Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 535: Rốt cuộc bí mật ở nơi nào?



Hạng Thanh Ngưu tức giận rồi. Lần trước không đuổi kịp nó, y vốn đã tiếc nuối, lần này gặp lại, y liền xông mạnh về hướng con sư tử trắng. Phương Giải đã trả lại Xích Hồng Mã cho Hoàn Nhan Vân Thù, cưỡi chỉ là một con hàn kỵ bình thường. Tuy nó hùng tuấn hơn những chiến mã bình thường, nhưng vẫn không ngăn cản được tiếng rống của sư tử trắng. Phương Giải nhảy xuống lưng ngựa đứng một bên, khoanh tay nhìn mập mạp vọt tới hướng sư tử trắng.

Tuy Phương Giải kinh ngạc với sự hùng dũng của con sư tử trắng kia, nhưng không muốn chiếm nó làm của riêng như Hạng Thanh Ngưu. Mà với tu vị của Hạng Thanh Ngưu, Phương Giải không lo lắng y bị con sư tử làm bị thương, cho dù con sư tử kia nhìn rất uy vũ.

Lần này không biết vì sao, sư tử trắng không xoay người bước đi. Nó vẫn đứng ở trên ngọn đồi nhìn mập mạp xông tới, lỗ mũi phát ra thanh âm khinh thường. Điều này khiến cho Hạng Thanh Ngưu càng thêm tức giận, còn cách 20 mét liền nhảy lên vung tay xuống.

Y cố ý lập uy để trấn phục con sư tử này, cho nên vừa ra tay chính là thuật bắt giữ của Tiểu Chu Thiên. Nguyên khí thiên địa đã được khống chế sao cho không giết chết con sư tử kia.

Ai biết Tiểu Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu mới thi triển ra, con sư tử trắng kia liền nhảy sang một bên. Chỉ thấy màu trắng lóe lên, con sư tử đã cách đó mười mét, tốc độ nhanh tới làm người ta líu lưỡi. Phương Giải cũng không thể không ngạc nhiên, lúc này mới cảm nhận được sự bất lực của Hạng Thanh Ngưu lúc y không đuổi kịp con sư tử này.

Nếu so với người bình thường, sự linh mẫn của sư tử có thể lý giải, nhưng Hạng Thanh Ngưu dù béo hơn nữa cũng đường đường là người đại tu hành. Gân cốt đã được nội kình rèn luyện trở nên cứng cỏi, dũng mãnh. Vậy mà con sư tử kia vẫn có thể né tránh được, như vậy liền kỳ lạ rồi.

Ly kỳ hơn, sau khi con sư tử này né đi 10 mét, nó không tiếp tục chạy trốn, mà dừng lại ngẩng đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu, đầy ý khiêu khích. Sau khi hạ xuống đất, Hạng Thanh Ngưu tức giận muốn nổ phổi, mắng một tiếng liền tăng tốc xông tới. Mà con sư tử kia như có linh tính, Hạng Thanh Ngưu không ra tay thì nó không né tránh, mà Hạng Thanh Ngưu vừa mới ra tay nó lập tức chạy đi.

Một con sư tử trắng và một tên mập mạp, cứ chạy vòng quanh trong khu vực chừng trăm mét.

Phương Giải nhìn mà muốn cười.

Giằng co chừng nửa canh giờ, con sư tử này dường như có ý trêu đùa Hạng Thanh Ngưu, chỉ chạy vòng vòng, chứ không né ra. Mà Hạng Thanh Ngưu lại không theo kịp tốc độ của nó, lại sợ ra tay nặng làm bị thương nó cho nên bị nó đùa bỡn chạy quanh. Về sau Hạng Thanh Ngưu đã thở hồng hộc, mà con sư tử vẫn khí định thần nhàn.

- Ta thấy tên béo kia gặp phải đen đủi rồi.

Trần Cáp nghiêm túc nói:

- Con thú kia tới là để lấy lại danh dự đây. Lần trước nó bị ba người bọn ta đuổi theo xa như vậy, nên nó ghi hận trong lòng, trở lại để đùa giỡn tên béo.

Trần Hanh gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy tên mập kia gặp vận đen rồi. Con thú có lông màu trắng kia chạy thật nhanh, tốc độ còn nhanh hơn cả ta và ngươi. Mà tên mập chân ngắn…đuổi không kịp.

