Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 484-1: Ngươi trả lời quá nhiều ((1))



Có người nói bầu trời đêm đông còn trong vắt hơn mùa hè, cũng không biết là căn cứ vào cái gì. Phương Giải đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn bầu trời, cố gắng phân biệt các chòm sao. Chỉ khi ban đêm mới tìm được cảm giác quen thuộc từ kiếp trước, cho nên mỗi lần Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy Phương Giải ngước đầu lên bầu trời, lại thấy hắn có một chút thương cảm. Mộc Tiểu Yêu cũng không chỉ một lần đứng bên cạnh Phương Giải ngẩng đầu nhìn theo hướng của hắn, nhưng nàng không thấy chỗ nào đặc biệt.

Có lẽ sự thương cảm này khiến Mộc Tiểu Yêu đau lòng, nên nàng tính toán kéo Phương Giải ra khỏi trạng thái đó.

Lúc một nữ nhân yêu một nam nhân, cho dù trong lúc vô ý người nam nhân toát ra một vẻ sầu não rất nhỏ cũng khiến cho nữ nhân khổ sở, cho dù nàng không hiểu hắn khổ sở cái gì.

- Thay đổi chủ ý rồi à?

Nàng hỏi.

Phương Giải thu tầm mắt lại, cười cười với Mộc Tiểu Yêu.

- Tí nữa đi nói chuyện với Lý Hiếu Liêm, người kia khẳng định giấu rất nhiều bí mật. Nếu có thể biết được bố trí của Lý Viễn Sơn từ miệng của y, thì rất có lợi cho hành động lần này của chúng ta. Tuy rằng ta có thể đoán được một ít, nhưng lại không thể khẳng định hoàn toàn. Nếu quả thực tâm tư của Hoàng Đế giống như điều ta phỏng đoán lúc trước, vậy thì lần này chúng ta chính là tìm đường sống trong khe hẹp giữa thiên quân vạn mã. Cho nên hết sức phải cẩn thận, dù sao cùng ta mạo hiểm còn có các nàng, còn có ba nghìn kỵ binh.

Mộc Tiểu Yêu ừ một tiếng:

- Gan của huynh cũng thật lớn, mang theo cả Lý Hiếu Liêm mà không sợ lộ ra ngoài.

Phương Giải cười nói:

- Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chúng ta đã giết hết tướng lĩnh có năng lực trong thành này rồi. Đêm qua trước khi giết người ta đã hỏi thăm qua, trong số các tướng lĩnh thì rác rưởi nhất chính là Hàn Ân. Cho nên ta mới để lại y mà không giết. Hôm nay thấy y, càng thêm xác định người này là một kẻ vô năng.

Lúc Phương Giải nói chuyện, sự tự tin hiện lên khuôn mặt khiến cho Mộc Tiểu Yêu phải si mê.

Nữ nhân, luôn ngưỡng mộ người nam nhân mà mình tin tưởng.

- Nàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi gặp Lý Hiếu Liêm. Hôm nay mới biết hóa ra chúng ta tóm được một đại nhân vật. Lý Hiếu Liêm khá nổi tiếng ở Tương thành, là nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện của Lý gia, là một trong hai hậu bối được Lý Viễn Sơn thưởng thức nhất. Còn người kia nghe nói là con trai trưởng của Lý Viễn Sơn, Lý Hiếu Triệt. Nghe nói Lý Hiếu Triệt không những là thiên tài quân sự, còn có cái dũng của vạn phu. Lý Viễn Sơn đã từng nói, hậu bối Lý gia, võ có Lý Hiếu Triệt, văn có Lý Hiếu Liêm, mọi sự vô ưu.

Mộc Tiểu Yêu gật đầu:

- Vậy huynh đi sớm về sớm, ngày mai còn phải ứng phó với đám phản quân.

Phương Giải gật đầu, phái người gọi Trác Bố Y và Trần Hiếu Nho đi theo.

Đêm qua lúc đám người Phương Giải giết người trong Ninh huyện, Phương Giải đã bảo Đại Khuyển trở về đại doanh, mời binh mã của Hoàn Nhan Trọng Đức tiến về phía nam rồi dừng ở một nơi cách Ninh huyện không xa. Sau khi đám người Phương Giải giết người xong thì rời khỏi thành vào hửng đông, rồi nấp ở nửa đường ép hỏi rồi giết những hộ vệ mà Lý Hiếu Liêm phái tới Ninh huyện trước. Kỳ thực lúc trước Hàn Ân gặp mấy hộ vệ đều là phi ngư bào giả trang.

Sau khi ép hỏi nơi Lý Hiếu Liêm đang ở, Phương Giải lập tức dẫn theo binh mã bao vây, bắt Lý Hiếu Liêm và hộ vệ của y. Phương Giải thay trang phục của Lý Hiếu Liêm, dẫn theo phi ngư bào đóng giả thành hộ vệ đi tới Ninh huyện.

Đây chính là chuyện đã xảy ra.

Đêm qua lúc ở ngoài cửa nghe được những lời Lý Liêu nói, trong lòng Phương Giải liền sáng ngời. Lập tức bỏ qua những tính toán lúc trước, bởi vì hắn phát hiện ra một cơ hội tốt hơn.

Lý Hiếu Liêm bị dẫn vào Ninh huyện, cả người bị trói, miệng cũng bị bịt lại. Phương Giải nói rằng trên đường bắt được người này, có lẽ có liên quan tới thích khách. Hàn Ân tất nhiên là không hoài nghi, cái tên ngu ngốc này còn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì thăng quan.

Phương Giải đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua Lý Hiếu Liêm đang khoanh chân ngồi dưới đất.

- Có đói bụng không?

Phương Giải chậm rãi đi tới, cởi cái khăn bịt miệng Lý Hiếu Liêm xuống, hỏi một câu.

Lý Hiếu Liêm ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt rất bình tĩnh.

- Ngươi là ai?

Y hỏi.

Phương Giải ngồi xuống ghế, không trả lời câu hỏi của Lý Hiếu Liêm mà trầm mặc một lúc, nói:

- Gần đây ta khá may mắn, rất nhiều chuyện tốt nhào vào mình, tránh cũng không tránh được. Tuy ta vẫn cho rằng bất kỳ thành công nào không nên thành lập trên sự may mắn, nhưng ta không bài xích kiểu thành công này, trái lại, ta rất thích nhặt được tiện nghi. Thực sự có lỗi, hiện tại ta mới biết ba chữ ‘Lý Hiếu Liêm’ có sức nặng như thế nào.

Lý Hiếu Liêm khẽ nhíu mày, nhìn Phương Giải, tiếp tục hỏi:

- Ngươi là ai?

Phương Giải vẫn không trả lời:

- Ta tin tưởng một người nổi tiếng chưa hẳn chỉ dựa vào gia thế hiển hách. Người không có bản lĩnh sớm muộn cũng bị vạch trần diện mạo thực sự. Ngươi được dân chúng Tương thành xưng là Đoạt Mệnh Hầu, được Lý Viễn Sơn coi là nhân tài kiệt xuất trong đám hậu bối của Lý gia, tất nhiên ngươi không phải là kẻ ngu ngốc. Phàm là người thành công, đều có một phẩm chất ưu tú…chính là tự mình biết mình.

Phương Giải hơi ngả người về phía trước, hỏi:

- Ngươi hiểu ý ta không?

Lý Hiếu Liêm gật đầu:

- Ta cũng biết, nói và không nói đều khó thoát chết.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Cho nên ngươi không có ý định nói cái gì.

Lý Hiếu Liêm lần thứ ba hỏi:

- Ngươi là ai?

Phương Giải liếc mắt nhìn Trác Bố Y:

- Trước kia tiên sinh nói qua, một người có tâm chí kiên định rất khó đọc tâm, người này thế nào?

Trác Bố Y cười cười:

- Tâm chí của y cũng không tính là kiên định.

Phương Giải hỏi:

- Làm sao thấy được?

Trác Bố Y thản nhiên đáp:

- Bởi vì ta đã nhìn rồi.

Phương Giải không nhịn được bật cười, có chút tiếc nuối nói với Lý Hiếu Liêm:

- Ta muốn dùng sự cố gắng của bản thân để đạt được thứ mình muốn, cho nên ta mới phải nói nhiều với ngươi như vậy. Nhưng đáng tiếc, hiện tại không cần thiết nữa rồi. Tuy rằng biết được bí mật từ miệng kẻ thù là một việc thú vị.

Xong hắn quay sang nói với Trác Bố Y:

- Tiên sinh mất đi rất nhiều lạc thú.

Trác Bố Y nhún vai:

- Ta khá lười.

Lý Hiếu Liêm không hiểu cuộc đối thoại giữa Phương Giải và Trác Bố Y có ý gì, nhưng y nhìn ra được trên người mình đã không còn thứ khiến cho nam tử trẻ tuổi này hứng thú nữa rồi. Y cũng rõ ràng một điều rằng, một khi kẻ địch không có hứng thú với mình thì tử kỳ của mình đã tới.





- Ta sinh ở Lý gia nên không có sự lựa chọn nào khác.

Mắt thấy Phương Giải định rời đi, Lý Hiếu Liêm bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Nghe thấy câu này, Phương Giải cười cười với Trác Bố Y:

- Tiên sinh nói rất đúng, quả nhiên y không phải là một kẻ có tâm chí kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.