Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 493: Việc này ta nhất định phải làm



Tuy Trần Hanh Trần Cáp được Hạng Thanh Ngưu dùng đạo tâm khai ngộ, nhưng tính cách vẫn không thể thay đổi. Trần Hanh không nhịn được cười hì hì nói:

- Lúc trước huynh đệ bọn ta cũng điên, chẳng lẽ cũng là siêu thoát?

Hạng Thanh Ngưu hếch cằm lên:

- Phì, giờ các ngươi vẫn điên.

Trần Cáp nói:

- Mập mạp à, ngươi thật vô lý. Bọn ta điên chính là điên, mà Đại sư huynh của ngươi điên lại là siêu thoát. Theo như lời ngươi nói, bọn ta đánh rắm, rắm là rắm, mà rắm của Đại sư huynh ngươi là hương khí?

Trần Hanh bất mãn nói:

- Ngươi dùng từ không đúng. Rắm chỉ có một chữ, mà hương khí lại có hai chữ, không tinh tế.

Trần Cáp gật đầu tỏ vẻ đồng ý, suy nghĩ thật lâu không nhịn được căm tức nói:

- Vậy ngươi có nghĩ ra từ nào đối với từ rắm không? Chẳng lẽ chỉ nói là khí? Rắm chính là khí, không thể khiến người ta phân biệt được thơm hay thối. Chẳng lẽ lại dùng mỗi chữ hương? Nhưng ngươi nói mỗi chữ hương thì ai biết ngươi nói là khí?

Trần Hanh liếc nhìn y như nhìn một kẻ ngốc:

- Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không dùng hai chữ được à? Xú khí và hương khí, tinh tế chưa?

- Đại ca thật có học vấn!

Trần Cáp khen từ đáy lòng.

Hạng Thanh Ngưu vỗ trán:

- Hiện tại ta có chút hối hận vì mang theo các ngươi. Nếu ở lâu với các ngươi khéo ta cũng bị lây bệnh ngốc mất.

- Thúi lắm!

Trần Hanh hơi giận nói:

- Là điên, chứ không phải ngốc!

Trần Cáp gật đầu:

- Đúng, là điên chứ không phải ngốc…Tuy nhiên đại ca à, điên và ngốc khác nhau ở chỗ nào?

Trần Hanh suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lời giải thích thích hợp, y liền đuổi theo Hạng Thanh Ngưu:

- Mập mạp, kẻ điên và kẻ ngốc khác nhau chỗ nào?

- Mặt chữ không giống nhau!

Hạng Thanh Ngưu trả lời đơn giản.

- Mập mạp thật có học vấn!

Trần Hanh và Trần Cáp đồng thanh khen.

Hạng Thanh Ngưu thống khổ nói:

- Sắp điên mất…ta hỏi hai ngươi một việc, một việc rất nghiêm túc, cho nên hai người cũng trả lời nghiêm túc cho ta. Bởi vì câu trả lời của hai người rất quan trọng với quyết định sau này, cho nên ta cần hai người thành thật.

- Ngươi hỏi đi.

- Lần đi về phía tây này vốn là việc của ta, nhưng ta lại ích kỷ mang theo hai ngươi đi theo. Hiện tại đạo tâm của ta có chút sơ ngộ. Dựa theo đạo lý nên thả các ngươi trở về tìm Phương Giải mới đúng, nhưng ta vẫn chưa nói gì…vì ta ngại đường xa cô đơn. Nhưng ta lại không đành lòng, bởi vì con đường phía trước rất gian nan, có khả năng mất mạng. Các ngươi tiếp tục đi theo ta, có thể phải chịu chết…

- Tên này điên rồi.

Trần Cáp nhìn Hạng Thanh Ngưu với vẻ thương hại, sau đó nói với Trần Hanh:

- Tiểu Hanh, không ngờ y lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, xem ra y đúng là điên thật rồi! Cái này cũng cần phải hỏi sao…Tuy ngươi đi giết người của Phật tông không liên quan gì tới bọn ta, nhưng bọn ta đã đáp ứng ngươi rồi. Nếu đã đáp ứng thì tất nhiên phải làm cho xong, đúng không?

Trần Hanh gật đầu:

- Cái này có cần phải hỏi không, ngươi mang theo huynh đệ bọn ta đi làm cái gì, thì huynh đệ bọn ta đi làm cái đấy.

- Làm…bằng hữu…bằng hữu!

Hạng Thanh Ngưu nói.

Trần Hanh không nhịn được cười rộ lên, hạ giọng nói với Trần Cáp:

- Ta tưởng rằng y sẽ nói muốn làm kẻ điên như hai chúng ta. Nếu y nói như vậy, chúng ta liền quay đầu bước đi.

- Nhưng y nói muốn làm bằng hữu với chúng ta.

Trần Cáp dường như có chút buồn bực:

- Ta sợ nhất là trả lời câu này.

