Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 534: Thiên địa thần vật



Phương Giải nhìn hướng Tiêu Nhất Cửu rời đi, hơi chút do dự sau đó cất bước đi theo. Hành động này của hắn dọa sợ Hạng Thanh Ngưu, y vội vàng kéo tay hắn lại:

- Ngươi không biết cái lão mũi trâu kia đâu. Tuy rằng vẻ ngoài đáng khinh, tham tiền bạc, dễ nói chuyện, nhưng một khi y nói muốn giết người thì y chưa từng chần chừ qua. Lúc này ngươi đừng chọc giận y.

Phương Giải cười cười nói với Hạng Thanh Ngưu:

- Có một số việc nói ra rõ ràng vẫn tốt hơn. Tính cách của ta còn quái hơn cả Tiêu Nhất Cửu, trong lòng còn khúc mắc mà chưa được giải đáp, thì ta khó mà ngủ yên được.

Hạng Thanh Ngưu muốn đi cùng hắn, hắn lắc đầu:

- Nếu ông ta thực sự động thủ, liệu ngươi có chống được không?

Hạng Thanh Ngưu trầm tư, sau đó lắc đầu.

Phương Giải vỗ vai y, bước nhanh đuổi theo.

Đêm nay rời đi hắn không mang theo một người nào, mà ngay cả Trầm Khuynh Phiến cũng không dẫn theo. Hắn chỉ hy vọng tự mình tìm kiếm bí mật của riêng mình. Có đôi khi người bên cạnh biết quá nhiều, chưa hẳn là một chuyện tốt với các nàng. Phương Giải không muốn nữ nhân của mình phải vì mình mà lo lắng đề phòng.

Huống chi, có một số việc, phải do chính nam nhân gánh vác.

Tiêu Nhất Cửu nhìn như chậm rãi mà đi, bước chân của ông ta không lớn cũng không nhanh, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đi xa hơn 10 mét. Phương Giải vận lực vào chân một cái, liền chạy nhanh tới. Gió thồi vù vù qua tai, giờ khắc này hắn đã chuẩn bị xong đánh một trận với cường giả đỉnh cao. Hắn tự biết mình, biết rằng có đôi khi mình rất kỳ quái, đôi khi rõ ràng rất sợ chết, nhưng có đôi khi lại rất ngu ngốc.

- Chớ đi theo nữa, ngươi từ chỗ nào tới thì nên trở về chỗ đó.

Tiêu Nhất Cửu dừng chân lại, quay đầu nhìn Phương Giải, nói.

Phương Giải cách ông ta chừng 5, 6 mét thì dừng lại, chắp tay nói:

- Tiền bối, nếu như ngài đã biết, vì sao không nói ra? Nếu như ngài không biết, vì sao vừa nãy phải nói vậy. Ngài nói rất đúng về chuyện của ta, vì sao không thể nói cho ta biết? Nếu đúng như lời ngài nói, ta đi xa hơn về phía tây không có lợi gì cho ta, nhưng sao không nói ra rõ ràng chẳng phải tốt hơn sao?

Tiêu Nhất Cửu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngươi không biết tốt hơn là biết.

Phương Giải lắc đầu:

- Ngây thơ không biết, sẽ đi tìm kiếm. Tới lúc đó nếu ta tiếp tục đi về phía tây, tiền bối giết ta liệu có ích gì cho tiền bối không?

- Vì sao ngươi phải hiếu kỳ như vậy? Chẳng lẽ không thể giả vờ mình không biết gì cả? Người sống trên đời, không cần phải rõ ràng tất cả mọi việc. Ta đã nói với ngươi nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, ngươi cứ làm theo lời của ta là được. Đi tìm đáp án, nhưng chưa hẳn tìm được một đáp án hài lòng. Mà không đi tìm, thường thường đều có một kết cục tốt.

Tiêu Nhất Cửu chân thành nói:

- Ta biết rằng ngươi còn đang mê hoặc với thân thế của mình. Bất kỳ là ai cũng muốn làm rõ chân tướng. Nhưng hiện tại, việc quan trọng nhất của ngươi là trở về Trung Nguyên, dùng hết khả năng khiến Trung Nguyên bớt loạn. Ngươi sinh ra vốn thuộc về quân đội, chứ không phải là người trong giang hồ, cho nên đâu cầu phải vướng mắc với những chuyện trong giang hồ?

Phương Giải ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:

- Liệu tiền bối có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta có liên hệ gì với Phật tông?

Tiêu Nhất Cửu nói:

- Vốn không có, về sau lại có. Hiện tại ngươi trở về sẽ không có, lưu lại thì có.

Lời rất mơ hồ, căn bản không rõ nghĩa.

Phương Giải vẫn còn muốn hỏi, Tiêu chân nhân lắc đầu nói:

- Chuyện của ngươi ta chỉ phỏng đoán mà thôi. Kỳ thực ngươi muốn tìm kiếm thân thế của mình cũng không cần phải đi về hướng tây, sư tôn của ta biết còn rõ ràng hơn ta. Ngươi có thể trở về thành Trường An, nếu cầu được sư tôn chỉ điểm thì thu được lợi ích hơn nơi này nhiều. Giờ ta phải quay lại, ngươi không cần đi theo ta nữa.

- Tiền bối, Trung Thân Vương có ơn lớn với ta, ta muốn tới Vương đình thăm hỏi.

Phương Giải cúi đầu chắp tay nói:

- Mong tiền bối thành toàn.

Tiêu Nhất Cửu im lặng một lát, bỗng nhiên chỉ tay về phía Phương Giải. Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn về phía Phương Giải. Lực đẩy của Tiểu Chu Thiên này khiến cho người ta phải kinh hãi. Tiểu Chu Thiên của Hạc Lệ đạo nhân và Hạng Thanh Ngưu chẳng là gì so với nó.

Cùng là một chiêu, nhưng Tiêu Nhất Cửu thi triển ra còn khí phách, hùng hồn hơn cả Hạng Thanh Ngưu.

Phương Giải không dám khinh thường, vận chuyển kim loại lực tới mức cực hạn, rồi bố trí từng tầng từng tầng phòng ngự chắn chắn trước người. Sau đó dùng lực lửa và nước chia ra tay trái tay phải, nghênh đón lực đẩy của Tiểu Chu Thiên kia. Ba cỗ lực lượng va chạm vào nhau, đầu tiên yên tĩnh không có bất kỳ một tiếng động nào. Một giây sau, một luồng sóng thật lớn bắn ra bốn phía. Trong phạm vi mười mét, cỏ bay đi hết, một hố to đường kính mười mét chợt xuất hiện. Bụi đất bị kình khí cuốn lên trời tạo thành một cơn gió lốc.

Nhưng dù vậy, hai loại năng lực của Phương Giải vẫn không thể ngăn cản được lực đẩy của Tiểu Chu Thiên. Ngăn chặn được một lúc thì lực đẩy kia vẫn hùng hồn đẩy tới. Đây là lần đầu tiên hỏa lực của Phương Giải không thể thiêu hủy được nội kình của đối phương. Phương Giải cắn chặt môi không hề né tránh, lại tung hai quyền tới. Quyền phong giống như hai còn mãng xà chạm vào lực đẩy, dao động kịch liệt truyền tới, Phương Giải vẫn đứng ở đó như mọc rễ ở chân. Gió lớn thổi quần áo của hắn tung bay về phía sau, tóc cũng bay tán loạn.

Gió lốc vẫn chưa biết mất, mà lực đẩy kia như âm hồn không tiêu tán vẫn vọt tới, đánh thật mạnh vào tầng phòng ngự mà Phương Giải bố trí kia. Rắc một tiếng, lá chắn kim loại bị vỡ tan, không thể nào ngăn cản được.

Phương Giải vẫn không lui về phía sau, lần thứ ba tung quyền.

Lúc này đây, hắn dùng lực lượng thuần túy của mình chống lại lực đẩy. Trong khoảnh khắc nắm tay đụng vào lực đẩy, y phục trên người của hắn bị cắt nát, cơ thể hùng tráng lộ ra ngoài.

Sức đẩy đẩy Phương Giải lui về phía sau chừng một mét, để lại hai rãnh sâu phía dưới.

Nhưng hắn vẫn ngăn cản được một chiêu này.

Đang lúc Phương Giải chuẩn bị nghênh đón chiêu kế tiếp của Tiêu Nhất Cửu, thì Tiêu Nhất Cửu đã xoay người mà đi:

- Với tu vị hiện tại của ngươi có thể tới đó một lần. Nhớ kỹ, quyết không thể tiếp cận với Đại Tuyết Sơn, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Sau khi gặp được Nhị sư đệ, có lẽ y sẽ vạch trần mê hoặc cho ngươi. Nhưng ta tin tưởng Nhị sư đệ cũng nghĩ như ta, chỉ có điều, nếu y bảo ngươi trở về Trung Nguyên mà ngươi còn dây dưa, thì y sẽ thực sự giết ngươi. Tâm tính của y…từ trước tới nay đều nguội lạnh hơn ta.

Nói xong câu đó, Tiêu Nhất Cửu liền nhẹ nhàng bay đi, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Hạng Thanh Ngưu bước nhanh tới, đỡ lấy Phương Giải:

- Có sao không?

Phương Giải cười khổ lắc đầu:

- Nếu ông ấy muốn thực sự giết ta, thì ta đã không hạ thủ lưu tình rồi.

- Chúng ta đi thôi.

Phương Giải xoay người:

- Đi gặp Trung Thân Vương.





Nếu như Tiêu Nhất Cửu không nói rằng tâm tính của Trung Thân Vương Dương Kỳ còn nguội lạnh hơn ông ta, thì có lẽ Phương Giải sẽ mang theo mấy người Trầm Khuynh Phiến đồng hành. Có những lời này, bất kể như thế nào Phương Giải cũng sẽ không mang theo các nàng hướng tây. Tuy không biết vì sao Phương Giải đưa ra quyết định đó, nhưng ở bên cạnh Phương Giải có Hạng Thanh Ngưu, Trần Hanh, Trần Cáp, cùng Trác Bố Y kiên trì muốn đi, nên mấy người Trầm Khuynh Phiến không lo lắng cho lắm.

Một hàng năm người cáo từ rời đi, xuất phát về hướng trái tim của đế quốc Mông Nguyên.

Chiến sự ở Đại Tuyết Sơn đang quyết liệt, Khoát Khắc Đài Mông Ca không thể rời Vương đình một thời gian quá lâu, cho nên Đại Tuyết Sơn bên kia do con trai trưởng của y là Khoát Khắc Đài Mông Vật chỉ huy quân đội. Cộng thêm vài vị Kim Trướng tướng quân, Đại Quốc Sư, cho nên Mông Ca không quá lo lắng. Y trấn thủ Vương đình, điều hành khắp nơi, tuy cục diện rất loạn, nhưng không có việc lớn nào nằm ngoài sự khống chế của y.

Y ở Vương đình, Trung Thân Vương Dương Kỳ tất nhiên cũng ở Vương đình.

Ở Đại Tuyết Sơn bên kia, Dương Kỳ liên tục giết chết hai lão tăng, Minh Vương bị thương nặng không biết đã bị Đại Tự Tại nhốt ở nơi nào. Mà Đại Tự Tại lại không thể rời khỏi Đại Luân Tự, cho nên có Đại Quốc Sư Tang Táp Táp cùng đệ tử Hoàng giáo của nàng, cộng thêm người tu hành của gia tộc Hoàng Kim trợ trận, đánh hạ Đại Tuyết Sơn không phải là việc quá khó khăn.

Hiện tại chiến tranh đã tới lúc đấu sự kiên nhẫn, dũng khí và thực lực. Phật tông và gia tộc Hoàng Kim đều không thể một trận là thắng.

Nhóm Phương Giải chỉ có năm người, nhưng là một nhóm khủng bố. Năm người này cùng xuất hành, gặp được bất kỳ kẻ thù nào đều đều có thể hợp lực đánh một trận. Đây cũng là lý do khiến mấy người Trầm Khuynh Phiến yên tâm. Hạng Thanh Ngưu sau khi hiểu ra đạo tâm, chính bản thân y cũng không biết mình mạnh như thế nào. Tuy rằng kém Tiêu chân nhân nhưng không kém bao nhiêu. Trần Hanh Trần Cáp, thực lực của hai người này đã ở Thông Minh Cảnh, phóng nhãn khắp thiên hạ cũng không tìm được vài người đánh thắng được sự liên kết giữa hai người này.

