
Mộc Tiểu Yêu cười cười:
- Giống đến mức muội muốn dùng đao kiểm tra huynh.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Cứ như vậy đi, chỉ cần cửa thành không đóng là được rồi. Dù sao phản quân trong thành cũng không nhiều lắm, cùng lắm là giết một đường máu.
Lá cờ của Mông Nguyên được dựng lên, hình phi lang trên lá cờ có vẻ như không tình nguyện.
…
…
Cứ sáng sớm, tướng phòng thủ Phong thành Lưu Hàm lại đi một vòng tới bốn cửa thành. Đây là thói quen mà lúc y làm Quận thừa. Chẳng qua khi đó phần lớn thủ hạ đã chết trận, thủ hạ hiện tại mặc dù nhiều nhưng không có nhiều tôn kính y. Trận chiến ở Phong thành năm đó, đại tướng thuộc hạ của Lý Viễn Sơn mang theo đại quân mấy vạn người tấn công thành. Y và Quận thủ đại nhân dẫn theo 1500 quận binh và dân dũng đi lên thành chống cự. Phản quân tấn công mạnh mẽ sáu bảy ngày mà không công phá nổi.
Về sau Lý Viễn Sơn đích thân tới, ở bên ngoài thành giận dữ nói nếu không đầu hàng sẽ giết hết dân trong thành.
Lúc đó quận binh trong thành đã chết khá nhiều, dù là thanh niên khỏe mạnh tuyển từ dân chúng cũng đã chết hơn nghìn người. Quận thủ đại nhân thở dài một tiếng, chắp tay cúi đầu về hướng thành Trường An, sau đó nhảy từ trên tường thành xuống tự sát. Lưu Hàm nhìn thi thể của Quận thủ ở dưới thành, gào khóc một lúc lâu mới hạ lệnh mở cửa thành đầu hàng.
Sau khi vào thành, Lý Viễn Sơn cưỡng chế thanh niên trai tráng tòng quân, để Lưu Hàm huấn luyện. Lúc đầu dân chúng nghĩ Lưu Hàm là bị bất đắc dĩ mới phải đầu hàng, nhưng không ai ngờ rằng Lưu Hàm không cự tuyệt mệnh lệnh của Lý Viễn Sơn, sau khi nhậm chức Quận thủ Phong thành, tận tậm tận lực luyện binh cho Lý Viễn Sơn.
Từ đó trở đi, dân chúng Phong thành đều ngầm mắng mỏ y.
Ngay tại nửa tháng trước, Lý Viễn Sơn phái người điều đi phần lớn phản quân trong Phong thành, chỉ để lại mấy nghìn người phòng thủ.
Sau khi quân đội bị điều đi, Lưu Hàm vẫn như mọi lần, sáng sớm vừa thức dậy liền đi tới các cửa thành tuần tra, sau đó trở lại phủ Quận thủ xử lý công vụ. Buổi chiều lại đi tới quân doanh một vòng.
Thủ hạ thân tín Lưu Phúc là quản sự trong nhà y, nhìn trong hai năm qua tóc của Lưu Hàm đã bạc đi rất nhiều, trong lòng không khỏi tê rần.
Dân chúng trong thành này, không ai hiểu nỗi khổ tâm của đại nhân.
- Đại nhân, có phải trận chiến này sắp kết thúc rồi không?
Y đi theo sau, cẩn thận hỏi.
Lưu Hàm nghe thấy câu này, dừng chân lại, sau đó lắc đầu: