Nếu mười mấy năm qua La Úy Nhiên không một lòng một dạ với Đại Nội Thị Vệ Xử, thì tu vị của y sao có thể trì trệ mà không tiến, thậm chí còn giảm dần? Từ lúc y lên làm thái giám cầm bút, y đã trở nên kiêu ngạo, nhưng kỳ thực y đang đi trên con đường của La Úy Nhiên. Nếu tiếp qua vài năm nữa, chỉ sợ còn giảm nhanh hơn cả La Úy Nhiên.
- Tô Bất Úy, tu vị của ngươi chỉ ở Thông Minh Cảnh mà thôi.
La Diệu đi tới cách đại trận Luân Hồi chừng năm bước thì dừng lại, phất tay lên, cột sáng màu đen và vòng tròn màu đen biến mất không thấy.
- Mượn Luân Hồi, ngươi có thể nâng cao cảnh giới của mình tới Cận Thiên Cảnh. Nhưng đây chỉ là thực lực mượn được, chứ không phải của bản thân ngươi.
Nói xong câu đó, dường như La Diệu không còn hứng thú với Tô Bất Úy.
Dùng lời của La Diệu, thì trên Cửu Phẩm là Thông Minh Cảnh, người tu hành tu tới cảnh giới này có rất ít, nhưng không phải là hiếm có. Trên núi Thanh Nhạc, trên núi Võ Đang, thậm chí trong thành Trường An và toàn bộ giang hồ Đại Tùy, người tu hành tới cảnh giới đó nhất định không thiếu, chỉ là ẩn cư không hỏi thế sự mà thôi.
Mà Cận Thiên Cảnh, mới là chỗ cao nhất của toàn bộ giang hồ.
Từ trên nhìn xuống chúng sinh.
- Lão có thể dùng đại trận để mượn lực của trời.
La Diệu nói với Trương chân nhân:
- Người tu hành thế gian này đều làm vậy, chỉ có điều không ai mượn nhiều hơn lão mà thôi. Người mượn của ông trời tới cực hạn, chính là Cận Thiên Cảnh.
Tiêu chân nhân chậm rãi thở phào một cái, hai tay rời khỏi đại địa:
- Vậy còn ngươi?
La Diệu đã trầm mặc một lát, lắc lắc đầu:
- Bỗng nhiên không muốn giết lão nữa.
La Diệu vươn tay lật ngược cổ tay xuống, nguyên khí thiên địa chợt xao động mạnh mẽ. Sau đó những viên đá tạo thành trận hình Luân Hồi bỗng vỡ vụn, rồi biến mất trong hư không. Cổ tay y lại lật lên, nguyên khí thiên địa vừa nãy còn xao động chợt tán đi, cuối cùng trở về bình tĩnh. Gió thổi qua, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt của Trung Nguyên đại biến, trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì cô độc.
La Diệu không tiếp tục đi về phía trước nữa, cũng không còn ý tứ ra tay. Y chuyển ánh mắt về phía Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch, dùng thanh âm ôn hòa nói:
- Ngươi đã biết ta là ai, nhưng ngươi vẫn có thể bày ra trăm phương ngàn kế, thật không dễ dàng gì. Nhưng ngươi nên biết, thực lực của phàm nhân chung quy cũng chỉ có hạn. Mặc dù thân phận của ngươi tôn quý, nhưng vẫn không thoát ra khỏi sự trói buộc của chữ “Người” kia. Chính vì sự dũng cảm này của ngươi, mà ta không giết ngươi.
- Ta tới, ta động thủ, chỉ vì ta thích.
Y xoay người, dường như muốn rời đi.
- Vì sao ngươi tới.
Hoàng Đế truy vấn.
La Diệu lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ muốn xem thử, rốt cuộc ý niệm muốn phá bỏ ràng buộc của con người mạnh mẽ đến đâu. Từ rất lâu trước cho tới bây giờ, ta nhìn thấy đều chỉ là khúm núm, hàng trăm triệu người nhưng không ai dám phá vỡ trói buộc, thậm chí không dám hoài nghi. Ngươi biết không, đây là một việc rất không thú vị. Không thú vị tới cực hạn. Cho nên nhiều năm trước ta mới đưa ra một quyết định như vậy, đưa chính bản thân vào chỗ chết. Không ai có thể chơi với ta, thì ta tự chơi với mình…Kỳ thực đây có phải là chuyện rất nhàm chán phải không?
- Ta bỏ qua tất cả mọi thứ, tính toán hưởng thụ lại lạc thú bước từng bước lên cao. Nhưng vài chục năm nay, những thứ mà ta vứt đi kia dần dần trở về, khiến cho trò chơi này không còn lạc thú nữa rồi…Tuy nhiên, ngươi cùng bằng hữu, thủ hạ của ngươi, lại khiến cho ta cảm giác được có thể tiếp tục chơi, bởi vì các ngươi đáng giá được tôn trọng.