Trần Hanh nói:

- Không biết vì sao nó chỉ trêu trọc tên mập mà không tới tìm chúng ta?

Trần Cáp chân thành nói:

- Bởi vì tên mập quá vô sỉ, còn dễ bắt nạt.

Trần Hanh gật đầu, rất đồng tình.

Nếu Hạng Thanh Ngưu nghe được hai người này bình luận y như vậy, nhất định sẽ giận tới dựng cả tóc.

Trác Bố Y lắc đầu cười:

- Để ta giúp y một tay.

Phương Giải gật đầu, cười nói:

- Đường đường Đạo Tôn, nếu bị một con vật làm nhục, truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt hết giang hồ Trung Nguyên.

Hắn biết bản lãnh của Trác Bố Y, lần đó hắn tận mắt nhìn thấy Trác Bố Y chế phục được Trư Tiểu Hoa. Tu vị của Trác Bố Y không tầm thường, hơn nữa thiên phú thần dị, có khả năng kết nối với dã thú. Sau khi tới thế giới này, Phương Giải tin tưởng thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra. Ở thế giới trước, mọi người biết về võ thuật phần lớn là qua phim ảnh, võ nghệ cao cường đã là cực hạn mà mọi người thừa nhận. Còn ở thế giới này, so với người tu hành mà nói, võ giả căn bản không đáng nhắc tới.

Mập mạp ngồi xổm xuống đất thở hổn hển, mà sư tử trắng đứng cách đó hai mươi mét, cao ngạo nhếch cằm lên.

Trác Bố Y chậm rãi đi tới, ánh mắt vẫn nhìn vào sư tử màu trắng. Con sư tử này bỗng nhiên phát ra một tiếng gào rú, quay đầu nhìn về phía Trác Bố Y, ánh mắt đầy địch ý. Trác Bố Y lập tức dừng bước, dường như đang kết nối với nó. Con sư tử trắng vừa cảnh giác nhìn Trác Bố Y, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu, chuẩn bị tránh né bất kỳ lúc nào.

Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống đất, lau mồ hôi trên trán, nói:

- Đạo gia ta chấm mày rồi, mày liền theo ta thôi. Ta không thích chơi kiểu dã man, đừng ép ta ăn thịt mày.

Không ngờ con sư tử trắng này hừ lại một tiếng, hình như nghe hiểu lời của mập mạp.

Trác Bố Y và con sư tử vẫn duy trì cự ly mười mấy mét. Y vẫn không hành động gì, chỉ bình tĩnh nhìn sư tử trắng. Phương Giải nhìn ra được, sự đề phòng của con sư tử dần dần thấp. Ước chừng vài phút sau, sư tử trắng đi về hướng Trác Bố Y, trên người không có một ác khí nào.

Hạng Thanh Ngưu thấy một màn như vậy lập tức nổi giận, y dùng ngón tay vẽ vẽ xuống đất, buồn bực nói:

- Trác tiên sinh, ngươi làm vậy là đoạt đồ yêu thích của người khác…không chơi như vậy được không.

Bạch sư tới trước người Trác Bố Y, với chiều cao của Trác Bố Y rõ ràng vẫn chưa tới cằm của nó.

Nhìn thấy bạch sư dịu dàng đứng bên cạnh Trác Bố Y như vậy, Hạng Thanh Ngưu hoàn toàn tuyệt vọng:

- Tí nữa tiên sinh dạy ta bản lĩnh đó, ta đã hiểu ra đạo tâm, không tin không học được.

Đang lúc y đứng dậy chuẩn bị quay về, thì chợt phát hiện con bạch sư kia rời khỏi Trác Bố Y, bước rất chậm tới trước người Phương Giải, sau đó cái đầu cực lớn kia cúi xuống, dùng cái trán cọ cọ vào người Phương Giải. Đông tác này cực kỳ dịu dàng, nhưng con sư tử cao lớn kia không bài xích gì cả.

Phương Giải kinh ngạc, nhìn về phía Trác Bố Y, trong mắt đầy hỏi thăm.

Trác Bố Y cười cười nói:

- Xem ra nó chọn ngươi.





Phương Giải đi bộ về phía trước, con hùng sư màu trắng đi song song với hắn, thật giống như là nó luôn đi bên cạnh hắn chưa từng rời đi vậy. Những người khác đều không hiểu, vì sao con hùng sư này chỉ đi theo Phương Giải mà không đi theo những người khác? Hơn nữa sư tử cũng không phải là chó, sao có thể thân cận với một người xa lạ như vậy?

Hạng Thanh Ngưu lại chẳng nghĩ tới cái đó, mà vẻ mặt uể oải, đá đá mặt cỏ:

- Vì sao…vì sao…luận về mỹ mạo, chẳng lẽ mình kém Tiểu Phương Phương sao? Luận về thân phận, ta đường đường là Đạo Tôn. Luận về tu vị, Tiểu Phương Phương cũng không bằng ta, con thú lông trắng kia nhất định là mù mắt rồi…

Trần Hanh rất nghiêm túc giải thích một câu, Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, tuy khó chịu nhưng không biết phản bác như thế nào.

Trần Hanh nói:”Có lẽ là do con sư tử này cảm thấy…ngươi quá nặng…”

Phương Giải không biết tính nết của con hùng sư màu trắng này, cho nên cũng không dám cưỡi lên. Chiến mã phía sau tuy đã hồi phục lại, nhưng vẫn thành thật đi theo sau con sư tử, cho dù thúc giục cũng không được.

Phương Giải quay đầu hỏi Trác Bố Y:

- Tiên sinh thực sự có thể kết nối với dã thú?

Trác Bố Y gật đầu:

- Dã thú cũng có tư tưởng. Chỉ cần có tư tưởng, ta đều có thể kết nối.

Phương Giải hỏi:

- Vậy vì sao nó chọn ta?

Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi nói:

- Không phải nó chọn ngươi, mà là nó đang chờ ngươi.

Phương Giải kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Trác Bố Y cười cười:

- Dù nó có tư tưởng, nhưng nó có phải là người đâu, làm sao ta biết nó nghĩ thế nào. Ta chỉ mơ hồ cảm thấy như vậy, bằng không sao nó không chọn người khác mà cứ chọn ngươi? Hoặc là, nó cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể khống chế được nó?

- Nó không phải là thú cưỡi!

Phương Giải nói.

Trác Bố Y lắc đầu:

- Làm sao ngươi biết nó không phải?

Phương Giải nhớ tới truyền thuyết mà lúc trước Hạng Thanh Ngưu kể. Không ít mục dân trên thảo nguyên từng nhìn thấy con hùng sư màu trắng này. Mà nó thường xuất hiện ở những nơi có thảm họa chiến tranh. Ở đâu có chém giết thì nó xuất hiện ở đấy, thật giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Về sau, mọi người mới nó nhìn thấy bạch sư là điềm xấu. Mọi người bắt đầu cho rằng đây là một con mãnh thú đi tới nơi nào thì nơi đó xảy ra tai họa. Người của Phật tông thậm chí cho rằng con vật này là chí hung của nhân gian, cho nên mục dân thấy nó đều tránh đi. Về phần nói rằng chỉ có người được Trường Sinh Thiên phái xuống mới cưỡi được nó, thì hơn nửa là do các mục dân bịa đặt ra.

Bất kỳ ai cũng đều có dục vọng chinh phục, mình không chinh phục được thì giao hy vọng vào một cường giả hư cấu. Đây là một chuyện rất bình thường.

- Có thể cưỡi mày được không?

Phương Giải thử hỏi con sư tư một câu, con sư tử này đứng lại liếc nhìn Phương Giải một cái, sau đó quỳ hai chân trước xuống. Phương Giải hơi chút sửng sốt, do dự một lát liền ngồi lên trên. Sau khi Phương Giải ngồi lên, con hùng sư màu trắng này cũng đứng dậy, còn phát ra một tiếng gầm lớn, dường như rất hưng phấn.

Nó lắc lư cái đầu lớn, sau đó xông mạnh về phía trước. Phương Giải cưỡi trên lưng nó, cảm nhận được gió thổi mạnh qua tai, sắc lẹm giống như là đao. Dưới tốc độ này, người thường đã sớm không chịu nổi rồi. Nhưng Phương Giải càng ngày càng thích cong bạch sư này, tốc độ của nó đã vượt xa chiến mã. Cho dù là người có khinh công cao tuyệt như Trần Hanh, Trần Cáp, chỉ sợ cũng không đuổi kịp.

