Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 516: Trước sau không đường



Vợt đinh lần lượt buông xuống, lúc kéo lên mang theo thịt nát và máu tươi. Dưới tường đá, thi thể đã cao tới nửa thước. Mặt đất phía dưới thi thể dường như đã uống no máu, cho nên máu không thấm xuống dưới nữa mà tụ lại thành một dòng suối nhỏ chảy về chỗ thấp.

Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, dưới bức tường đá dài trăm mét đã có ít nhất một nghìn cỗ thi thể, có người Mông Nguyên, cũng có binh lính Hắc Kỳ Quân.

Một binh lính Hắc Kỳ Quân bị trúng tên, thân hình không ổn định rơi từ tường đá xuống, dừng ở đống thi thể, nhưng chưa chết. Còn chưa kịp đứng lên, thì mười mấy lang kỵ đã kêu gào bao vậy, hơn mười thanh loan đao không ngừng chém xuống, rất nhanh binh lính Hắc Kỳ Quân này biến thành đống thịt nát.

Lúc loan đao vung xuống, máu cùng thịt bay lên trên không trung, dưới ánh mắt trời, máu phản xa ra một màu sắc khiến người ta hoa mắt.

- Dm tổ tông các ngươi!

Binh lính Hắc Kỳ Quân trên tường đá rống giận, lại ném vợt đinh xuống. Vợt đinh nặng nề đập vào đám người Mông Nguyên kia. Chí ít có bốn lang kỵ bị đập ngã xuống, cái đinh đâm xuyên qua bì giáp trên người bọn họ, để lại không ít lỗ máu.

Những cái đinh tạo ra vết thương rất khủng bố, mặc dù không vào chỗ hiểm nhưng cũng đừng hòng sống sót.

Tiếng kêu rên vang vọng trong thung lũng, mãi không tán đi. Dã thú và chim chóc trong thung lũng bị hoảng sợ mà chạy trốn. Mùi máu tươi hấp dẫn mấy mãnh thú đứng ở vách đá nhìn xuống, nhưng lại bị cảnh máu thịt văng tung tóe làm cho sợ hãi chạy trối chết. Ở một số thời điểm, con người còn tàn bạo hơn cả mãnh thú,

Chiến đấu cực kỳ thảm thiết, người Mông Nguyên tổn thất một đội nghìn người nhưng vẫn không đình chỉ tấn công. Đội nghìn người thứ hai xông lên dọn dẹp thi thể, ý đồ dùng chùy công thành để phá tường đá. Chùy công thành này được chế tạo khá đơn sơ, nhưng gỗ lớn phải hai người ôm mới hết kia cũng khá nặng. Nếu đụng vào cửa thành mà nói, không biết có chịu được va chạm không.

- Xe nỏ.

Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn thấy chùy công thành, khàn giọng hô lớn:

- Tất cả nỏ xe, hủy chùy công thành cho ta!

Binh lính chuyển động xe nỏ đã thay một đội mới, đội trước cơ hồ đã bị loạn tiến bắn chết. Nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, bọn họ không còn sự sợ hãi và khẩn trương nữa. Chỉ còn lại ý chí chiến đấu đến cùng và suy nghĩ báo thù.

Trên đồng cỏ Mãn Đô Kỳ, những quân nhân Đại Tùy kia không được trở về quê nhà nữa.

Hôm nay, Hắc Kỳ Quân trả lại nợ cho những người Mông Nguyên đã gây ra tội ác năm đó, khiến cho bọn chúng cũng không thể trở về nhà!

Sau khi điều chỉnh xong phương hướng, binh sĩ lập tức nhét nỏ lớn vào xe, dây thừng kéo căng rồi thả tay ra, nỏ lớn bay thẳng tắp xuống, đánh ngã những lang kỵ đang di chuyển chùy công thành tới. Lần đầu tiên không bắn trúng chùy công thành, binh lính lập tức điều chỉnh lại phương hướng.

Đợt nỏ lớn thứ hai lại gào thét mà tới. Một cây nỏ lớn bắn trúng xích sắt, xích sắt bị đứt, toát ra lửa. Một đầu của cây chùy gỗ bị rơi xuống, rơi vào người hai lang kỵ. Một người bị dập nát đầu, một người thì bị đập vào bụng, nhất thời không chết, kêu rên hy vọng đồng đội của mình cứu. Một lang kỵ bên cạnh y thực sự không nhìn được, vung loan đao đâm vào ngực y.

Chùy công thành bị phá, chặn lại cong đường tấn công. Triết Liệt Biệt lớn tiếng ra lệnh cho binh lính đẩy thành công chùy ra. Cung tiễn thủ của Hắc Kỳ Quân nhìn đúng thời cơ lập tức trút mưa tên xuống. Lang kỵ ở gần chùy công thành lập tức ngã xuống, giống như mưa đá đập vào cỏ dại.