Y quay đầu nhìn Hoàng Đế, rất nghiêm túc nói
- Ta rất ít tôn trong một người.
Hoàng Đế gật đầu, biết y nói không sai.
- Tuy nhiên các ngươi vẫn chưa đủ khiến ta chơi tận hứng, cho nên mười mấy năm trước, ta bỗng nhiên nghĩ ra một cách chơi mới, hẳn là thú vị hơn.
La Diệu cười cười:
- Đợi ta chơi xong ván cờ mà các ngươi bày ra này đã, rồi ta lại chơi ván cờ mới. Có người nói đấu với người, đấu với đất, đấu với trời là một việc rất vui vẻ. Nhưng giờ ta lại đấu với chính mình, trong sự nhàm chán lại có sự vui vẻ.
Thân hình vốn thẳng băng của Hoàng Đế liền mềm xuống, trong nháy mắt như mất đi tất cả khí lực, ngồi xụi lơ ở ghế. Y thử ngồi dậy để cho mình không mềm yếu như vậy, nhưng không thành công. Lời nói của La Diệu giống như thanh dao găm cắt sự tự tin của y thành trăm mảnh. Điều này khiến y khó có thể chấp nhận.
Y có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể chấp nhận mình là món đồ chơi của người khác.
Đúng vậy.
Món đồ chơi của người khác.
Có lẽ biết không làm gì được, cho nên Hoàng Đế không triệu tập đại đội binh mã vây công La Diệu. Tới cảnh giới như La Diệu, không phải là dùng mạng người là có thể đè chết được. Cho dù y không thể dùng sức một người ngăn cản thiên quân vạn mã, nhưng nếu như y muốn đi, thì dù thiên quân vạn mã liệu có thể ngăn cản được?
Khu vực gần quân trướng của Hoàng Đế gây ra động tĩnh quá lớn, cho dù không nhận được quân lệnh, nhưng các tướng quân vẫn mang theo binh lính lao tới như thủy triều. Cung tiễn thủ phong tỏa bốn phía chật như nêm cối, chỉ có điều không ai biết chuyện gì vừa xảy ra. Lúc bọn họ chạy tới chỉ thấy có vài người bình tĩnh đứng đó, còn có một đống đầu người.
Đại tướng quân Kim Thế Hùng biết La Diệu, lúc nhìn thấy y, sắc mặt trở nên rất khó coi. Vừa muốn hạ lệnh cung tiễn thủ bắn tên, thì bị Tô Bất Úy ngăn lại.
Tô Bất Úy còn rõ ràng hơn ai hết, với thân thể kim cương bất hoại của La Diệu, đao kiếm bình thường căn bản không gây thương tổn được. Mà lúc này đây, nếu chọc giận La Diệu, tính mạng của Hoàng Đế có thể nguy hiểm. Cho dù sau khi giết Hoàng Đế, La Diệu cũng có thể thoải mái rời khỏi đại doanh.
Hoàng Đế thấy La Diệu xoay người muốn đi, y cố gắng đứng dậy, gần như là hét lên:
- Ngươi không cảm thấy mình rất ích kỷ sao? Chỉ vì ngươi cảm thấy nhàm chán mà khiến cho toàn bộ thiên hạ rung chuyển bất an! Trong mắt ngươi, mạng người tính là cái gì?
La Diệu dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn Hoàng Đế:
- Xin hỏi bệ hạ, ông trời có tình không?
Khuôn mặt của Hoàng Đế cứng lại.
La Diệu lạnh nhạt nói:
- Trời vô tình, coi con người giống như cây cỏ, hoa lá, cho nên mới có câu “Chúng sinh bình đẳng”. Chỉ có điều sự bình đẳng này, có nghĩa là ông trời không can thiệp vào, cho dù ông trời có nhìn thấy hết. Ông trời không thương hại bất kỳ sinh linh hoặc một cá nhân nào, cho nên bệ hạ tưởng rằng ông trời sẽ vì chúng sinh mà ngăn cản hết tại họa? Nếu là như vậy, thì tại sao hạn hán, lũ lụt, động đất lại xuất hiện?
Nếu đổi thành người khác tự so sánh với trời, Hoàng Đế nhất định sẽ cười nhạt, lười tức giận. Nhưng hiện tại, nam tử ở trước mặt này, dường như thực sự có năng lực đó. Khi tu vị của một người cường đại tới mức không cần cố kỵ bất kỳ điều gì, thì trước mặt chúng sinh, y không phải là trời thì là gì?
Y có thể dễ dàng khống chế sinh tử của người khác, mà người khác vĩnh viễn không ảnh hưởng gì tới y.