Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 510: Ngươi rốt cuộc là ai?



Sau khi Phương Giải tiến vào Phan Cố việc đầu tiên là kiểm tra công tác thủ thành, có thể nhìn ra mấy ngày qua Tôn Khai Đạo không hề nhàn rỗi, thiết kế phòng ngự trên tường thành đã được gia cố, những nơi quan trọng còn dung bao tải đựng đất chất cao. Dân chúng trong thành mái nhà đều phủ một tầng bùn đất, cái này là để đề phòng kẻ thù dùng tên lông vũ hỏa công.

Mức độ dày đặc của đinh phách đủ khiến người ta không thốt nổi nên lời, kiểu phòng ngự này sau khi thả vũ khí xuống là có thể dễ dàng đập chết binh sĩ công thành, hơn nữa còn có thể sử dụng nhiều lần, cho đến khi đinh phách hỏng thì thôi. Phương Giải nhìn thấy trên tường thành cứ cách một khoảng lại có một cái vạc lớn, bên trong đựng đầy dầu hỏa, nếu kẻ địch công thành mãnh liệt sẽ đổ chỗ dầu hỏa này xuống, tùy tiện phóng ra một tia lửa là có thể đốt cháy một vùng. Tây Bắc mặc dù cằn cỗi, nhưng khu vực phụ cận Lang Nhũ Sơn đều có loại dầu hỏa này, thậm chí không cần đi đào, đi lên trên đó giống như đi trên tấm đệm, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể dễ dàng lún xuống.

Thời đại này con người vẫn chưa hiểu nhiều về dầu hỏa, chỉ biết có thể đốt cháy. Thời Phương Giải còn làm trinh sát ở Phan Cố từng cảm khái qua, nếu là ở kiếp trước nơi này chắc chắn sẽ trở nên giàu có nhờ lượng dầu mỏ của mình. Dân chúng Tây Bắc sẽ không còn nghèo khổ như vậy nữa, mà trở nên giàu có đến chảy mỡ.

Đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, phía Đông Phan Cố trống trơn không được che chắn, đối với Lang kỵ mà nói đây là một ưu thế đáng kể, kỵ binh mà ào đến khẳng định sẽ không cản được, cho nên ngay từ đầu Phương Giải đã không có ý định để Hắc kỳ quân cùng Lang kỵ dã chiến, ưu thế của quân Tùy nằm ở kinh nghiệm thủ thành tuyệt đối phong phú, còn Lang kỵ đối với công thành mà nói vẫn còn là học sinh.

Lấy sở trường của mình đấu với sở đoản của địch, quân Tùy có gì phải sợ.

Nhìn vào trong thành, nơi để lương thảo chính là biệt tướng phủ trước đây, tường viện đã được gia cố, mái nhà cũng được phủ đất, xem ra mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Lợi ích của việc có một thủ hạ đắc lực chính là thế này, cho dù mình không có mặt mọi chuyện đều được sắp xếp chu đáo.

- Thuộc hạ cho người bịt kín cửa thành còn lại rồi.

Lúc nói lời này, nét mặt Tôn Khai Đạo hiện rõ một vẻ dứt khoát.

Hắn biết lần này không giống lần hắn bất buộc phải đầu hàng phản quân, lúc đó nếu hắn mà không đầu hàng tám chín phần sẽ chết, lúc này chỉ cần qua được đợt tấn công của Mông Nguyên Man tử, hắn sẽ có một tiền đồ tốt, thậm chí việc đầu hàng phản quân trước đây cũng có thể bỏ qua, việc sát chân thực nhất bây giờ là, hắn biểu hiện càng tốt Phương Giải càng luyến tiếc hắn, chẳng may sau này triều đình tra lại chuyện cũ, Phương Giải sẽ giải vây cho hắn.

- Tốt lắm.

Phương Giải khen ngợi một câu, nghĩ đến chuyện Hầu Văn Cực nói với hắn lần trước trong lòng không khỏi băn khoăn. Nếu lúc này hắn chạy đến thảo nguyên, đi về mấy tháng, chắc chắn sẽ làm trễ chiến cuộc. Hơn nữa Hầu Văn cực chỉ nói chỗ ở đại khái của Trung Thân Vương, muốn tìm được hắn cũng không phải chuyện một chốc một lát.