Nửa canh giờ sau, năm trăm binh sĩ Hắc Kỳ Quân trên tường đá đã tổn thất hơn nửa. Hai đội dự bị chừng hai trăm binh lính lập tức đi lên bổ sung. Mà lang kỵ không quen với công thành đã tổn thất hơn 1500 người. So sanh tổn thất đôi bên, có thể thấy được lang kỵ hung hãn như thế nào. Cho dù bọn họ không quen với kiểu chiến đầu phải dùng hai chân để chạy và leo lên này, nhưng tính cách tàn bạo trời sinh của bọn họ khiến bọn họ không lùi bước.

- Phóng hỏa tiễn!

Hạ Hầu Bách Xuyên hét lên:

- Ép bọn chúng lùi lại đằng sau. Đội phía trước đi xuống nghỉ ngơi một lát, đội dự bị đi lên cho lão tử!

Mệnh lệnh vừa ban xuống, cung tiễn thủ dự bị lập tức châm lửa vào đầu mũi tên có bọc vải dầu. Hỏa tiễn bắn xuống, đội ngũ lang kỵ bắt đầu rối loạn. Không ít lang kỵ bị trúng tên, lúc đầu ngọn lửa chỉ lẻ tẻ xuất hiện, cuối cùng lan tràn thành lửa lớn.

Bởi vì hai bên Thanh Hạp phần lớn là vách đá trụi lủi, cho nên Hạ Hầu Bách Xuyên mới có thể yên tâm hạ lệnh bắn hỏa tiễn, không cần lo lắng lửa lan tới bên mình.

Đám lang kỵ không phát hiện, Triết Liệt Biệt cũng không phát hiện ra rằng, sở dĩ hỏa tiễn vừa rơi xuống đất lập tức cháy, là vì có không ít chỗ trong thung lũng đổ dầu hỏa đen tuyền. Mặc dù lang kỵ đã không ngừng dùng chân đạp tắt lửa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được ngọn lửa bốc lên.

Lửa lên dâng cao hai mét, mấy trăm lang kỵ không kịp rút về liền bị biển lửa cắn nuốt. Binh lính phía sau gặp phải lửa lớn, bắt buộc phải lui về phía sau, rất nhiều người bị cháy xém râu tóc. Binh lính Hắc Kỳ Quân ở trên tường đá cảm nhận được nhiệt đột của ngọn lửa, không ít người mệt mỏi ngồi bệt xuống thở hổn hển. Ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt của bọn họ, chiếu sáng hai mắt của bọn họ.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng đầy sự kiên nghị.

Đội dự bị xông lên, thay thế những binh lính đã mệt mỏi.

Thế lửa như vậy sẽ không đốt được lâu, có lẽ sau nửa canh giờ nữa kẻ địch công kích lần thứ hai sẽ càng thêm hung hãn.

- Bổ sung mũi tên, điều chỉnh xe nỏ!

Hạ Hầu Bách Xuyên tựa vào lỗ châu mai há miệng thở hổn hển, ra lệnh cho binh lính. Đám binh sĩ dự bị khiêng từng bó từng bó tên đi lên tường đá, sau đó chất đầy tên vào bình tên. Binh lính được thay thế ngồi ở dưới tường đá, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ bình tĩnh.

Phương Giải nhìn những binh lính kia, bỗng nhiên hô lớn một câu:

- Mang rượu tới!





Chưa tới một canh giờ, ngọn lửa trong thung lũng dần tắt. Khắp nơi trên đất là thi thể, phát ra một mùi tanh tưởi. Có mấy con kền kền xoay quanh trên không trung, dường như là muốn bay xuống mổ thi thể. Nhưng vì e ngại ngọn lửa, hoặc là e ngại sát ý của những người phía dưới kia, nên chúng không lập tức lao xuống.

Đám lang kỵ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn những con kền kền bay xuống dưới. Đối với bọn họ mà nói, thi thể bị kền kền ăn, không phải là việc gì sỉ nhục, là một việc đáng để kiêu ngạo. Theo tập tục của người Mông Nguyên, người chết sẽ đặt thi thể ở một chỗ, tùy ý để kền kền ăn thịt.

Nhưng người Hán không có tập tục như vậy. Người Hán cho rằng để chim hoang ăn thi thể là bất kính với người chết, cho nên có người kéo cung tên bắn lên trời, nhưng không bắn trúng. Kền kền bị kinh hãi phát ra vài tiếng kêu, nhưng vẫn không rời đi. Mũi tên kia từ từ rơi xuống, có vẻ như cô đơn.

Một canh giờ rất nhanh trôi qua, lúc các Bách phu trưởng Thiên phu trưởng phải dẫn quân xông lên chiếm thành, vẻ mặt của bọn họ như dại ra.

Trận chiến đầu tiên thảm thiết vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Ba năm qua bọn họ đã quen với việc nô dịch người Hán, cũng quen với thái độ của người thắng. Nhưng hiện tại, bọn họ lại phát hiện thái độ đó không mang tới được thắng lợi. Bọn họ nhất định phải dùng mạng sống của mình đánh đổi. Đây là việc rất lâu rồi chưa từng xảy ra.