Trần Hanh gật đầu:

- Ta cũng thế…thật là phiền phức a. Ngươi coi bọn ta là bằng hữu, thì bọn ta cũng phải coi ngươi là bằng hữu, thật phiền toái. Ngươi muốn làm gì thì bọn ta đều phải giúp ngươi, còn phiền toái hơn…

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

- Không thể đưa ra một đáp án đáng tin cậy hơn sao?

Trần Cáp trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu, rất nghiêm túc nói:

- Đạo tâm của ngươi rất lợi hại, khiến huynh đệ bọn ta hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện mà bọn ta từng làm trước kia. Lúc ở Trung Nguyên, bọn ta đã giết không ít người, cũng làm không ít chuyện ác, nhưng cuối cùng người kia lại không giết hai huynh đệ bọn ta, vì sao?

Trần Hanh nói:

- Bởi vì chúng ta đáng thương.

Trần Cáp nói:

- Đúng vậy, bởi vì người kia cảm thấy chúng ta là những kẻ ngốc, kẻ điên, cảm thấy chúng ta đáng thương nên mới không giết. Chúng ta thật may mắn.

- Nhưng!

Trần Hanh nói:

- Làm sai là làm sai!

Trần Cáp nói:

- Cho nên, hiện tại phải làm chút việc gì đó để bù đắp những chuyện làm sai trước kia. Nếu hai người bọn ta chết ở Trung Nguyên, những người trên giang hồ kia sẽ nói rằng, việc vui lớn, hai tên điên kia rốt cuộc đã chết. Nhưng nếu bọn ta đi theo ngươi chết ở phía tây, lúc mọi người nhắc tới bọn ta sẽ nói…Ai nha hai kẻ điên kia chết rồi…thật là đáng tiếc.

Trần Hanh hỏi:

- Lý do đó đủ chưa?

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Đã đủ.

Y vuốt cái mũi cay cay, sờ bầu rượu treo ở thắt lưng. Đó là nửa bầu rượu Lê Hoa mà lúc trên núi Mang Đãng Phương Giải đưa cho y. Phương Giải nói, nếu y đi về phía tây gặp được Tô Đồ Cẩu thì đưa nửa bầu rượu này cho Tô Đồ Cẩu, nói với y rằng, Đỗ Hồng Tuyến vẫn còn rất nhớ y. Lúc Hạng Thanh Ngưu tiếp nhận bầu rượu này, cảm giác nó rất nặng. Hiện tại vẫn cảm giác bầu rượu rất nặng, nhưng tâm tình lại bình tĩnh không ít.

Đúng vậy a, đi về phía tây…mặc kệ kết cục của cuộc hành trình này như thế nào, thì cũng không phải là một chuyện buồn.

Tô Đồ Cẩu là tự nguyện, Trần Hanh và Trần Cáp cũng là tự nguyện.

Ba người ba con ngựa đi về hướng tây, bóng của bọn họ kéo dài dưới ánh trời chiều. Bọn họ đi song song với nhau, nói chuyện khùng điên, miệng cười ngây ngô.

- Mập mạp, ngươi nói xem, lúc mặt trời lặn giống hình gì?

- Giống mông khỉ!

- Không giống!

- Vì sao?

- Ngu ngốc…bởi vì mặt trời làm gì có lỗ đít!





Lúc Phương Giải tụ quân với Hoàn Nhan Trọng Đức thì chiến sự của thành Tây Bình bên kia đã rõ ràng. Hoàn Nhan Trọng Đức dẫn theo kỵ binh đóng quân ở phía sau một ngọn núi cách thành Tây Bình chừng 60 dặm. Khoảng cách này kỳ thực không an toàn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thám báo phản quân phát hiện.

Đại quân triều đình đã tấn công thành Tây Bình được bảy ngày. Những binh lực tinh nhuệ mà Lý Viễn Sơn bố trí ở đây đều đã được điều tới. Lúc đầu có ý đồ vây kín đại quân triều đình, nhưng đáng tiếc, tới lúc này, dường như tất cả mọi việc đã không nằm trong sự khống chế của Lý Viễn Sơn. Phương Giải có thể tưởng tượng ra được lúc này trong lòng Lý Viễn Sơn đầy phẫn nộ và không cam lòng như thế nào. Cũng có thể tưởng tượng được vị Hoàng Đế đang bị bệnh nặng kia vui vẻ thế nào.

Dựa theo kế hoạch của Lý Viễn Sơn, sau khi hấp dẫn được đại quân của triều đình tới thành Tây Bình, thì trước tiên tinh nhuệ của y sẽ ngăn cản đại quân triều đình, sau đó đội của Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn sẽ lập tức tới, hình thành vòng vây với quân Tùy. Mà lang kỵ Mông Nguyên vốn nên xuất hiện ở phía sau quân Tùy thì lại không xuất hiện. Nếu chỉ có lang kỵ Mông Nguyên không xuất hiện thì cũng thôi, còn chưa khiến Lý Viễn Sơn tuyệt vọng và phẫn nộ.