- Đúng rồi.

Đúng lúc này Tôn Khai Đạo nhớ ra một chuyện:

- Mấy hôm trước bằng hữu của Hầu gia đến đây, là một đạo sĩ béo, mới ra khỏi hẻm núi chưa được bao lâu.

Phương Giải lập tức vui vẻ:

- Cho trinh sát đi thăm dò, xem có thể tìm được hắn hay không!

Hẻm núi.

Phương Giải đứng trên tường đá đưa mắt bao quát bên dưới, Lục Phong Hầu đứng bên cạnh hắn mỉm cười ngây ngô.

- Làm tốt lắm.

Phương Giải cười cười:

- Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là ngũ phẩm tướng quân danh phù kỳ thực, bệ hạ cho ta quyền lợi có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm chức quan từ tứ phẩm trở xuống.

- Đa tạ Hầu gia!

Lục Phong Hầu cười ngốc bái lạy.

Đây cũng là trường hợp đặc biệt của thời chiến, theo quy định, cho dù là tam phẩm đại tướng quân cũng không có quyền lợi bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên tứ phẩm, Phương Giải bây giờ chỉ là chính tứ phẩm, càng không có tư cách này. Hoàng đế biết cuộc chiến này quan trọng, cho nên mới cho Phương Giải đặc quyền này, để ủng hộ sĩ khí.

- Hạ Hầu Bách Xuyên.

- Có thuộc hạ.

- Trước đây ngươi đã là ngũ phẩm tướng quân được Vương gia đề bạt, ta bây giờ cho ngươi làm tứ phẩm hùng vĩ lang tướng.

- Thuộc hạ… Tạ ơn Hầu gia đề bạt!

Hạ Hầu Bách Xuyên vội vàng quỳ xuống.

- Tất cả đứng lên đi, trong lòng các ngươi kỳ thật đều hiểu rõ, chức quan bây giờ có lớn đến đâu đều không quan trọng, trải qua trận chiến này mới là thời điểm đáng ăn mừng, đến lúc đó bệ hạ cho các ngươi tuyệt đối không chỉ mấy thứ này. Người tòng quân báo quốc quên mình hiệu lực, bệ hạ là thánh minh quân chủ sẽ không mai một công lao các ngươi. Thái bình thịnh thế, quốc gia nuôi binh, rất nhiều người nói quân nhân vô dụng, chúng ta chỉ mỉm cười bỏ qua. Nhưng quốc gia gặp loạn, chính là thời điểm chúng ta rút dao chiến đấu, để cho những người nói quân nhân vô dụng nhìn thấy thời điểm mấu chốt là ai bảo vệ bình an cho họ.

- Chúng thuộc hạ xin nghe Hầu gia sai phái!

Phương Giải ừ một tiếng:

- Nói với các binh sĩ, trận chiến này sẽ không dễ dàng… Các ngươi cản không chỉ là Mông lang kỵ tử chiến lực hung hãn, mà còn là một đám người muốn về nhà, thân phận thứ hai… được người ta coi trọng hơn thân phận trước. Nếu đổi lại, là Man tử cản đường về nhà của chúng ta, các ngươi sẽ có thể tưởng tượng được kẻ thù lần này hung mãnh thế nào.

Phương Giải kiểm tra xong phòng ngự bên phía hẻm núi, lại đến phía Tây kiểm tra. Giữa hai bức tường đá chính là một hẻm núi, chính là không gian sinh tồn của hai vạn binh sĩ. Hẻm núi bị bịt kín hai đầu, bức tường đá phía Đông còn lưu lại một lối ra, phía Tây thì bị bịt kín hoàn toàn, đứng ở bức tường đá phía Tây nhìn ra ngoài, không cần thiên lý nhãn vẫn có thể nhìn thấy thảo nguyên mênh mông.

Mấy năm trước, bảy mươi vạn tinh binh trăm vạn dân dũng Đại Tùy đi qua nơi này, bọn họ hăng hái thế nào? Nhưng ai cũng không ngờ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi sẽ là binh bại người chết. Cũng không biết lúc này trên thảo nguyên còn có người Hán sống sót hay không, vẫn đang lẩn trốn, hay là đã bị Man tử bắt đi làm nô lệ, dày vò tra tấn mỗi ngày.