Trác Bố Y và Phương Giải hơi kém chút. Tính toán thì Trác Bố Y mới bước một chân vào Thông Minh Cảnh, còn Phương Giải thì lúc bình thường có thực lực bằng Cửu Phẩm.

Nhóm năm người như vậy, có thể quét ngang một tông môn có quy mô không nhỏ.

Hạng Thanh Ngưu thấy Phương Giải tâm sự nặng nề, nên dọc theo con đường này luôn kể chuyện cười. Phương Giải biết ý tốt của y, nên bên ngoài làm bộ như không có việc gì.

- Ngươi có biết con sư tử màu trắng mà ta và Tiểu Hanh Tiểu Cáp gặp được uy phong cỡ nào không?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Ngày đó ba người bọn ta đang nghỉ ngơi ở bờ sông, thì con sư tử trắng kia đi tới bờ sông uống nước. Lúc ta nhìn thấy nó ta liền không chuyển được mắt. Con kia còn lớn hơn cả con ngựa lớn nhất của Tây Vực, xem chừng một cái há miệng là có thể cắn chết một con voi! Lúc ấy ta liền động tâm, bảo Tiểu Hanh Tiểu Cáp cùng ta bắt nó. Ai ngờ con thú kia chạy nhanh tới biến thái. Ba người bọn ta cưỡi chiến mã cũng không đuổi kịp, đành phải xuống ngựa thi triển hết khinh công để đuổi theo. Một hơi đuổi sáu, bảy dặm, cuối cùng con thú kia bỏ xa bọn ta rồi biến mất không thấy tung tích.

Trác Bố Y nghe y nói tới con sư tử màu trắng, không nhịn được nhớ tới Trư Tiểu Hoa, con vật mà mình từng cưỡi. Trác Bố Y lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ thương cảm.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Về sau ta gặp phải vài đệ tử Phật tông, bắt bọn chúng rồi hỏi thăm. Hóa ra con sư tử màu trắng kia là con vật truyền thuyết của thảo nguyên. Nghe nói con thú đó được những mục dân xưng là người giám sát trật tự của thảo nguyên được Trường Sinh Thiên phái xuống, ở đâu có bất bình thì ở đó có nó. Tuy nhiên người của Phật tông lại coi nó là điềm xấu, nó ở đâu tại họa liền tới đó. Còn nói chỉ có người được Trường Sinh Thiên lựa chọn, mới có tư cách khống chế con linh thú kia. Đạo gia ta không tin Trường Sinh Thiên gì đó, Đạo gia chỉ cảm thấy mình rất thích hợp cưỡi con thú kia.

Phương Giải cười cười, nhớ tới Sơn Hải Kinh mà kiếp trước mình có đọc qua:

- Thế gian này có nhiều dị vật, tuy nhiên phần lớn là thần thoại mà thôi. Người có cao thấp, mập ôm, màu da có đen, có trắng, trong đám sư tử có một con màu trắng cũng không kỳ lạ gì. Là do mọi người hiếm thấy, cho nên mới tô vẽ sắc thái thần kỳ lên nó mà thôi.

Hắn vừa nói xong, liền thấy Hạng Thanh Ngưu trợn tròn hai mắt.

Phương Giải nhìn theo hướng y đang nhìn, chỉ thấy trên một ngọn đồi, một con sư tử màu trắng còn cao lớn hơn cả chiến mã hùng dũng đứng đó, ngẩng đầu, uy phong lẫm lẫm. Nó đứng ở giữa trời và đất, thật giống như vương giả.

Lúc này, đám chiến mã của mấy người Phương Giải cũng cảm nhận được áp lực mà con sư tử màu trắng kia mang lại, nên không dám đi về phía trước. Mặc cho mấy người thúc giục như thế nào, chỉ đảo quanh tại chỗ.

Hạng Thanh Ngưu buồn bực, vừa định xuống ngựa đuổi theo con sư tử kia, thì ai biết con sư tử màu trắng kia bỗng nhiên gầm rú một tiếng, chiến mã của bọn họ run rẩy sau đó quỳ hai chân trước xuống.

Phương Giải rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ, không ngờ thế gian này lại có một thần vật như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.