Một hơi chạy ít nhất mười dặm, Phương Giải thử nói một tiếng dừng lại, bạch sư lập tức đi chậm lại. Trong lòng Phương Giải cực kỳ kinh hỉ, vuốt ve bờm của bạch sư, lẩm bẩm:

- Nếu lúc nhỏ chạy trốn ta có một thần vật như mày, thì đâu phải chật vật như vậy? Mặc cho ai tới giết ta, ta cưỡi mày bỏ chạy, ai cũng không đuổi kịp được.

Bạch sư dường như nghe hiểu lời hắn nói, đung đưa cái đầu vuốt ve thân thể Phương Giải. Nó cúi đầu kêu một tiếng, Phương Giải lại có ảo giác rằng một tiếng này mang theo sự áy náy.

Hắn vô thức nhìn vào mắt bạch sư, phát hiện bạch sư cũng đang nhìn hắn.





Thấm Lâm Quách Lặc cách Vương đình không tính là xa, coi như là cửa cổng phía đông của Vương đình, hàng năm phái trọng binh canh gác. Nếu không phải vậy thì người Phật tông cần gì để ý tới Thấm Lâm Quách Lặc như vậy. Thấm Lâm Quách Lặc, Thái Thản, Hỏa Phượng Đài là ba tòa thành bảo vệ phân bố xung quanh Vương đình. Ba thành này còn tồn tại, bất kỳ quân đội nào cũng khó mà tới gần được Vương đình.

Các vệ thành này cùng Vương đình hô ứng lẫn nhau, dù là đại quân trăm vạn cũng khó mà tiến thêm vài bước.

Ngày hôm sau sau khi rời khỏi Thấm Lâm Quách Lặc, đám người Phương Giải không thể không ngày nấp đêm đi. Bởi vì ban ngày có rất nhiều thám báo lang kỵ đi tới đi lui, còn có rất nhiều mục dân theo phe gia tộc Hoàng Kim. Cơ sở ngầm rất nhiều, muốn giấu diếm là điều không dễ dàng. Nhất là hiện giờ bên cạnh Phương Giải còn có một con mãnh thú bắt mắt như vậy, cho nên chỉ có thể đi vào buổi tối.

Vương đình không phải là một thành trì lớn, thậm chí ngay cả tường thành cũng không có.

Vương đình là nơi có đồng cỏ màu mỡ nhất Mông Nguyên. Nơi này cũng là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất của đại thảo nguyên. Người của gia tộc Hoàng Kim, ngoại trừ người được phong đất phong ra, còn lại đều ở đây. Lều trại kéo dài liên miên bất tận, xa hoa hơn lều của mục dân rất nhiều. mà ở giữa chính là tòa Kim trướng có thể sánh với điện Thái Cực của Đại Tùy.

Nơi này là cung điện của Đại Hãn Mông Nguyên, Khoát Khắc Đài Mông Ca.

Có cung điện mà không có tường thành, nhìn có chút kỳ quái.

Đám người Phương Giải không tùy tiện tiến vào Vương đình, mà là tìm một nơi ẩn thân. Hạng Thanh Ngưu xung phong nhận việc, một thân một mình tiến vào tìm Trung Thân Vương Dương Kỳ. Tuy rằng hiện giờ trong Vương đình không có cao thủ nào đánh được năm người bọn họ liên kết lại, nhưng Phương Giải không muốn xuất hiện ở trong tầm mắt của Mông Ca, bởi vì Mông Ca đang hy vọng hắn tới. Lúc đầu ở Thanh Hạp, Mông Ca còn phái người mời hắn tới Vương đình.

Ban đêm.

Phương Giải nằm trên mặt cỏ, gối lên một móng vuốt của bạch sư, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Bầu trời của thảo nguyên luôn rộng lớn như vậy, ban đêm càng thêm xa xôi thâm thúy.

Bạch sư yên lặng nằm sấp bên cạnh hắn, vẫn không nhúc nhích.

Mình sắp cởi được bí mật đó sao?

Phương Giải hỏi trời.

Càng về hướng tây, liệu có càng gần bí mật không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.