Sự tình phát triển dường như không thỏa mãn kì vọng của tất cả mọi người, vận mệnh đầu tiên đâm cho Đại Tùy một đao, bây giờ là lúc Mông Nguyên bị đâm.

Phương Giải đứng trên bức tường đá nhìn thảo nguyên xanh mướt, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Trung Thân Vương Dương Kỳ và La Diệu.

Kỳ thực đến bây giờ, sự tình vẫn còn rất quỷ dị.

Theo đạo lý, Khoát Khắc Đài Mông Ca ném vào Đại Tùy hơn mười vạn nhân mã, chắc chắn đã phải tính toán ổn thỏa đường lui, nhưng hai tháng liền Lục Phong Hầu dẫn người xây dựng tường đá, Mông Nguyên bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì. Nếu không phải Khoát Khắc Đài Mông Ca ngu ngốc, chỉ có một khả năng duy nhất là bên đó đã xảy ra chuyện, khiến Khoát Khắc Đài Mông Ca không còn đủ sức để ý bên này.

Thân là Đại hãn của đế quốc cường đại nhất thế giới, cái gì có thể bó buộc chân tay vị hoàng đế Mông Nguyên này?

Trung Thân Vương Tây hành, có liên quan gì đến chuyến Tây hành của Tiêu Nhất Cửu hay không? Hai vị thiên tôn này trước sau xuất phát, là đang ẩn giấu điều gì? Đối với Mông Nguyên, hiểu biết của hắn thực sự quá ít.

Phương Giải lắc lắc đầu, không cảm thấy vế trước thực sự không có khả năng. Trung Thân Vương và Tiêu Nhất Cửu tu vi cường đại, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể một mình khuynh đảo đế quốc.

Nghĩ đến đây, Phương Giải không kìm được lại nghĩ chuyện Khoát Khắc Đài Mông Liệt suất quân tấn công Tả tiền vệ. Rốt cuộc là vì lợi ích gì, khiến Đại hãn Mông Nguyên và Hoàng đế Đại Tùy có thể đạt thành hiệp nghị? Chắc chắn mục tiêu của Dương Dịch và Mông Ca đều là La Diệu, Mông Ca tại sao lại kiêng kị một tướng lĩnh Đại Tùy như vậy, thậm chí vì chuyện này không ngại đứng cùng một chiến tuyến với Hoàng đế Đại Tùy?

Mông Ca chẳng lẽ không biết, Hoàng đế Đại Tùy cho dù có hiệp nghị gì với hắn, cũng sẽ không dễ dàng đem hai mươi vạn lang kỵ trả về thảo nguyên, nếu Mông Ca có thể nghĩ đến điểm này, tại sao không phái binh chiếm lĩnh hẻm núi tiếp ứng trước? Đây đều không phải chuyện một vị quân chủ hung tài đại lược nên làm, khiến người ta thế nào cũng không thể nhìn thấu.

Nhìn thảo nguyên, Phương Giải không thể không nghĩ đến nam nhân tên La Diệu.

Một nam nhân Đại Tùy và Mông Nguyên hai đế quốc cường đại căm thù thậm chí là muốn giết chết, rốt cục là đang che giấu bí mật gì? Nếu hắn chỉ là một tướng quân Đại Tùy binh cường mã tráng, Mông Ca đâu cần phải đều hai mươi mấy vạn người lên đường giết hắn.

Phương Giải thậm chí còn tin, để giết chết La Diệu trong quân đội Mông Nguyên chắc chắn có một nhóm lớn cao thủ. Những người này nếu như có thể tự tin giết chết La Diệu, tại sao lại không trực tiếp đi ám sát Hoàng đế Đại Tùy? Chứng minh con người La Diệu trong mắt Khoát Khắc Đài Mông Ca, có vị trí còn quan trọng hơn Hoàng đế Đại Tùy!

Thế cho nên, hai vị Hoàng đế mới phải vì hắn mà liên thủ.

Phương Giải thở dài một tiếng, nghi hoặc trong mắt cũng nhạt bớt vài phần.

La Diệu…

Ngươi rốt cuộc là ai?

Phương Giải…

Ngươi rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.