Mạnh Vạn Tuế không tới, Ân Phá Sơn cũng không tới.

Cho nên hiện tại số lượng phản quân và đại quân triều đình tụ tập ở xung quanh thành Tây Bình là ngang nhau, nhưng sĩ khí thì không thể so sánh được. Tuy Hoàng Đế mang tới phần lớn là dân dũng, nhưng những dân dũng này có sĩ khí như cầu vòng. Bọn họ đều cho rằng Lý Viễn Sơn đã tới đường cùng rồi, mà người của Lý Viễn Sơn cũng cho rằng như vậy.

- Thật là kỳ quái!

Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn bản đồ, khó hiểu nói:

- Lang kỵ Mông Nguyên không xuất hiện ở phía sau quân Tùy, một trong những thanh đao sắc bén nhất trong kế hoạch của Lý Viễn Sơn lại không xuất hiện. Nếu như nói người Mông Nguyên tọa sơn quan hổ đấu thì còn có thể giải thích được. Nhưng vì sao phản quân của Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn cũng không tới? Ta vẫn không hiểu đây là chuyện gì?

Phương Giải trầm mặc một lúc, rồi nói:

- Kỳ thực cũng không khó hiểu. La Diệu đã lừa Lý Viễn Sơn một vố. Hơn 10 vạn tinh binh của Tả Tiền Vệ không phối hợp với phản quân vây kín binh mã triều đình. Tuy giờ chúng ta không nhận được tin tức hướng đi của đội La Diệu, nhưng Lý Viễn Sơn đã mất đi một đồng minh. Sau đó người Mông Nguyên không tới, Lý Viễn Sơn lại mất đi một đồng minh. Bởi vì Lý Viễn Sơn mất đi hai đồng minh quan trọng nhất, cho nên Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn liền mất đi sự tin tưởng.

- Bọn chúng không thể xác định được Lý Viễn Sơn sẽ là người chiến thắng cuối cùng hay không, cho nên bọn chúng luyến tiếc ném binh lực vào đó. Bọn chúng cũng đang tọa sơn quan hổ đấu…

Hoàn Nhan Trọng Đức nói:

- Ý của ngươi là bọn chúng đang chờ Lý Viễn Sơn và Hoàng Đế Đại Tùy phân ra thắng bại? Nếu Lý Viễn Sơn thắng, bọn họ vẫn là người của Lý Viễn Sơn, mà lúc đó trong tay của Lý Viễn Sơn cũng không còn nhiều binh lực nữa rồi, cho nên không dám trở mặt với hai người kia. Nếu Hoàng Đế thắng, hai người bọn chúng sẽ lập tức suất quân bao vây tiêu diệt tàn binh của Lý Viễn Sơn, hướng triều đình tỏ lòng trung thành?

- Không!

Phương Giải lắc đầu:

- Bất kể là Lý Viễn Sơn thắng hay là Hoàng Đế thắng, thì Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn đều sẽ không nguyện trung thành với bất kỳ ai…Bởi vì bên thắng lợi sẽ tạm thời suy yếu, thực lực còn không bằng hai người bọn chúng, hai người bọn chúng sao có thể biểu thị công khai lòng trung thành được? Mặc kệ ai là người chiến thắng, thì hai người đó đều sẽ lập tức nhào lên…Tới hiện tại, hai người đó đều hiểu được rằng, bất kể là Lý Viễn Sơn hay là Hoàng Đế bệ hạ, đều sẽ không tiếp nhận bọn chúng nữa. Vậy thì đợi cho lưỡng bại câu thương, bọn chúng liền trở thành người thắng cuối cùng.

- Đầu óc của người Hán thật quanh co lòng vòng.

Hoàn Nhan Vân Thù thở dài:

- Sao toàn là những người không tin tưởng nhau vậy?

Phương Giải cũng thở dài:

- Bởi vì cục diện rối loạn, ai cũng có cảm giác mình có cơ hội trở thành người chiến thắng cuối cùng.

- Vậy giờ chúng ta làm gì?

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

Phương Giải nói:

- Chúng ta án binh bất đọng, chờ cuộc chiến ở thành Tây Bình bên kia tới thời khắc cuối cùng rồi nói sau. Chúng ta chỉ có 3000 kỵ binh, không cần phải cuốn vào trận đại chiến đó. Hơn nữa, ngay từ lúc đầu chúng ta đã xác định không tham dự vào đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng thành Tây Bình:

- Chỉ có điều ta phải làm một chuyện mà ta nhất định phải làm, không liên quan gì tới lợi ích, tiền đồ, đơn giản là cần làm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.