Nếu cuộc chiến kéo dài liên tục không ngừng, thì có lẽ kỵ binh lang kỵ sẽ không có cảm xúc như vậy. Nhưng nghỉ ngơi một canh giờ, khiến cho bọn họ suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Triết Liệt Biệt thấy khí thế bên mình hơi giảm xuống, lửa giận lập tức bùng lên.

- Các ngươi đang làm cái gì đấy?

Triết Liệt Biệt la lớn:

- Các ngươi là con của Trường Sinh Thiên, là hậu đại của Lang thần. Mấy trăm năm trước dưới sự dẫn dắt của gia tộc Hoàng Kim vĩ đại, tổ tiên của các ngươi đã từng dùng loan đao quét ngang toàn bộ thảo nguyên. Lúc đó tổ tiên phải đối mặt với kẻ thù mạnh hơn những người Hán này gấp trăm lần, gấp ngàn lần. Thủ hạ của Ác ma cực kỳ hung ác tàn bạo, nhưng vẫn không dọa được con cháu của Lang thần. Ngay cả Ác ma mà tổ tiên cũng có thể đánh bại được, còn các ngươi thì sao? Các ngươi còn mặt mũi gì tự xưng là hậu đại của Lang thần?

Triết Liệt Biệt cả giận nói:

- Nếu tổ tiên nhìn thấy cái bộ dạng này của các ngươi, chắc chắn sẽ cúi đầu vì xấu hổ!

- Đầu của dũng sĩ Mông Nguyên, chưa bao giờ hướng kẻ địch cúi thấp! Chiến tranh mới chỉ bắt đầu, các ngươi đã nhu nhược vậy rồi, đến khi trở về nhà, các ngươi biết ăn nói thế nào với vợ con các ngươi? Chúng ta trốn về, hay là giết sạch kẻ thù rồi trở về?

Đám lang kỵ ngẩng đầu, nhìn về phía tường đá.

- Giết sạch bọn chúng.

Triết Liệt Biệt la lớn.

- Hô Cáp!

Lần này hô ứng cũng không nhiệt liệt cho lắm. Đám lang kỵ đều biết rằng, kỳ thực vừa rồi Triết Liệt Biệt nói có chỗ sai, bọn họ đâu còn chỗ nào để chạy trốn. Bức tường đá kia…vì sao cao như vậy?

Đang lúc Triết Liệt Biệt chuẩn bị dẫn quân tấn công, thì thân binh của Khoát Khắc Đài Mông Liệt hùng hổ đi tới, chỉ vào Triết Liệt Biệt nói:

- Hiện tại ngươi đã không còn là Vạn phu trưởng nữa rồi. Đặc Cần đã cách chức ngươi làm Bách phu trưởng, mang theo đội nhu nhược của ngươi đi thôi.

- Không!

Triết Liệt Biệt biến sắc:

- Ta muốn gặp Đặc Cần, cầu Đặc Cần cho ta thêm một cơ hội! Người của ta không phải là nhu nhược, ta sẽ đích thân dẫn theo người của mình xông lên!

Hộ vệ kia cười lạnh:

- Ngươi và người của ngươi đã làm mất hết mặt của đế quốc Mông Nguyên, Đặc Cần cực kỳ thất vọng với ngươi. Chuyện kế tiếp Đặc Cần đã giao cho Khoát Biệt Thiếp Nhi rồi, ngươi không còn cơ hội nữa.

Triết Liệt Biệt thấy Khoát Biệt Thiếp Nhi đang đi về hướng này, từ xa có thể thấy ánh mắt khinh thường của y.

- Không!

Triết Liệt Biệt rút loan đao ra:

- Trở về nói cho Đặc Cần, nếu lần này ta không thể công phá được tường thành, ta liền lấy cái chết tạ tội! Không chỉ là ta, người của ta sẽ không làm xấu mặt sự tôn nghiêm của dũng sĩ!

- Cho ngươi thêm một cơ hội!

Từ xa truyền tới tiếng của Khoát Khắc Đài Mông Liệt. Mông Liệt đã thay một con chiến mã, dùng roi ngựa chỉ vào Triết Liệt Biệt, nói:

- Một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không thể công phá tường đá, cho dù ngươi mất mạng, thì người nhà của ngươi cũng vì ngươi mà hổ thẹn.

- Tạ ơn Đặc Cần!

Trong mắt Triết Liệt Biệt đầy tơ máu, y cởi bì giáp ra, dùng loan đao vỗ ngực của mình:

- Lũ sói con, các ngươi đã nghe chưa? Các ngươi là dũng sĩ, các ngươi muốn chết trong vinh quang hay là chết trong nhục nhã?

Y ngậm loan đao vào miệng, giơ tay cầm lấy một cây thang:

- Giết!

- Hô Cáp!

Lần này tiếng hô hào vang dội hơn lần trước, bởi vì những lang kỵ này biết rằng, lần này…đã không còn đường lui.

Phía trước là tường đá của người Hán, phía sau là sự tôn nghiêm của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.